Chương 596: chỉ tiếc rèn sắt không thành thép
Chương 596: chỉ tiếc rèn sắt không thành thépChương 596: chỉ tiếc rèn sắt không thành thép
Nhưng chuyện sau này có thể để sau này lại nói, hiện tại hắn cần phải qua cửa ải Loan Nhạc Sơn Chủ trước
Tại Loan Nhạc sơn mạch, Bắc Nhạc Phong
Giang Thành được một vị Nguyên Anh sư huynh dẫn dắt, chậm rãi bước lên các bậc thang lên núi
Những tảng đá quý hiếm và linh thảo đắt tiên trên đường đi chưa cần bàn đến, chỉ riêng việc người làm công việc dọn dẹp bậc thang cũng đã có tu vi Kết Đan
Tu sĩ Kết Đan ở quê quán của Giang Thành, Ngô Nhạc Thành, đây là tồn tại quát tháo một phương
Nhưng ở Loan Nhạc sơn môn, chỉ có thể làm chút việc vặt dọn dẹp thêm đá
Ngay cả sư huynh phụ trách tiếp đãi cũng là tu sĩ Nguyên Anh
Đây chính là nội tình của Trụ Thạch sơn môn Thông Thiên Môn
Không cần nói đâu xa, chỉ cần nhìn hành động và cư xử của Vân Thư là đủ hiểu, nàng làm ầm ƒ, không nói đạo lý gây thù hằn khắp nơi như vậy, còn có thể tiêu diêu tự tại trong Thông Thiên Môn, chắc chắn là nhờ có cha nàng đứng sau hậu thuẫn
Vân Thư am hiểu cướp đoạt không sao, nhưng chủ yếu là người khác không lo lắng nàng không trả lại
Khi nào Vân Thư chịu nghe lời cha mình và quay vê nhà, lúc đó lại sẽ trở thành một quý bà giàu có
Giang Thành đại khái đoán được mục đích Loan Nhạc Sơn Chủ tìm hắn, quá nửa là có liên quan tới Vân Thư, bằng không Loan Nhạc Sơn Chủ không cần thiết liên hệ với hắn
Giá trị duy nhất của hắn đối với Loan Nhạc Sơn Chủ, chính là việc hắn là đồ đệ của Vân Thư
Giang Thành có thể phách Kết Đan kỳ, một hơi leo đến đỉnh núi không tốn sức chút nào
Mà kiến trúc trên đỉnh núi, lại không phải hoàng cung đại điện người bình thường tưởng tượng, cũng không phải tiểu viện nhà tranh giản dị, mà chỉ là một căn biệt thự đơn lập thoạt nhìn hết sức hiện đại
Nó giống với căn biệt thự mà Giang Thành mua ở khu biệt thự Ngô Nhạc, tất nhiên là tốt hơn nhiều
Xuất hiện loại kiến trúc này trong không gian đậm chất tu tiên như Thông Thiên Môn thật sự là rất kỳ quái
Nhưng nghĩ đến tính cách của Vân Thư, ngộ nhỡ Loan Nhạc Sơn Chủ cũng là một vị kỳ nhân, vậy cũng rất bình thường
Nguyên Anh sư huynh đưa Giang Thành vào trong biệt thự, sau đó cáo từ
Loan Nhạc Sơn Chủ chính chủ thì mặc áo trắng, ở trong phòng khách chờ Giang Thành đến
Giang Thành đi vào phòng khách, gặp được Loan Nhạc Sơn Chủ Vân Tại Uyên trong truyền thuyết
Thật ra Giang Thành cũng có chút ấn tượng với Vân Tại Uyên, dù sao Vân Tại Uyên cũng được coi là một trong những cường giả ngoài sáng của Thông Thiên Môn. Giang Thành đã từng gặp hắn trong kế hoạch
Rất trùng hợp là, không chỉ Giang Thành có ấn tượng với Vân Tại Uyên, Vân Tại Uyên cũng có ấn tượng với Giang Thành
Mười mấy năm trước, Vân Tại Uyên đột nhiên cảm nhận được một luông khí tức Đại Thừa xa lạ. Hắn còn tưởng là tông môn xảy ra đại sự gì, vì vậy vội vàng đến nơi khí tức xuất hiện tìm tòi hư thực
Kết quả sợ bóng sợ gió một hồi, ngoại trừ trông thấy một đôi tình lữ thân thiết trong rừng cây, cũng không phát hiện ra cái gì khác thường
Giang Thành đứng trước mặt hắn lúc này là một trong hai người của đôi tình lữ năm đó
- Vân tiên bối, ngài tìm ta sao?
Giang Thành thử thăm dò
Hắn không nhớ rõ Vân Tại Uyên có tính cách gì, chỉ có thể cẩn thận ứng đối
- Giang Thành đúng không? Dưới sự dạy dỗ của tiểu Vân mà vẫn có thể nỗ lực như vậy, thật là vất vả
- Tiền bối nói đùa, sư phụ là một vị tu sĩ phi thường xuất sắc, vãn bối ở chung với nàng, giống như thân như đang ở trong thiên nhiên trong lành, rất thoải mái, hoàn toàn không thấy vất vả
- Thật sao? Nàng thật sự tốt như vậy sao?
- Đương nhiên, ưu điểm của sư phụ, vãn bối nói ba ngày ba đêm cũng không hất.
- Tốt lắm.
Vân Tại Uyên trông rất vui vẻ
Giang Thành lập tức yên tâm
Xem ra khen ngợi Vân Thư vẫn rất hữu hiệu, ít nhất có thể ứng phó với cha nàng
Ai ngờ Vân Tại Uyên lại nói:
- Ta cũng không cần ngươi nói ba ngày ba đêm, ngươi trước hết nói cho ta ưu điểm một ngày một đêm của tiểu Vân để nghe một chút
Giang Thành mỉm cười nói:
- Tiền bối là người hiểu sư phụ nhất, vấn bối nào dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt tiền bối?
- Được rồi, ngươi ngồi đi, ta cũng không đùa giỡn với ngươi nữa. Chắc hẳn ngươi cũng đoán được lần này ta tìm ngươi là có ý gì. tiểu Vân đã rời nhà trốn đi hơn năm trăm năm, dù tính tình có lớn hơn nữa, lúc này cũng nên hết giận rồi chứ? Nhưng nàng thì sao, cả ngày du ngoạn khắp nơi, không làm việc đàng hoàng. Ngươi có biết tu vi của nàng trong năm trăm năm qua, không tiến bộ chút nào! Người cùng lứa với nàng bây giờ đã đạt tới Hợp Thể kỳ rồi! Mà nàng vẫn còn Hóa Thần! Thật sự là tức giận! Lãng phí thiên phú tốt của nàng một cách vô ích.
Lông mày Vân Tại Uyên dựng thẳng, dáng vẻ như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép