Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa?

Chương 128

Nhìn nụ cười trên mặt Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh vẫn còn nghị lực mà không luân hãm vào sắc đẹp kia, cô xoa xoa cằm Lục Uyển Đình, đầu ngón tay lướt qua dưới hàm "Chị giả vờ ngủ để gạt em?"

"Đúng vậy." Lục Uyển Đình rất thẳng thắn, "Muốn biết xem em có lén hôn chị không."

Cái loại lén lút hôn này, trước kia khi cả hai chưa mở lòng nói cho nhau nghe tình cảm của mỗi người thì đã làm không ít, Kỳ Thanh hôn lên đôi môi mềm mại của Lục Uyển Đình, "Hiện tại, chị là phu nhân của em, em không cần lén hôn."

Trên người Kỳ Thanh toả ra mùi hương nhàn nhạt của hoa oải hương, rất dễ chịu, Lục Uyển Đình đến gần cô hơn, ừ một tiếng, sau đó lại nũng nịu mà gọi "Phu nhân."

Đi theo hai chữ phu nhân là đôi môi sát gần nhau, nghiêng đầu mà mút lấy môi Kỳ Thanh.

Trên môi của Kỳ Thanh còn mang theo hương vị bạc hà.

Kỳ Thanh rơi vào thế bị động, trong lòng ngực tê tê dại dại, cả cơ thể như có dòng điện chạy khắp nơi, cô nắm chặt lấy góc áo của Lục Uyển Đình, mở miệng đáp lại, nhưng mà Lục Uyển Đình lúc này lại buông cô ra.

Nụ hôn đột ngột dừng lại, Kỳ Thanh khó hiểu, cô mở mắt ra nhìn Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình câu môi cười, dùng ánh mắt khẳng định nhìn Kỳ Thanh "Em về nhà ba mẹ?"

Hương oải hương trên người Kỳ Thanh giống với mùi sữa tắm ở nhà ba mẹ Kỳ Thanh, vị bạc hà trà xanh trên môi thì giống với kem đánh răng ở nhà, nhưng Kỳ Thanh không có đủ thời gian vừa vào nhà đã đánh răng.

Vậy chỉ có là tối nay, Kỳ Thanh về nhà ba mẹ tắm rửa đánh răng.

Chòm sao Xử Nữ rất chi tiết, có thể từ những dấu vết mà phân tích ra được nhiều thứ, tâm Kỳ Thanh nhảy thình thịch, không biết cô đã để lộ ra gì mà Lục Uyển Đình đoán được cô trở về nhà ba mẹ.

Kỳ Thanh giơ tay câu lấy cổ Lục Uyển Đình, giọng nói mềm mại, "Không được phân tâm."

Dùng nụ hôn nhiệt tình mà dời lực chú ý của Lục Uyển Đình.

Cái phản ứng này của Kỳ Thanh thực đáng yêu, Lục Uyển Đình xoa xoa tóc cô, ngẩng đầu lên, bắt đầu hôn Kỳ Thanh nồng nhiệt.

Kỳ Thanh vẫn còn lý trí mà nhớ mình chưa thay quần áo, cô nghiêng đầu kết thúc nụ hôn này, thở dốc nói, "Em đi thay áo ngủ."

Lục Uyển Đình nhìn nhìn quần áo trên người cô, rồi bò đến bên tai Kỳ Thanh mà khẽ nói, "Dù sao cũng phải cởi, không cần thay." Tay thành thạo mà cởi bỏ quần áo của Kỳ Thanh.

"Từ từ..." hành động của Lục Uyển Đình quá nhanh, Kỳ Thanh còn chưa kịp phản ứng, thì cúc áo lẫn quần đã bị Lục Uyển Đình cởi bỏ.

"Em còn chờ cái gì nữa?" Động tác tay của Lục Uyển Đình dừng lại, tay chống bên cạnh người Kỳ Thanh, "Em đã tắm rồi."

"Sao chị biết?" Kỳ Thanh như một còn Husky ngơ ngác nhìn chủ nhân của mình.

"Chị cái gì cũng biết hết." Động tác tay của Lục Uyển Đình tiếp tục, kéo khoá quần ra, nâng eo Kỳ Thanh ý nói Kỳ Thanh nâng cơ thể mình lên để cô giúp Kỳ Thanh cởϊ qυầи.

Tay nhấc lên, ném cái quần ở dưới góc giường.

Kỳ Thanh ngơ ngác để Lục Uyển Đình cởi bỏ quần áo của cô, hiện tại, cô vẫn còn khiếp sợ với cái câu cái gì cũng biết của Lục Uyển Đình.

