Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế

Chương 150



Thiến Vy run rẩy lắc đầu, mồ hôi túa ra ướt nhẹp, lẽ nào hôm nay cô thật sự sẽ chết trong tay bọn người này? Cô không sợ chết nhưng cô không muốn chết trong tay đám cặn bã không ra gì này càng không muốn chết trong nhục nhã, bị một mình tên khốn như Dịch Thừa Phong làm nhục là đủ rồi, đã đủ quá rồi.
Cô không muốn rơi vào tay đám người này để bị chà đạp nữa, ông trời rốt cuộc thì còn muốn tiếp tục đày đọa cô tới bao giờ nữa đây? Cô bằng lòng gánh chịu tất cả mọi sự trừng phạt nhưng làm ơn đừng dùng cách mất hết tôn nghiêm đó để trừng phạt cô, cô đã không còn gì nữa rồi, cô không muốn trở thành đồ chơi của ai nữa hết.

Hãy tha cho cô đi mà!
Bọn chúng chở cô vào tận rừng sâu, đến nơi một gã mặt mài hưng phấn xách cô ra khỏi xe rồi ném mạnh xuống bãi cỏ xanh mướt như ném một con mèo, những tên còn lại lấy ra máy quay và những món đồ chơi SM để chuẩn bị thưởng thức một bữa tiệc hoành tráng, Thiến Vy thì lại không biết những thứ đó, nhưng cô nghĩ chắc chắn bọn chúng sẽ dùng những thứ đó để hành hạ cô, sống lưng đột nhiên thấy ớn lạnh, cô muốn bỏ chạy nhưng tay chân vẫn còn đang bị trói, ngay cả lết cũng không lết được.
"Thả tôi ra! Tôi lạy các anh! Hãy tha cho tôi! Hức hức..."
Một gã mặt áo đen bước tới nâng cằm cô lên cười đùa.


"Đừng sợ, một lát nữa sẽ cho em sướng thôi mà bé cưng!"
"Phi!" Thiến Vy phun một bãi nước bọt vào mặt người nọ tỏ sự ghê tởm.

"Không muốn! Thả tôi ra!"
Hắn ta không tức giận mà chỉ cười lên ác độc, lè lưỡi liếm sạch nước miếng của cô trên mặt, bốn gã còn lại cũng cầm theo đồ chơi đi tới, người thì cầm còng tay, người thì cầm theo roi thừng, còn có cả kìm kẹp hạt đào, dươ.ng vậ.t giả,...
"Đừng! Đừng qua đây! Xin các anh!" Cô sợ hãi lắc đầu, muốn chạy nhưng cảm giác bò không được lết không xong làm cô rơi vào tuyệt vọng.
"Cứu mạng! Có ai không! Cứu tôi với!" Thiến Vy la lên kêu cứu thất thanh nhưng đáp lại chỉ là tiếng cười đùa độc ác của bọn chúng.

Ngay lúc này cô thật sự rất cần có người tới cứu, ai đó có thể tới cứu cô không? Làm ơn ai đó hãy tới cứu cô, cô không muốn chết nhục trong tay đám lưu manh cặn bã này, hức hức...
Bọn chúng đồng loạt nhào thẳng về phía cô như bầy sói lao tới đớp con mồi.
"Ahhhh!!!"
Từng người từng người dùng đôi mắt thèm thuồng rồi đưa tay sờ soạn khắp cơ thể cô, có người sờ vào ngực, bóp vào mông, hơn nữa còn dang rộng hai chân cô ra.
"Đừng mà! Tránh ra! Các người tránh ra! Cứu với! Làm ơn cứu tôi với! Có ai không! Hu hu..."
Thiến Vy dường như không thể giãy giụa được, tứ chi đều bị bọn chúng ghìm chặt chẽ, khi chiếc váy của cô sắp bị bọn chúng xé nát thì có một giọng nói nam tính mang theo sự giận dữ gầm lên đầy sát khí.

