Chương 159: không dám tin tưởng
Chương 159: không dám tin tưởngChương 159: không dám tin tưởng
Lôi Bất Tiêu sững sờ, hắn từ lúc mới bắt đầu, liền có một loại cảm giác quen thuộc không hiểu. Giống như một màn này, hắn trước đây từng thấy tận mắt
- Sẽ không lại là tên tiểu tử Giang Thành kia đó chứ! ?
Đám người liền vội vàng gật đầu đồng ý
Bành Quân: 222
Không phải, Giang Thành đến cùng là ai?
Vì sao các ngươi đều biết Giang Thành?...
Lâm Dao đứng ở trước gương quan sát tỉ mỉ chính mình
Trong gương, nàng mặc một chiếc áo phông cổ tròn truyền thống, áo khoác mỏng dài tay, cộng thêm một chiếc váy cạp cao dài đến mắt cá chân
Bộ quần áo này không chỉ khiến nàng trông tươi tắn, xinh đẹp mà còn không để lộ dáng vóc quá nhiều
Thuộc về một bộ trang phục đa năng có thể sử dụng để trông thật đẹp khi đi chơi với bạn trai, bố mẹ rất thích, bản thân cũng khá hài lòng, tính đến nhiêu mặt khác nhau
- Giang sư huynh xưa nay không phải là tính cách khoa trương, hắn hẳn là sẽ hi vọng Dao nhi mặc như thế này
Lâm Dao chớp mắt, lẩm bẩm nói
Lúc trước, cách ăn mặc đi ra ngoài của Lâm Dao, tự nhiên sẽ ăn mặc theo ý nghĩ của mình, nàng muốn mặc cái gì liền mặc cái đó, muốn mặc kiểu gì cũng được
Hiện tại, nàng đã hoàn toàn gạt bỏ sở thích của mình sang một bên, điều đầu tiên nàng cân nhắc chính là ý nghĩ của Giang Thành
Cho dù "Ý nghĩ của Giang Thành" trong lòng nàng chỉ dựa trên suy đoán của nàng về Giang Thành
Lâm Dao sau khi chuẩn bị trang phục xong, cũng không có vội vã đi ra ngoài, mà quay người dọn dẹp gian phòng trước. Dọn dẹp chiếc giường và tủ quần áo mà nàng đã làm bừa bộn khi đi tìm quần áo
- Mặc dù Giang sư huynh còn chưa có tha thứ cho Dao nhi, nhưng đợi sau này sư huynh tha thứ cho Dao nhi, cũng kết làm đạo lữ với Dao nhi, khẳng định sư huynh chủ ngoại, Dao nhi chủ nội. Cho nên Dao nhi phải sớm học tốt việc nhà, không thể để cho sư huynh phải lo lắng
Sau khi dọn dẹp xong nhà cửa, thời gian chỉ mới đến mười giờ rưỡi
Nhưng Lâm Dao vẫn lựa chọn đi ra ngoài
Nàng muốn biểu hiện tốt, cho nên không dám để cho Giang Thành đợi nàng
Lâm Dao đến tửu lâu, cũng chỉ mới mười giờ năm mươi
Ngay cả Chu Diệc Văn đang chuẩn bị gây sự cũng chưa tới
Trong tửu lâu, khách nhân tham gia tiệc mừng thi đậu cấp ba chỉ có mấy người rải rác tới
Lâm Dao đứng cửa ra vào bỏ tiền mừng, liền tìm một chỗ ngồi không đáng chú ý ngồi xuống
Tuy nói như thế, nàng cũng không hề động bát đũa trên bàn, mà là nhìn chằm chằm vào cửa ra vào. Nàng vừa nghĩ tới lại sắp được nhìn thấy Giang Thành, trong lòng liền khẩn trương không thôi
- Giang sư huynh, Dao nhi sẽ cố gắng để được ngươi tha thứ Lâm Dao lẩm bẩm nói
Lúc này, trong mắt nàng hiện lên một tia kiên nghị đặc trưng của nhân vật chính trong tiểu thuyết
So với những người bạn cùng trang lứa ngây thơ, Lâm Dao còn trẻ tuổi tựa hồ đã tìm được mục tiêu vĩ đại có thể làm cho nàng phấn đấu cả đời...
Người không muốn trễ giờ không chỉ có Lâm Dao, còn có học sinh giỏi trường cấp ba Nhạc Bình
Mười một giờ kém, Nhạc Bình liền đi tới phụ cận tửu lâu Uy Thọ
Lại đi qua một con đường, rẽ một lần nữa, liền đến Uy Thọ
Dựa theo an bài của Chu Diệc Văn, nhiệm vụ của Nhạc Bình rất đơn giản, hơn nữa hắn hiện tại không ưa thích Lâm Dao, cũng không có áp lực tâm lý gì, cho nên căn bản không hoảng hốt
Nhưng tâm tình tốt như vậy hắn không thể bảo trì bao lâu
Bởi vì lúc hắn đứng ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ, hắn đột nhiên thấy được một thân ảnh quen thuộc!
Là nàng!
Nữ tu thanh lãnh nhìn thấy tại Hoa Phúc ngày đó!
Tâm tình của Nhạc Bình vừa mới trở nên hưng phấn, hắn liền đột nhiên phát hiện ra, nữ tu kia cũng không phải là đi một mình, bên người nàng còn có một vị nam tul
Giang Thành?
Nhạc Bình không dám tin tưởng ánh mắt của mình
Giang Thành nhận biết nàng?
Chuyện này?
Không không không!
Trước tiên đừng nghĩ lung tung, bọn hắn có khả năng chỉ là bằng hữu phổ thông
Bằng hữu phổ thông sóng vai đi trên đường là rất bình thường
Nhạc Bình tự an ủi mình dạng này, nhưng theo cách hắn nhìn chằm chằm nữ tu, trong lòng hắn đã loạn rồi
Đèn xanh lấp lóe, Nhạc Bình vội vàng xông ra đám người, đuổi kịp Giang Thành cùng với Liễu Khuynh đi ở phía trước
Nhưng Nhạc Bình chỉ là học sinh cấp ba, không dám theo sát quá gần, hắn cùng với Giang Thành cách xa nhau hai ba mươi mét, đi theo ở phía sau
Nhạc Bình nhìn thấy, Giang Thành cùng với nữ tu tuỳ tiện mua đồ ăn thức uống ở quán ven đường như thể đang đi dạo phố
Bình thường đây là điêu mà những cặp đôi trẻ mới làm
Nhưng đi theo một đường, càng nhìn, Nhạc Bình càng cảm thấy yên tâm
Giang Thành cùng với nữ tu mặc dù cư xử giống một cặp đôi, nhưng tay chân đều rất quy củ, chưa từng làm những cử chỉ quá đáng như âu yếm hay ôm ấp, Giang Thành thậm chí ngay cả tay của nàng cũng đều không câm