Chương 585: nói đạo lý
Chương 585: nói đạo lýChương 585: nói đạo lý
- Cho nên Vân Bách tiền bối rốt cuộc có mấy vị sư huynh?
- Mười bảy người, hiện tại hẳn là có ít nhất mười người còn đang ở Minh Dương Phong, kém nhất cũng là tu vi Hóa Thần
- Các sư huynh của Vân Bách không cho đưa thư?
Giang Thành hỏi.
- Có thể vậy.
- Vì sao là có thể? Tiền bối chưa từng thử tự mình đưa thư sao?
- Không dám. Sợ bị các sư huynh của nàng đánh chất.
Giang Thành nhất thời nghẹn lời.
Câu trả lời của Ngân Tùng Chân Nhân khiến cho hắn có cảm giác vừa không hợp thói thường vừa hợp lý.
- Được rồi, vậy ta sẽ thử đưa thư một lần.
Giang Thành đứng dậy, nhận lấy phong thư do Ngân Tùng Chân Nhân tự tay đưa tới.
Trên đường đi, Giang Thành nói với Liễu Khuynh:
- Đi chậm một chút, ta cân suy nghĩ cách.
Liễu Khuynh giơ nắm tay lên, không đến hai giây đã bị Giang Thành đè xuống.
Thực ra, cách của Liễu Khuynh tuy trực tiếp và hiệu quả nhất, nhưng một khi thực hiện, cơ bản đồng nghĩa với việc chấm dứt cuộc sống ở Tiên Môn.
Thuộc về loại dùng bom nguyên tử để diệt muỗi.
Trước tiên không cần quan tâm có bao nhiêu người chết, chỉ cần biết muỗi có bị diệt không?
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, tu vi đến loại cấp độ như nàng, đã không cần động não nhiều.
Dù sao nếu có thể khiến người khác động não, tại sao phải tự mình động não?
Không ngại phiên phức sao?
Trong lúc suy nghĩ, khoảng cách giữa hai ngọn núi đã nhanh chóng trôi qua.
Giang Thành dẫn theo Liễu Khuynh đến bái sơn môn.
Bước đầu tiên của bái sơn môn đương nhiên là báo ra danh hiệu.
- Giang thành cầu kiến Vân Bách Chân Nhân!
Chỉ chốc lát sau, một người trẻ tuổi trẻ tuổi đi ra.
Thoạt nhìn trạc tuổi Giang Thành, tu vi cũng là Trúc Cơ.
- Xin hỏi đạo hữu tìm Vân Bách Chân Nhân có chuyện gì?
Giang Thành lấy phong thư ra:
- Có việc công cần giao.
- Là việc công của Vụ Nhai Phong sao?
- Đúng vậy.
- Thật ngại quá, việc công này chúng ta không gặp. Giang Thành không cảm thấy kỳ quái đối với thái độ của người trẻ tuổi. Phỏng chừng trường hợp tương tự, người này đã gặp rất nhiều lần. Trong đó, phần lớn sư huynh sư tỷ đưa thư đều dừng lại ở cửa thứ nhất bái sơn môn này.
Người trẻ tuổi nói xong muốn đi, Giang Thành lại gọi hắn lại.
- Đạo hữu khoan đã, đây thật sự là việc công.
- Chúng ta thực sự không gặp.
- Đạo hữu, hãy nghe ta nói đã.
Người trẻ tuổi mỉm cười:
- Ngươi không cần nhiều lời, ta biết ngươi muốn nói gì. Thực không giấu gì ngươi, những lời tương tự ta đã nghe rất nhiều lần trong vài tháng qua, trong số đó không ít người còn muốn hối lộ ta.
Giang Thành nhíu mày:
- Hối lộ ngươi mở cửa?
- Không sai.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó ta cho bọn họ vào cửa.
Giang Thành: ”...'
Người trẻ tuổi nhún vai, nói:
- Dù sao sư thúc cũng có lệnh, người của Vụ Nhai Phong không được vào, nhưng không nói người ở nơi khác không được vào. Nếu như không phải người của Vụ Nhai Phong, ta cũng có thể mở một mặt lưới.
Giang Thành không có ý định hối lộ, hắn chỉ nói rõ đạo lý với người trẻ tuổi:
- Đạo hữu, ngươi hiểu lâm rồi, điều ta muốn nói là nhiệm vụ đưa thư này là ta nhận được ở Đại Điện Nhiệm Vụ. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ có lịch sử điểm cống hiến, ngươi hẳn là hiểu ý ta chứ? Được rồi, như vậy ta nghĩ ngươi có thể hiểu đây là một phong thư việc công hàng thật giá thật. Đã như vậy, ngươi biết rõ việc công còn cản trở ta nhập môn đưa thư, thậm chí tiến hành ám chỉ ta hối lộ. Một khi việc công bị chậm trễ, thượng cấp truy cứu trách nhiệm, đạo hữu ngươi không thể nghi ngờ là người chịu trách nhiệm chính.
Giang Thành chậm rãi khuyên nhủ:
- Đạo hữu ngươi phải hiểu, sau khi bị phán định là người chịu trách nhiệm chính thì sẽ ra sao. Có ai sẽ biện giải cầu tình cho ngươi không? Ngươi có muốn mạo hiểm chịu trách nhiệm chính để làm việc cho một số người không?
Người trẻ tuổi nghe mà mồ hôi ướt đẫm.
Hắn quyết định cho mình một lối thoát, nói:
- Vậy ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi tới từ đâu?
Lúc này, chỉ cần Giang Thành tùy tiện trả lời một chỗ, người trẻ tuổi đều sẽ thả cho Giang Thành đi vào.
Nhưng Giang Thành mỉm cười ăn ngay nói thật:
- Vụ Nhai Phong.
Người trẻ tuổi thở dài, trong tình huống biết rõ Giang Thành đến từ Vụ Nhai Phong, hắn vẫn lựa chọn mở cửa cho Giang Thành, để Giang Thành đi vào. Giang Thành xông qua cửa thứ nhất, ngay sau đó đi tới cửa thứ hai.
Người trẻ tuổi chỉ phụ trách gác sơn môn, về phần vị trí của Vân Bách Chân Nhân, hắn không biết.
Giang Thành muốn đưa thư cho Vân Bách Chân Nhân, chỉ có thể lựa chọn tìm sư huynh của Vân Bách, mà sư huynh của Vân Bách hiển nhiên cũng không muốn gặp người của Vụ Nhai Phong.
- Vãn bối Giang Thành, bái kiến Lưu Dạ Chân Nhân.
Lưu Dạ Chân Nhân nhìn thấy Giang Thành và Liễu Khuynh, nhướng mày nói:
- Không phải ngươi đến đưa thư từ Vụ Nhai Phong chứ?