Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế

Chương 91



Hai người cùng nhau đứng rửa tộ, rửa thôi cũng mất 15 phút, Thiến Vy dùng chổi lông gà quét bụi trên bàn ghế xuống, có vài chỗ cao cô quét không tới thì Nghiêm Thần lại giúp cô, dọn nhà cùng cô xong hắn mới bắt nước lên nấu, do ổ điện trong nhà đã bị hỏng nên hắn chỉ có thể nấu bằng bếp lò.
Thiến Vy thì ôm mấy bó củi khô ở đằng sau nhà vào cho hắn, có vậy thôi mà cũng làm người cô lắm lem, nhìn bộ dạng lem luốt đầy bụi bặm của cô làm hắn thấy mắc cười, ho khan hai tiếng, nói:
“Cô đi tắm trước đi, tôi đã chuẩn bị nước cho cô rồi.”
Đi tắm? Phải rồi, cô suýt chút quên, cũng không thể bẩn thỉu như vậy mà ăn ngủ được, nhưng cô đâu có đồ để thay.

Nghiêm Thần thì lại biết được trong đầu cô bây giờ đang có nhu cầu gì, liền rời đi một lát sau đó rất nhanh đã quay lại, đưa cho cô một cái túi nhỏ màu đen hình chữ nhật bằng giấy, nói:

“Lúc nãy đi mua mì, tôi đã tiện thể mua cho cô luôn một bộ đồ.”
Thiến Vy nhận lấy chiếc túi nhưng mắt vẫn nhìn Nghiêm Thần, người đàn ông này chu đáo hơn những gì cô nghĩ.
“Cảm ơn anh!”
“Cô đừng khách sáo với tôi như vậy, tôi không thích đâu.”
Bầu không khí hiện tại vô cùng gượng gạo, cô không biết nói gì nên né tránh ánh mắt của hắn rồi nhanh chóng đi vào phòng tắm, hắn dõi theo bộ dạng xấu hổ của cô, khẽ cười.
Tắm xong, Thiến Vy sửa soạn đơn giản một chút rồi khui mì cho sẵn vào trong tộ, thấy Nghiêm Thần vẫn còn ngồi ở đó nấu nước, góc nghiêng của hắn phải nói là hơn cả cực phẩm, khi hắn ngồi gần bếp lò, ánh hồng của lửa phất lên gương mặt hình chữ điền đẹp đẽ làm nổi bật đôi gò má đỏ ửng thật giống như vừa mới uống rượu say.
Hắn đằng này hướng nhìn cái bếp lò nhưng cái bóng dài màu đen thì lại hướng về chỗ cô đang đứng.

Lời đồn bên ngoài nói Nghiêm Thần là một tổng tài rất lạnh lùng và cao lãnh nhưng cô thì không hề thấy đúng như vậy, người đàn ông này có một dung mạo tương đối đẹp đẽ, nếu như nói là diện quan như ngọc thì cũng không sai chút nào.
Có lúc lạnh lùng cũng có lúc rất gần gũi, đặt biệt hắn có một đôi mắt rất nghiêm túc, nhìn dáng vẻ hiện giờ của hắn thật không giống với một tổng tài cao cao tại thượng trong lời đồn, khí khái đã ẩn nắp đi đâu hết rồi, lộ ra bên ngoài chỉ là một người đàn ông khỏe mạnh bình thường, trong đôi mắt lúc nào cũng mang một sự bi thương khó ai nhìn thấy.
Vài phút sau khi nước đã được nấu chín, Nghiêm Thần liền cho vào trong mì, lấy nắp đậy khoảng 3 phút rồi sau đó cả hai cùng ngồi ăn.


Trong lúc ăn, hắn có để ý là biểu cảm của cô đã không còn bã như hồi sớm nữa, xem ra cô gái nhỏ của hắn cũng không khó để dỗ dành.
Ăn xong hai người lại chuẩn bị đi ngủ, cũng may trong nhà còn có hai chiếc giường, nếu không chắc Nghiêm Thần sẽ phải ngủ dưới đất, Thiến Vy trước giờ ít có thức đêm, hôm nay cô còn rất mệt, không muốn làm gì hơn ngoài ngã đầu lên gối mà ngủ.
Hắn ngược lại không ngủ được, trời càng vào khuya thì càng lạnh, tắm chăn mà Thiến Vy đang đắp trên người lại rất mỏng, sợ cô bị cảm nên hắn đã lấy một cái lò đốt than rồi đem đặt ở ngay bên giường sưởi ấm cho cô, còn sợ cô ngủ bị muỗi đốt nên ngồi bên cạnh huơ tay qua lại đuổi muỗi cho cô cả đêm.
Đến ngày hôm sau, khi cô thức dậy thì trời đã trưa, nhìn qua bên cửa sổ, Nghiêm Thần vẫn mặc chiếc vest ngày hôm qua đứng ở đó nhìn ra bên ngoài nghe điện thoại, tuy khoảng cách từ giường ngủ đến cửa sổ không quá xa nhưng Thiến Vy lại không nghe được gì hết, thính giác của cô lại bắt đầu kém đi nữa rồi.
“Nghiêm Thần!”
Nghe thấy tiếng gọi của cô hắn liền quay lại nhìn, sau đó nhìn qua chỗ khác, nói với người trong điện thoại.
“Bạch thiếu gia khách khí quá rồi, về vấn đề mà anh nói tôi sẽ chú ý cân nhắc, bây giờ tôi có việc bận, xin phép trước!”
Tút!..
Hắn cất di động vào túi áo, bước tới cạnh cô, nói: “Sao không ngủ thêm chút nữa?”
“Trưa như vậy rồi còn ngủ gì nữa, anh đã thức dậy rồi cũng không thèm gọi tôi.”
Nghe thấy những lời trách móc vô cùng khả ái đó, hắn không nhịn được véo nhẹ cái má phúng phính của cô trêu đùa một chút.


“Tôi thấy cô ngủ ngon nên để cho cô ngủ, không nỡ đánh thức!”
“Hứ! Chỉ giỏi diện lý do!”
“Nhưng lý do này rất thuyết phục, không phải sao?” Hắn vừa nói vừa véo mạnh miếng thịt trên má của cô.
“Aaa! Đau! Anh bỏ tay ra được không?”
“Đau sao?” Hắn giả vờ áy náy.

“Xin lỗi, là do tôi mạnh tay quá, để tôi thổi cho cô nha!”
“Ơ…”
Nghiêm Thần ghé môi sát bên má đào đỏ ửng của cô, thổi nhẹ từng đợt khí nóng, tim Thiến Vy đột nhiên đập lên thình thịch, đập mạnh vô cùng, đến mức cô có thể đếm rõ từng nhịp một, nhất thời không tả nổi cảm giác trong lòng, đầu óc một lần nữa trống rỗng, cô nhắm mắt lại, lắng nghe hơi thở của hắn sát bên tai..


Bình Luận (0)
Comment