Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa?

Chương 133

Kỳ Thanh liên tiếp nhắc đến vị cố vấn kỹ thuật kia làm cho lòng Lục Uyển Đình sinh ra cảm giác nguy hiểm, vị cố vấn kỹ thuật này là lãnh đạo cấp cao của Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật, lại cùng với người đang trong lòng ngực cô có quan hệ chặt chẽ. Lục Uyển Đình đè đôi tay đang cài nút áo của Kỳ Thanh lại, sườn mặt đặt lên vai Kỳ Thanh, nhẹ nhàng mà thở vào đó.

Hơi thở ấm áp cứ phả vào cổ, Kỳ Thanh theo phản xạ mà nuốt nước miếng, quay đầu nhìn người đang dùng đôi mắt ôn nhu mà nhìn cô, tâm đột nhiên mềm lại, đang tính nói người này đừng có nháo biến thành hôn giữa mày, Kỳ Thanh hôn giữa mày Lục Uyển Đình, cười nói "Ngoan, để em mặc áo, sắp trễ giờ rồi."

Cái loại dỗ dành này không thể làm Lục Uyển Đình buông tay, ngược lại vòng tay kia ôm lấy eo cô càng chặt.

"Trễ giờ thì trực tiếp đến công ty chị." Lục Uyển Đình đưa ra một biện pháp tốt hơn, hơn hết còn đưa ra thêm một lý do nào để phản bác lại, "Mọi người đều biết quan hệ giữa chúng ta, em nói trợ lý Hoa đem vị cố vấn kia đến tập đoàn Lục Thị đi, muốn nói cái gì ở văn phòng của chị nói."

"Vậy còn chị?" Kỳ Thanh giật mình, Lục Uyển Đình cứ vậy mà nhường văn phòng để cho các cô nói chuyện sao.

Lục Uyển Đình mỉm cười, "Chị ở kế bên nhìn phu nhân chị nói chuyện."

"......" Kỳ Thanh bẻ tay Lục Uyển Đình ra, cô thoát ra khỏi lòng ngực của người này, xoay người xoa xoa lấy gương mặt đang ghen kia, "Em và cố vấn nói chuyện, nội dung không có phù hợp để Lục tổng nghe."

"Chị không phải Lục tổng." Lục Uyển Đình bế Kỳ Thanh lên, liếc mắt nhìn vào bên trong cái áo còn chưa cài hết nút áo lại, ngẩng đầu lên mà cười ra tiếng, đôi mắt ôn nhu làm cơ thể Kỳ thanh mềm nhũn, Lục Uyển Đình nói, "Chị là phu nhân của tiểu Kỳ tổng."

Chị gì ơi...cái mạng em nè...chị ăn luôn đi.

Mỗi một dáng vẻ của Lục Uyển Đình, cô thật sự không thể kháng cự được, Kỳ Thanh vòng ôm lấy cổ Lục Uyển Đình rồi thẳng thắn, "Uyển Đình, cố vấn kỹ thuật là Tần Phụ Tuyết."

Trong công ty Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật đều biết có một vị cố vấn kỹ thuật mới đến, nhưng không ai biết tin tức về người này, công tác bảo mật rất tốt, mọi thông tin về người này đều do trợ lý Hoa sắp xếp với bộ phận nhân sự.

Nghe được tên Tần Phụ Tuyết, Lục Uyển Đình buông Kỳ Thanh xuống, trên mặt có chút nghi hoặc, "Tần Phụ Tuyết sao?"

Tần Phụ Tuyết như thế nào mà lại trở thành cố vấn kỹ thuật cho Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật?

"Đúng vậy là Tần Phụ Tuyết." Kỳ Thanh mặc xong áo sơ mi, chọn một cái áo vest màu trắng mặc lên, dặn dò Lục Uyển Đình, "Đừng để trợ lý Tô biết đến nha, hôm nay, chúng ta cho cô ấy một kinh hỉ."

"Nhưng mà hôm nay, trợ lý Tô nghỉ phép." Đi Tấn Thiên công tác hai ngày, công việc của trợ lý Tô khá nhiều, sau khi về lại Giang Lâm, cô để cho trợ lý Tô nghỉ một ngày, buổi họp hôm nay, trợ lý Tô không tham gia.

