Chương 569: Hồi Nguyên Đan
Chương 569: Hồi Nguyên ĐanChương 569: Hồi Nguyên Đan
Sư tỷ lầm bầm một câu, nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Giang Thành, nàng lại cảm thấy hắn không giống như đang nói đùa.
Được rồi, người trẻ tuổi luôn mơ tưởng xa vời, chịu thiệt chút chưa chắc đã là chuyện xấu.
Sư tỷ không khuyên nhủ Giang Thành nữa mà lưu loát giúp hắn hoàn thành thủ tục nhận nhiệm vụ.
Sau khi ký hợp đồng, Giang Thành thuận lợi nhận được phương thức liên hệ của người phụ trách Linh Thực Viên
Giang Thành sử dụng ngọc bài đệ tử, liên hệ với người phụ trách Linh Thực Viên:
- Xin chào, Chu Thông tiền bối đúng không? Ta tên Giang Thành, vừa mới tiếp nhận nhiệm vụ đẩy mạnh tiêu thụ đan dược do Linh Thực Viên tuyên bố.
Ngọc bài đối diện rõ ràng hơi chân chờ.
- Linh Thực Viên có đan dược sao? Đợi một chút, ta kiểm tra đã.
Sau một hồi lục lọi, Chu Thông nói:
- Ngươi nói đúng, quả thật có, nhưng thời gian để hơi dài, dược hiệu còn lại khoảng một nửa.
Giang Thành im lặng nghe xong, thầm nghĩ Linh Thực Viên này thực sự biết tạo áp lực.
Hồi Nguyên Đan vốn đã không dễ bán, giờ lại thêm dược hiệu chỉ còn một nửa, càng khó bán hơn.
Nhưng hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý, nếu như nhiệm vụ dễ làm, sao có thể treo lâu như vậy mà không ai nhận?
- Số lượng bao nhiêu?
- Khoảng sáu ngàn viên.
- Được, ta biết rồi. Ta sẽ đến Linh Thực Viên ngay để bàn bạc với tiền bối.
Giang Thành nói xong, kéo Liễu Khuynh lên phi thuyền, bay về phía Linh Thực Viên
Vị trí của Linh Thực Viên khá hẻo lánh, lấy tốc độ của phi thuyên công cộng, đại khái phải bay một ngày một đêm
May mắn là lân này Giang Thành đi cùng với Liễu Khuynh, khi hắn mệt mỏi, Liễu Khuynh có thể điều khiển thay hắn
Điều khiển phi thuyền đối với Liễu Khuynh chỉ như một bữa ăn sáng, điều duy nhất cần chú ý là đừng dùng sức quá mạnh, chơi hỏng phi thuyên.
- Chậm quá.
Liễu Khuynh nói.
Giang Thành ân cần dạy bảo:
- Chạy nhanh không nhất định thắng, không té ngã mới là thành công.
Liễu Khuynh:
- Đùa thôi, hay là chúng ta chơi cờ ca rô giết thời gian?
- Ừ,
Cờ ca rô là trò chơi Giang Thành đã dạy Liễu Khuynh từ rất lâu. Lý do tại sao là cờ ca rô? Đơn giản là vì Giang Thành không biết chơi trò gì khác
Bên ngoài phi thuyên, cơn gió mạnh bị Liễu Khuynh dùng pháp thuật ngăn lại, hai người ngồi đối diện trên phi thuyền nhỏ, bắt đầu chơi cờ ca rô. Trận đấu bắt đầu, Giang Thành đã bày sẵn chiến thuật sát cờ ba ngang ba dọc, chỉ cần Liễu Khuynh đi thêm một bước, hắn sẽ có bốn quân cờ để giành chiến thắng.
Nhưng mà...
Nhìn Liễu Khuynh chau mày, cẩn thận đặt quân cờ, Giang Thành lặng lẽ thở dài, sau đó bất cẩn bỏ quân cờ sang chỗ khác, bỏ lỡ cơ hội tất thắng
Lần này chắc ngươi thắng được rồi chứ? Giang Thành nghĩ thâm
Quả nhiên, Liễu Khuynh thấy được cơ hội chiến thắng, hai mắt nàng sáng ngời, thần thái sáng láng
- Giang Thành, ngươi thua rồi.
Liễu Khuynh chỉ vào bàn cờ nói.
Giang Thành mỉm cười nhìn nàng, bất đắc dĩ nói:
- Đúng vậy, ta thua rồi.
- Chơi lại.
- Được. ...
Trong nhà kho Linh Thực Viên, Giang Thành thấy sáu ngàn viên Hồi Nguyên Đan xếp chỉnh tê trong bình ngọc.
- Tất cả đều ở đây, nếu ngươi có thể bán hết, ta có thể cho ngươi hai thành tiên hoa hồng.
Chu Thông giới thiệu
Giang Thành liếc nhìn bình ngọc phủi bụi:
- Những Hồi Nguyên Đan này, tiền bối định bán bao nhiêu linh thạch?
- Ba ngàn, hoặc ba mươi điểm cống hiến.
- Ba ngàn?
Giang Thành kinh ngạc nói.
- Làm sao vậy?
- Ba ngàn có vẻ như là giá của đan dược mới, những đan dược này là hàng tôn kho, sao có thể bán ba ngàn?
Chu Thông ngượng ngùng nói:
- Không thể bán rẻ! Những đan dược này là tôn kho của Linh Thực Viên, nếu bán rẻ, thì Chấp Pháp Đường sẽ đến chất vấn chúng ta
Giang Thành hiểu được, nói như vậy, đúng là không thể bán ra với giá rẻ, nếu không sẽ có hiềm nghi lấy quyền mưu tư
Đan dược bán không được, thua thiệt là Linh Thực Viên, nhưng nếu như lấy quyền mưu tư, xong đời chính là bản thân Chu Thông hắn
Nhưng cứ như vậy, áp lực chuyển dời đến trên người Giang Thành. Ba ngàn có thể mua đan dược mới, ai sẽ đi mua đan dược tồn kho với giá gốc chứ?
- Hiện tại ta đã có thể mang những đan dược này đi chưa?
Giang Thành hỏi
- Đương nhiên có thể.
Chu Thông đồng ý ngay lập tức, hắn không sợ Giang Thành chạy trốn, không bằng nói chạy trốn thì tốt hơn, như vậy Linh Thực Viên có thể trực tiếp báo đan dược mất trộm, còn tốt hơn là để đan dược hết hạn. " ˆ
Giang Thành lấy được lô đan dược này, điều hắn cần cân nhắc tiếp theo là, làm sao để bán được sáu nghìn viên đan dược tôn kho với giá ba ngàn linh thạch một viên.
Thực ra cách nhanh nhất là Giang Thành tự bỏ tiền ra mua hết.
Không phải hắn không có khoản linh thạch này.
Hắn không phải không có số linh thạch này. Nhưng làm vậy, hắn sẽ mất mười tám triệu linh thạch hạ phẩm, chỉ để đổi lấy một vạn điểm cống hiến. Thật không đáng