Chương 563: Bích Vân Phong
Chương 563: Bích Vân PhongChương 563: Bích Vân Phong
- Tuy chúng ta đã tới Thông Thiên Môn, nhưng trong Thông Thiên Môn được xưng là ba vạn ngọn núi, quy mô tông môn không thua gì một quốc gia cỡ trung.
Du Sinh giới thiệu
Nhạc Linh Nhi kinh ngạc:
- Vậy chẳng phải còn lớn hơn cả Lương quốc sao?
- Lớn hơn một chút, nhưng không nhiều, chủ yếu là núi non trùng điệp, nếu không dùng pháp bảo phi hành, chỉ dựa vào hai chân căn bản không thể đi xa. Sau khi các ngươi tiến vào sư môn, tốt nhất là nhanh chóng Trúc Cơ, như vậy di chuyển sẽ thuận tiện hơn. Còn về pháp bảo phi hành thì không cần lo lắng, sư môn khi xây dựng đã chuẩn bị phi thuyên công cộng. Nếu không thích phi thuyện công cộng, có thể tự tích lũy điểm cống hiến để đổi ở Tàng Bảo Đường, hoặc tìm vật liệu nhờ luyện khí sư chế tạo
Du Sinh điều khiển xe ngựa pháp bảo, tâm tình không tệ, hỏi gì đáp nấy
Giang Thành suy nghĩ một chút, hỏi:
- Du Sinh tiền bối, ngài có biết làm trưởng lão Thông Thiên Môn có yêu cầu gì không?
Nụ cười trên mặt Du Sinh cứng lại
Hắn còn thật sự không biết làm sao làm trưởng lão
- Ít nhất cũng phải có tu vi Hóa Thần trở lên. Hóa Thần đối với các ngươi mà nói còn quá xa, không có mấy trăm năm căn bản sờ không tới cảnh giới kia. Ngay cả lão phu cũng chỉ có Nguyên Anh, không biết khi nào mới có thể tấn thăng Hóa Thần. Được rồi, các ngươi hãy nhìn ngọn núi phía trước
Mọi người thuận theo ngón tay Du Sinh nhìn qua, thấy một ngọn núi tràn đầy thúy trúc
- Ngọn núi này tên là 'Bích Vân Phong, Nhạc Linh Nhi, Thẩm Mộng Hạm. Sư phụ của hai người các ngươi - Vân Trúc Chân Nhân chính là khai tông lập phái ở đây
Du Sinh dừng xe ngựa dưới Bích Vân Phong, nói với Liễu Khuynh và Giang Thành:
- Ta đưa hai người các nàng lên núi trước, hai ngươi chờ một lát.
Tới lúc chia tay, Nhạc Linh Nhi và Thẩm Mộng Hạm có chút không nỡ rời đi.
Giang Thành trấn an:
- Sau này đúng là sẽ xa hơn một chút, nhưng khi tu vi tăng lên, trăm ngàn dặm chỉ là chuyện trong nháy mắt. Chúng ta đều là đông môn, sơn môn của nhau lại không có cấm chế, đến lúc đó chúng ta đi đâu mà không được?
Tâm tình của Nhạc Linh Nhi khá hơn một chút, nhưng vẫn có chút luyến tiếc nói:
- Ừ, vậy chúng ta đi trước.
- Đừng quên phương pháp tu luyện Đại Diễn Tông.
- Được.
Giang Thành không lo lắng chuyện khoảng cách, bởi vì có phương pháp tu luyện Đại Diễn Tông, chí ít trước Nguyên Anh, tu vi của mấy người bọn họ sẽ không gặp bình cảnh gì.
Chỉ cần mỗi ngày khởi động tu luyện trong thời gian thích hợp, sau đó chờ tu vi tăng lên là được.
Du Sinh đưa Nhạc Linh Nhi và Thẩm Mộng Hạm lên núi xong, xuống núi một mình, ngồi lên xe ngựa, lái xe đưa Giang Thành, nhân vật chính trong chuyến đi này đến gặp Vân Thư.
Khoảng cách giữa Bích Vân Phong và Lâm Bắc Phong hơi xa. Hai người ngồi xe ngựa gần nửa ngày mới đến nơi.
- Sư phụ ngươi xem như dễ nói chuyện, chỉ là tính cách thích yên tĩnh, không có việc gì thì đừng quấy rầy nàng.
Du Sinh dặn dò Giang Thành
Đương nhiên Giang Thành cũng đồng ý
Trên thực tế, nếu bàn về hiểu biết Vân Thư, Du Sinh không bằng hắn
- Vân Thư Chân Nhân, Du Sinh mang theo Giang Thành tới chơi!
Du Sinh đứng dưới núi, như thường lệ gọi một tiếng, nhưng không ai trả lời, đang lúc Du Sinh chuẩn bị xin chỉ thị một lần nữa, lại nghe Giang Thành đột ngột nói một tiếng 'Sư phự'
Du Sinh quay đầu lại, chỉ thấy Vân Thư chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở phía sau hắn, hai tay khoanh trước ngực, quan sát Liễu Khuynh
Dường như đối với nàng, lực hấp dẫn của Liễu Khuynh còn lớn hơn cả Giang Thành
Sắc mặt Giang Thành vẫn bình thường, kéo tay Liễu Khuynh, không để lại dấu vết mà kéo nàng ra sau lưng
Lấy hiểu biết của hắn về Vân Thư, lúc này Vân Thư chỉ có cảnh giới Hóa Thần, hơn nữa không thích tu luyện, vẫn luôn giữ ở trình độ này thật lâu. Nàng không có lý nào lại nhìn thấu thân phận của Liễu Khuynh
Không bằng nói, trừ phi môn chủ Thông Thiên Môn tự mình quan sát, nếu không trên lý thuyết Liễu Khuynh không thể bại lộ
- Sư phụ, đây là bằng hữu của đệ tử, tên là Liễu Khuynh. Liễu Khuynh, bái kiến Vân Thư tiền bối đi.
Liễu Khuynh không bị lay động, lạnh lùng nhìn Vân Thư
Giang Thành sốt ruột đến mức nhéo nhéo tay nàng, lúc này nàng mới miễn cưỡng nói:
- Tiền bối.
Vân Thư dang rộng đôi chân dài, bước ra một bước, nhưng chỉ trong nháy mắt đã vượt qua một mét, đến gần chỗ Liễu Khuynh.
Nàng duỗi một ngón tay ngọc ra, chậm rãi tới gần Liễu Khuynh, chọc vào khuôn mặt của rắn nào đó.
Da mềm mịn, xúc cảm cực tốt.
- Chao ôi, làn da của bằng hữu ngươi thật tốt, làm sao vậy?
Vân Thư kinh ngạc nói.
Du Sinh nghe xong, hung hăng thở phào nhẹ nhõm, hắn thiếu chút nữa cho rằng Liễu Khuynh làm hỏng chuyện, Vân Thư không muốn thu Giang Thành làm đồ đệ nữa!
Bị dọa chết khiếp.