Lúc Lục Uyển Đình phủ lên người cô, Kỳ Thanh chống bả vai cự tuyệt Lục Uyển Đình thân mật với cô, "Đêm nay, em định không về nhà."

Tiểu biệt thắng tân hôn, ngẫu nhiên tách ra mấy ngày, tình cảm thê thê sẽ càng đậm hơn, ngay từ đầu nói với Lục Uyển Đình không về nhà, là cô thực sự đêm nay không về nhà, định ở lại nhà ba mẹ ngủ một bữa.

"Chị biết, em đã tắm sạch sẽ rồi." Ánh mắt Lục Uyển Đình ai oán, giống như bị vợ bỏ rơi.

Đôi mắt này làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt, Kỳ Thanh ôm lấy Lục Uyển Đình, cả cơ thể hai người dán lấy nhau, da thịt cọ sát với nhau, cảm xúc cứ như vậy mà đến, nhưng cô còn một vấn đề muốn hỏi, "Chị thấy thế nào mà nói em đã tắm rồi?"

"Không phải nhìn ra tới." Lục Uyển Đình hôn sau tai Kỳ Thanh, giọng nói hơi khàn khàn lại mang theo chút câu dẫn thổi vào tai Kỳ Thanh, "Là đoán được, mỗi một mùi hương trên người em, chị đều nhớ rõ."

Dùng nước hoa nào, sữa tắm mùi gì, tất cả mùi hương đó đều lưu lại trong thính giác, sau đó cất giữ trong não cô.

Lời âu yếm luôn làm đối phương động lòng, Kỳ Thanh cảm giác máu trong người cô đang nóng lên, lỗ chân lông như được thư giãn, tim đập gia tốc, cơ thể rơi vào trạng thái cực kỳ mẫn cảm, Kỳ Thanh chủ động đón nhận lấy Lục Uyển Đình, ngủ gì đó, đợi phóng túng rồi tính.

...

Buổi sáng tỉnh lại, vừa mở mắt, trước mặt liền hiện ra một gương mặt tươi cười ôn nhu, Lục Uyển Đình đã dậy lâu rồi, nhưng vẫn luôn ngắm nhìn Kỳ Thanh.

"Sớm." Lục Uyển Đình đẩy đầu tóc Kỳ Thanh ra, điều chỉnh lại tư thế, sẵn tiện mà hôn một cái vào buổi sáng.

Kỳ Thanh vùi đầu vào cổ cô, ôm cô cười, "Hôm nay, sao giờ này chị còn chưa đến công ty?"

"Muốn lười." Lục Uyển Đình kéo chăn lên một chút, tay đặt ở bên ngoài chăn ôm lấy Kỳ Thanh, "Khi nào em đi làm?"

Kỳ Thanh nghĩ lại lịch làm việc hôm nay, xoay người nằm thẳng, "Bây giờ mấy giờ rồi?"

Lục Uyển Đình thoáng nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, "8h41."

"Vậy là phải dậy rồi." Kỳ Thanh nói rồi ngồi dậy, hiện tại cô đang khoả thân, trên cơ thể không có một cái gì che đậy, làm người đang ngắm cô nhìn thấy hết tất cả.

Dấu hôn cũ còn chưa nhạt thì lại thêm không ít dấu hôn mới.

Lục Uyển Đình nhìn cô không chớp mắt, giữ lấy tay Kỳ Thanh hỏi, "Ngày hôm qua, ngoài việc về nhà ba mẹ, em còn đi đâu nữa?"

Kỳ Thanh xoa xoa tóc Lục Uyển Đình giống như Lục Uyển Đình hay làm vậy với cô, cười trả lời, "Còn đến Lục Thị của chị a."

Kỳ Thanh xuống giường, mang dép vào đi đến tủ quần áo, lấy quần áo ra mặc vào, ánh mắt Lục Uyển Đình vẫn luôn theo dõi cô, chờ Kỳ Thanh mặc quần áo xong, quay sang phát hiện Lục Uyển Đình vẫn còn nằm trên giường.

"Chị còn không dậy sao?" Sao cô lại cảm giác hôm nay Lục Uyển Đình có chút lạ thường.

Lục Uyển Đình rụt vào trong chăn, nụ cười trên mặt có chút làm biếng, "Chị nói hôm nay chị muốn lười."

Kỳ Thanh đi trở lại đến mép giường, Lục Uyển Đình quấn chặt chăn, "Trước đây là chị đến công ty em ở nhà ngủ một mình, hôm nay đến lượt chị ở nhà ngủ, em đi làm đi."

Cũng đúng, Lục Uyển Đình giống như chưa bao giờ ở nhà một mình, Kỳ Thanh cúi người hôn lên má Lục Uyển Đình, "Vậy em đi làm trước."

