Chương 338: ngươi là người tốt
Chương 338: ngươi là người tốtChương 338: ngươi là người tốt
- Chuyện này chỉ sợ, tha thứ tại hạ bất lực
- Trên tay ta có ghi chép hơn mười vị quan viên triều đình nhận hối lộ! Ta còn có chứng cứ Hoàng Tử phản quốc! Ta muốn gặp Tân Thủ Phụ!
Tổng Bộ Đầu quá sợ hãi: Ngươi mẹ nó đừng hô nữa! Lão tử không muốn nghel...
Mười phút sau khi Thẩm Mịch bị Lục Phiến Môn mang đi, Thẩm Mộng Hạm liền gọi Thông Tấn Phù cho Giang Thành
bên trong Thông Tấn Phù, thanh âm của Thẩm Mộng Hạm nghe tương đối sốt ruột
- Giang học đệ, cha ta đã nói cái gì với ngươi? Hắn không có làm khó ngươi chứ? Nếu như hắn muốn ép buộc ngươi làm gì, ngươi liền nói với ta. Ta sẽ giúp ngươi nghĩ biện pháp
Giang Thành cười giải thích nói:
- Không có làm khó ta. Thái độ của Thẩm tiền bối tương đối tốt, chúng ta trò chuyện rất vui sướng, hắn cũng rất tán thành quan điểm của ta
Thẩm Mộng Hạm sững sờ, thầm nghĩ: Rất vui sướng? Giang Thành không có lâm chứ?
Giữa bọn hắn, chẳng lẽ không nên đe dọa lẫn nhau, chơi ngáng chân lẫn nhau, thế bất lưỡng lập sao?
Làm sao nghe Giang Thành nói, có cảm giác bọn hắn giống như trở thành bằng hữu tốt rồi?
Chẳng lẽ chuyện lúc trước đều là ta đang nằm mơ?
Cho nên đến cùng là chỗ nào không đúng?
Thẩm Mộng Hạm vốn định an ủi Giang Thành, cho dù Giang Thành mắng nàng hai câu, nàng cũng sẽ chịu đựng vì Thẩm Mịch. Dù sao Giang Thành mắng nàng, cũng là nàng đáng bị như vậy
nhưng nàng hoàn toàn không nghĩ tới, ở giữa Giang Thành cùng với Thẩm Mịch, sẽ là kết quả rất vui sướng
- Ách, là vậy sao, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi
- Ừm, Thẩm học tỷ, không có việc gì ta liền cúp máy?
Thẩm Mộng Hạm trâm mặc một lát, nói:
- Giang Thành, sự tình Tự Kỷ Luật Phù, là vấn đề của ta, nhưng là cha ta cùng với Diệu Đan Phường quyết định, ta đây thực sự bất lực. Tóm lại, vê sau ngươi cần ta giúp ngươi cái gì, ngươi cứ mở miệng. Chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định sẽ giúp ngươi làm
Thẩm Mộng Hạm sau khi nói xong, Giang Thành bên kia chậm chạp không có trả lời
nàng vốn còn tưởng rằng Giang Thành đang tự hỏi, để nàng làm sự tình gì. Dù sao nàng là con gái của phường chủ Diệu Đan Phường, còn là luyện đan sư nhị giai, hoa khôi khoa luyện đan Liên Đại, trưởng ban ban tuyền truyền hội sinh viên. Nàng mặc dù tuổi tác không lớn, nhân mạch mặc dù không rộng, nhưng sự tình nàng có thể làm được, kỳ thật khá nhiều
thế nhưng khi thanh âm của Giang Thành một lần nữa truyền đến từ bên trong Thông Tấn Phù, phòng tuyến tâm lý của Thẩm Mộng Hạm triệt để bị phá vỡ
- Thẩm học tỷ, ngươi gần đây hẳn là không thể ngủ ngon giấc? Nếu như ngươi thật sự muốn giúp ta, ngươi liền tha thứ cho bản thân đi. Sự tình phù lục, ngươi không có nhiều trách nhiệm như vậy, ta cũng không trách ngươi. Chớ suy nghĩ quá nhiều, vui vẻ một chút. Ngươi rất có tiềm lực, thành tựu về sau, không thể thấp hơn cha ngươi ở bên cạnh Thông Tấn Phù, Thẩm Mộng Hạm nhắm mắt lại, trán có chút ngẩng, hai hàng lệ nóng bỗng nhiên trượt xuống
nàng gần đây áp lực xác thực quá lớn. Nàng thường xuyên đang nghĩ, nếu như nàng trước đây hỏi thêm cha mình một câu, có phải hay không liền có thể phòng ngừa phù lục của Giang Thành bị cha mình lấy trộm
nếu như nàng có thể cường ngạnh hơn một chút, có phải hay không liên có thể từ chỗ của cha mình, tranh thủ thêm một chút đền bù cho Giang Thành
vô luận như thế nào, làm cho Thẩm Mộng Hạm tuyệt đối không nghĩ tới chính là, cuối cùng an ủi nàng, quan tâm áp lực tâm lý của nàng, không phải cha mẹ, bằng hữu của nàng, ngược lại là Giang Thành bị nàng hại
nếu như Giang Thành điên cuồng mắng nàng vài câu, nàng ngược lại có thể thoải mái
nhưng Giang Thành lại là một người duy nhất chân chính quan tâm nàng, chuyện này khiến cảm xúc vốn luôn căng cứng của nàng, rốt cục căng đứt
- Giang Thành, cám ơn ngươi, ngươi là một người tốt
ngữ khí của Thẩm Mộng Hạm mang theo tiếng khóc nức nở cùng với mỉm cười
Giang Thành có chút tê cả da đầu mà nói:
- Thẩm học tỷ, ta biết rõ ngươi là đang khen ta, nhưng có thể hay không đừng dùng người tốt để khen ta
Thẩm Mộng Hạm nghi ngờ nói:
- Vì sao?
- Ngươi nói ta là người tốt, khiến cho ta có một loại cảm giác tỏ tình bị cự tuyệt
ở đầu bên kia Thông Tấn Phù, thanh âm của Thẩm Mộng Hạm mắt trần có thể thấy không biết làm Sao:
- Ta... không phải ý tứ kia, ta nói là, ta... không, không có
Giang Thành bật cười lớn, nói:
- Đương nhiên, ta chỉ là đùa một chút, mấy ngày nay chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, qua mấy ngày nữa học tỷ hẳn là sẽ rất bận rộn
cúp máy Thông Tấn Phù, thanh âm của Giang Thành biến mất từ bên tai, Thẩm Mộng Hạm bỗng nhiên có một loại cảm giác thất vọng mất mát
nàng chán nản ghé vào trên bàn học phòng ký túc xá, gương mặt không biết từ khi nào nhuốm một tia ráng chiều
vào giờ khắc này, mong muốn đi tìm cha nàng để từ hôn vô cùng mãnh liệt