"Mau thả cô ấy ra!"
Bọn chúng đồng loạt quay phắt lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông mặc vest đen tay cầm súng chĩa về hướng bọn họ, thật sự không ngờ người đàn ông này là Lăng Thiên Trì.
"Thả cô ấy ra nếu không...súng của tao không có mắt!"
Đám người từ từ giơ cao hai tay đứng lên lùi ngược về sau, hắn dùng cặp mắt sói trừng từng kẻ một, chân mày chau lại.

"Cút!"
Bọn chúng hoảng sợ đồng loạt bỏ chạy, không ngờ lúc này Lăng Thiên Trì đột nhiên lật mặt hắn bóp cò bắn một phát vào đầu gối tên áo đen, một tiếng đoàng vang lên cực lớn dọa cho những tên còn lại sợ bạt vía ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Hắn từ từ đi tới chỗ tên đàn ông kia chĩa họng súng vào đầu hắn, gã kia nằm bẹp dưới đất cùng với máu ở đầu gói đang chảy ra ròng ròng.
"Nói! Là ai sai khiến các ngươi làm chuyện này!"
"Là...là một người phụ nữ, cô ta thuê chúng tôi bắt cô gái này làm tì/nh, sau khi xong chuyện sẽ thưởng tiền cho chúng tôi!"
"Vậy cô ta tên gì?"
"Tôi không biết, tôi chỉ biết cô ta có vẻ ngoài rất xinh đẹp, tóc có nhuộm màu nâu hạt dẻ, nhìn rất giống với một siêu sao nổi tiếng."
Theo như những gì tên này nói, hắn nghĩ hắn đã biết người bày ra chuyện này là ai rồi.
Lăng Thiên Trì tha cho hắn một mạng rồi cầm theo khẩu súng đi về phía Thiến Vy.


Quay lại 50 phút trước, hắn kết thúc buổi hẹn với đạo diễn ở một quán cafe, khi hắn ra về vừa mới mở cửa xe thì đã vô tình nhìn thấy Thiến Vy bị bắt ngồi trong một chiếc ô tô giằng co không dứt với bốn tên đàn ông.
Khoảnh khắc đó hắn đã tạm thời dẹp bỏ thù hận qua một bên, trong đầu cũng không suy nghĩ được gì nhiều, ngay lập tức lên xe và đuổi theo tới đây, vì sợ phát hiện bị bám đuôi nên hắn cố tình chạy chậm, may mà mọi chuyện vẫn còn kịp.
Thiến Vy ngàn lần vạn lần cũng không ngờ cái người luôn muốn cô chết lại là người cứu giúp cô ngay thời khắc cô tuyệt vọng nhất, bây giờ hắn đang đứng trước mặt cô còn chĩa súng vào trán cô, nhưng cô không còn cảm thấy sợ hãi như trước kia nữa, cũng không còn muốn bỏ chạy nữa.
Đối với cô bây giờ hắn đã không còn đáng sợ, mà người đáng sợ là Dịch Thừa Phong, anh ta mới là tên ác quỷ không nên đụng vào, họng súng đã ở ngay trước trán, hắn muốn giết cô có thể bóp cò ngay bất cứ lúc nào, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nhạt nhòa thiếu ý chí của cô hắn cũng không còn hứng thú mà chậm rãi hạ súng xuống.
"Sao lại cứu tôi?"
"Cô là con nợ của tôi, mạng sống của cô là của tôi, trước khi tôi chưa báo thù xong, tôi không cho phép cô chết trong tay kẻ khác."
"Anh hận tôi như vậy...!sao không giết tôi luôn đi?!"
Hắn cười lạnh một cái, khom người xuống nâng cằm cô lên bóp nát.

"Lâm Thiến Vy! Trước kia tôi đã từng nói sẽ không dễ dàng để cho cô chết, tôi muốn cô sống, phải sống để tôi từ từ giày vò, tôi muốn kiếp này của cô phải bị tra tấn đày đọa, khổ sở chết dần chết mòn.".


Bình Luận (0)
Comment