Lúc cô chuẩn bị đi làm, còn nhớ hỏi Lục Uyển Đình, "Bữa sáng chị muốn ăn gì? Em nói trợ lý Hoa đưa đến cho chị."

"Không cần, lát chị đến công ty rồi ăn." Lục Uyển Đình nhìn đồng hồ, "Hôm nay, không thể đưa em đi, đi đường cẩn thận."

Kỳ Thanh một mình rời khỏi nhà, xe đi ra tiểu khu, lại không có đi đến công ty. Hôm nay, cô muốn đến đại học Giang Lâm.

Lúc dừng đèn đỏ, Kỳ Thanh nhớ đến cô em chồng còn chưa có tốt nghiệp của mình.

Sợ ở trường học gặp được Lục Vân Tạ, Kỳ Thanh quan tâm đến Lục Vân Tạ một tí, nói bóng nói gió xác định hôm nay Vân Tạ đều ở Lục Thị, mới yên tâm mà đi đại học.

Gần đến đại học Giang Lâm, Tần Phụ Tuyết gọi điện thoại cho cô, cô nàng đang ở Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật.

"Hiện tại, mình không đến công ty được." Kỳ Thanh đi chậm lại, tìm chỗ đậu ở gần trường học.

Tần Phụ Tuyết mắt nhìn vị trợ lý đang lén lút nhìn cô, xoay người đi ra văn phòng, "Vậy khi nào cậu đến công ty."

"Chưa biết được." Điện thoại làm cho Kỳ Thanh phân tâm, cũng may vị trí đậu xe cũng không có nhiều xe, có thể trực tiếp đánh xe vào.

Đậu xe xong, Kỳ Thanh cất tai nghe bluetooth trực tiếp nghe điện thoại, từ trên xe xuống dưới, đứng ở cạnh xe nhìn cổng trường cách đó không xa, Tần Phụ Tuyết hỏi cô có phải còn đang ở nhà không, cô nói thẳng, "Mình trở về trường học."

"Lục tổng đi cùng với cậu à?" Tần Phụ Tuyết từ thang máy đi ra, bước nhanh đến bãi đỗ xe.

"Mình đi một mình."

"Vậy mình đến đại học Giang Lâm tìm cậu."

Ở gần trường học có rất nhiều quán ăn ngon, Kỳ Thanh vẫn chưa ăn sáng, cô đến một cửa hàng bán bánh bao chiên, đi vào gọi một phần bánh bao chiên và một ly sữa đậu nành, vừa ăn sáng vừa chờ Tần Phụ Tuyết đến.

Thời gian vừa rất khéo, Kỳ Thanh ăn sáng xong đến cổng trường, không chờ quá hai phút, Tần Phụ Tuyết đã đến rồi.

"Sao cậu tự nhiên lại đến trường?" Mắt Tần Phụ Tuyết nhìn cổng trường học.

Hai ngày sánh vai đi vào trong, ở trong trường học đều là những gương mặt sinh viên non nớt chưa trải qua sự đời, giàu sức sống và tinh thần phấn chấn, lúc ở đi đến sân trường, Kỳ Thanh cảm giác mình cũng quay về lúc còn trẻ, "Trở về có chút việc."

Kỳ Thanh quay sang hỏi Tần Phụ Tuyết, "Cậy vội vã muốn gặp mình, có chuyện gì cần mình hỗ trợ sao?"

" n." Tần Phụ Tuyết cũng không ngại mà trực tiếp hỏi Kỳ Thanh, "Công ty cậu có thiếu người không?"

Kỳ Thanh hiểu rõ ý tứ của câu hỏi này, cô dừng bước lại, "Là vì trợ lý Tô sao?"

Có sinh viên đi ngang qua hai người, các cô ăn mặc không giống như sinh viên, khiến cho đa số người quay đầu lại nhìn.

Có người nhận ra Kỳ Thanh, cẩn thận mà nhìn cô một lúc, xác định đây chính là người hôn môi ở sân trường bị giảng viên mang đi giáo huấn.

"Không phải." Bước chân Tần Phụ Tuyết ngừng theo, phát hiện có sinh viên đang nhìn các cô, lập tức lạnh mặt, ánh mắt bén như dao, làm cho sinh viên bị doạ chạy mất.

Kỳ Thanh nhịn không được mà cười, tay đặt lên bả vai Tần Phụ Tuyết, "Phụ Tuyết, lúc cậu nói không phải, trên mặt lại thể hiện rất rõ là vì trợ lý Tô."

Cô tiếp tục đi đến thư viện, Tần Phụ Tuyết đi theo, "Nếu mình với trợ lý Tô yêu đương, cậu sẽ chê cười mình sao?"

"Vì sao lại chê cười cậu?" Kỳ Thanh thật sự không hiểu được suy nghĩ của những người độc thân, cô cũng quên mất bản thân cô từng là cẩu độc thân khẩu thị tâm phi.

Tần Phụ Tuyết không thể nói lý do, tay bỏ vào túi quần, lưng thẳng tắp, hơn nữa cô còn rất cao, làm cho hấp dẫn đến người khác.

Mới vừa rồi cô doạ mấy em sinh viên, giờ lại hấp dẫn một đám sinh viên khác, Tần Phụ Tuyết chính là kiểu ngự tỷ lạnh lùng, rất dễ dàng làm cho người ta động tâm, có sinh viên nóng lòng muốn thử tiếp cận.

Nhìn thấy phản ứng của cô, Kỳ Thanh không nhịn được suy đoán, "Cậu và trợ lý Tô đã ở bên nhau sao?"

"Không có." Mắt Tần Phụ Tuyết nhìn về phía trước, trong đầu còn nhớ đến hình ảnh tối hôm qua cô và trợ lý Tô đi ăn tối.

Trợ lý Tô hỏi cô vì sao lại đến đây ăn tối, cô nói, cảm thấy ở đây đồ ăn ngon cho nên hẹn ở đây.

Cô còn nhớ chuyện trợ lý Tô đi xem mắt, đối tượng xem mắt chẳng ra gì, nhưng mà đồ ăn thật sự không tồi.

Cô nói xong, trợ lý Tô còn cười vui vẻ, đôi mắt cười giống một cái hồ nước nóng vây lấy cơ thể cô, không có lý do gì nhưng cô lại động tâm.

Ở thư viện cần phải có thẻ sinh viên mới có thể đi vào, Kỳ Thanh lấy thẻ của trường đi vào, Tần Phụ Tuyết không phải là sinh viên ở đây cũng không phải tốt nghiệp ở đây, cho nên bị chặn ở ngoài.

Một sinh viên có lòng hảo tâm giúp Tần Phụ Tuyết xoát thẻ.

Hai người không đi thang máy mà lại đi thang bộ lên lầu, để tiện nói chuyện.

"Làm cố vấn cho mình thế nào? Sẽ được tự do, không ai quản cậu."

Tần Phụ Tuyết nhìn Kỳ Thanh, "Mình vốn dĩ là cố vấn của cậu còn gì, cố vấn tình báo."

"Bên ngoài là cố vấn kỹ thuật." Đi đến lầu 3, Kỳ Thanh ngừng lại hút thở, "Để mình nói bộ phận nhân sự thêm tên cậu vào trong danh sách nhân viên công ty, quyết định vậy đi, cậu yên tâm mà theo đuổi trợ lý Tô."

Tần Phụ Tuyết lạnh mặt, "Mình khi nào muốn theo đuổi cô ấy?"

Hai người tiếp đi đến lầu 8, Kỳ Thanh đi ra khỏi thang bộ, Tần Phụ Tuyết nhìn vào bên trong, "Cậu đến đây làm gì? Mượn sách sao?"

Kỳ Thanh lắc đầu, trong ký ức tìm đến vị trí lần đầu tiên cô nhìn thấy Lục Uyển Đình bên kệ sách.

Lục Uyển Đình từ sơ trung đã gặp qua cô, nhưng mà các cô lần đầu tiên tương ngộ là ở đây, ký ức của cô đối với Lục Uyển Đình cũng là bắt đầu từ đây.

Đứng ở nơi này, Kỳ Thanh nhắm mắt lại, tim đập bùm bùm gọi tên Lục Uyển Đình, Tần Phụ Tuyết đứng ở bên cạnh cô, khó hiểu, tới gần hỏi, "Cậu đang làm gì vậy?"

Kỳ Thanh mở mắt ra, quay sang nhìn cười với Tần Phụ Tuyết, nhỏ giọng trả lời, "Mình đang suy nghĩ, ở đây cầu hôn Lục Uyển Đình như thế nào."

Tần Phụ Tuyết "....."

Nhìn những sinh viên đang nghiêm túc đọc sách, hình như ở thư viện cầu hôn không thích hợp cho lắm.

Bên ngoài thư viện, Lục Uyển Đình ngẩng đầu nhìn thư viện lầu 8, trợ lý Tô ở bên cạnh, trong tay còn có thẻ sinh viên mượn từ nhị tiểu thư, hỏi cô "Lục tổng, chúng ta đi vào thư viện sao?"

Vừa đến công ty, Lục tổng liền nói đến đại học Giang Lâm.

Lục Uyển Đình do dự một lát, thu hồi tầm mắt, "Ừ."

Bình Luận (0)
Comment