Chương 566: Thiếu nợ
Chương 566: Thiếu nợChương 566: Thiếu nợ
Thứ Liễu Khuynh lấy được là ngọc bài thân phận tạm thời, có công năng chứng minh thư và thông tin, nhưng không thể ghi chép điểm cống hiến và nắm giữ tài nguyên tông môn
Sau khi phát xong ngọc bài, đệ tử Nội Vụ Đường lại chậm chạp không đi, một bộ muốn nói lại thôi
Giang Thành kỳ quái nói:
- Vị sư huynh này, xin hỏi ngươi còn chuyện gì không?
Đệ tử Nội Vụ Đường lúng túng nói:
- Giang sư đệ, có mấy lời ta không biết có nên nói hay không.
- Sư huynh cứ nói đừng ngại.
- Là như thế này, vốn ta nên báo cho sư đệ, sư đệ ngươi là tân đệ tử của bổn môn, thật ra có thể tới Nội Vụ Đường nhận lấy quà tặng của tân đệ tử.
Gói quà tân thủ mà, trò chơi nào cũng có, ta hiểu.
Giang Thành hỏi:
- Ta có thể đi nhận, sau đó thì sao?
- Khu, bởi vì phong chủ quý phong thiếu nợ không ít phí nội vụ của Nội Vụ Đường chưa trả, cho nên gói quà tân đệ tử của sư đệ tạm thời bị giữ lại.
Giang Thành: ”...'
Đệ tử Nội Vụ Đường bổ sung:
- Nhưng chỉ cần sư đệ có thể khuyên sư phụ ngươi giao nộp phí, Nội Vụ Đường sẽ phát gói quà tân đệ tử như bình thường.
Giang Thành cẩn thận nói:
- Nhân tiện hỏi sư huynh một chút, sư phụ ta rốt cuộc nợ bao nhiêu tiền?
- Mỗi năm một ngàn điểm cống hiến, sư phụ ngươi đã hơn ba trăm năm không nộp. Cũng chính là hơn ba mươi vạn điểm cống hiến.
Đệ tử Nội Vụ Đường cười nói, lộ vẻ mặt chờ mong Giang Thành có thể trả tiền giúp.
Nhưng có lẽ hắn sẽ phải thất vọng.
Giang Thành là người chỉnh sửa chỉ số, đương nhiên hiểu rõ chế độ điểm cống hiến của Thông Thiên Môn.
Một ngàn điểm cống hiến ước chừng là thu nhập một năm của đệ tử Trúc Cơ bình thường. Từ điểm này có thể thấy, phí nội vụ khá đắt. Nhưng ở Thông Thiên Môn, chỉ có Nguyên Anh trở lên mới có thể tự lập sơn môn, mà Vân Thư là tu sĩ Hóa Thần, tùy tiện làm chút nhiệm vụ cũng có thể lấy được một vạn điểm cống hiến, bởi vậy phí nội vụ đối với họ không quá lớn
Nhưng đối với Giang Thành mà nói, thì con số này rất lớn, dù sao hắn cũng chỉ vừa mới thăng cấp Trúc Cơ, chưa làm nhiệm vụ nào, điểm cống hiến trong tay là con số không,
- Được rồi sư huynh, ta sẽ cố gắng thuyết phục Vân Thư tiên bối nộp phí sớm,
- Làm phiền sư đệ. Sư huynh cáo từ,
- Đi thong thả,
Tiễn vị sư huynh đòi nợ đi, Giang Thành lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm Vì sao cuộc sống Tiên Môn này không giống với những gì hắn nghĩ chút nào?
Lúc đến, hắn nghĩ là đại phú đại quý, đến nơi mới phát hiện là đại nợ đại bại.
Vân Thư thực sự hố người!
Nhưng may mắn là trong Tiên Môn không có truyền thống thầy nợ đồ đệ phải trả, nếu không Giang Thành đã chuẩn bị bỏ chạy ngay trong đêm, đầu nhập vào Ma Đạo
Không đợi Giang Thành yên tĩnh một hồi, hắn đã nghe thấy tiếng gọi dưới chân núi, lại có người đến nhà
Lần này người tới là một vị lão đầu Nguyên Anh
- Tiểu hữu là?
- Bẩm tiền bối, ta là đồ đệ sư phụ thu không lâu trước đây, tên là Giang Thành.
- Được được, sư phụ ngươi đâu? Ta tìm nàng có chút việc.
Giang Thành thăm dò nói:
- Tiền bối, nếu ta đoán không sai, Vân Thư tiền bối không phải cũng nợ ngài thứ gì đó chứ?
- Đúng vậy!
Nguyên Anh lão đầu đau lòng nhức óc:
- Lão đạo ta trông coi Tiên Đào Viên năm trăm năm, cần mẫn chăm chỉ, chưa từng phạm sai lâm nào. Ai biết sư phụ ngươi bắt đầu từ hai trăm năm trước, hàng năm sư phụ ngươi đều đến lấy tiên đào của ta ngay khi chúng chín. Nếu chỉ vậy thì không sao, vấn đề là nàng không bao giờ trả tiền...
Nguyên Anh lão giả bắt đầu than thở, kể lể mọi nỗi khổ của mình.
Giang Thành kiên nhẫn lắng nghe, đồng cảm sâu sắc với tiền bối, và hứa sẽ giúp khuyên bảo Vân Thư.
Sau đó, lại có một vị luyện khí sư tiên bối tới cửa thăm hỏi.
Nói Vân Thư mượn pháp bảo của hắn không trả, còn lấy Dạ Quang Bảo Thạch nhà hắn dùng để chiếu sáng.
Sau đó, một vị Ngự Thú Sư tiền bối đến, nhưng lần này không phải mất đồ, cũng không phải thiếu tiền không trả. Mà là Vân Thư mượn linh bồ câu của hắn, một năm sau trả lại cho hắn đúng hạn, nhưng linh bô câu được trả trông rất tiêu tụy, còn mắc chứng sợ trứng, không bao giờ đẻ trứng nữa.
Loại chuyện như vậy, nhiêu không kể siết.
Giang Thành tê cả người.
Ngay từ đầu hắn còn cảm thấy Loan Nhạc Sơn Chủ Quan giam giữ Vân Thư là hơi quá đáng, về sau dần dần phát hiện ra, Loan Nhạc Sơn Chủ đây là sớm trừ hại vì dân
Nhưng Giang Thành cũng nhạy cảm quan sát được thời gian những tranh chấp này phát sinh, bình thường vào hai ba trăm năm trước
Nói một cách khác, sự bất mãn của bọn họ đối với Vân Thư phần lớn là vì nàng không có tiền
Lúc Vân Thư có tiền, đại khái sẽ không có nhiều phiền toái như vậy. Mặc dù có, cũng có thể dùng tiên để giải quyết