Kỳ Thanh sửng sốt, "Vậy làm sao bây giờ?"

Cô còn muốn nhìn xem lúc hai kia gặp mặt, trợ lý Tô sẽ phản ứng như thế nào.

Lục Uyển Đình cười cười, "Cái này rất dễ, để chị gọi cho trợ lý Tô, bảo cô ấy đến công ty."

Thời gian sắp trễ rồi, Kỳ Thanh đi rửa mặt, Lục Uyển Đình gọi cho trợ lý tô, cô không có bảo trợ lý Tô đến công mà chỉ hỏi một số văn kiện đặt ở đâu.

Trợ lý Tô vẫn còn đang ngủ, nhìn đồng hồ trên đầu giường, "Lục tổng, hiện tại em đến công ty."

"Được, tôi chờ em đến." Lục Uyển Đình cúp điện thoại, ngước mắt nhìn người đang đánh răng nhưng mắt vẫn đang nhìn cô, lại cười cong mắt nói, "Phu nhân, chị cũng chờ em ở công ty."

Một tiếng gọi phu nhân này, làm cho lòng Kỳ Thanh vui vẻ vô cùng, Kỳ Thanh dùng cái miệng vẫn còn bọt kem đánh răng mà hôn lên môi Lục Uyển Đình, lưu lại trên môi Lục Uyển Đình ít bọt kem đánh răng, vui vẻ cười.

Lục Uyển Đình lấy tay lau đi bọt kem dính trên khoé môi, nhìn đầu ngón tay dính bọt kem cùng với nước, trong lòng lại nảy ra ý định mới, đi vào trong nhà vệ sinh ôm lấy Kỳ Thanh, cùng cô chơi trò hôn sâu cùng với bọt kem đánh răng.

Hương vị bạc hà đảo trên đầu lưỡi của hai người, Kỳ Thanh đẩy Lục Uyển Đình ra, phun bọt kem xuống, lấy nước súc miệng, giận mà liếc Lục Uyển Đình, "Em suýt chút nữa là nuốt xuống rồi."

"Không sao, kem đánh răng có thể ăn."

"A? Có thể ăn sao?" Kỳ Thanh nhìn Lục Uyển Đình với ánh mắt hoài nghi còn làm bộ kiểu nhìn em dễ lừa gạt vậy sao.

Lục Uyển Đình buồn cười, xoa đầu Kỳ Thanh, "Sao mà phu nhân của chị đáng yêu vậy."

Rửa mặt xong, cả hai người cùng nhau rời khỏi nhà, hai chiếc xe một trước một sau nối đuôi nhau đi ra khỏi tiểu khu, sau đó đến giao lộ tách ra, một chiếc đến tập đoàn Lục Thị, một chiếc đi đến Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật.

Lục Uyển Đình ngừng ở trên trên làn đường rẽ trái, nhìn hàng xe ngừng đèn đỏ ở phía sau nối đuôi nhau, đầu ngón tay gõ nhẹ lên tay lái, xe Kỳ Thanh đã biến mất trong tầm mắt cô.

Cho đến khi đèn đỏ sắp chuyển xanh, Lục Uyển Đình mới thu hồi ánh mắt, dậm chân ga, đánh xe rời đi.

Trên đường đến công ty, Kỳ Thanh bảo trợ lý Hoa mua cho cô một phần cháo, chờ cô đến công ty, một bên có thể ăn cháo một bên cùng Tần Phụ Tuyết nói chuyện.

Trên sô pha còn có giám đốc nghiên cứu Lưu Ngâm và giám đốc sản phẩm, Lưu Ngâm không ngờ được Tần Phụ Tuyết chính là cố vấn kỹ thuật, ánh mắt còn không rời khỏi người cô, lúc Kỳ Thanh nói chuyện, ánh mắt Lưu Ngâm vẫn luôn nhìn Tần Phụ Tuyết.

Với ánh mắt như vậy, mọi người đều có thể nhìn ra được, giám đốc Lưu có ý tứ với Tần Phụ Tuyết.

Tần Phụ Tuyết phát hiện ra ánh mắt của Lưu Ngâm, cô lạnh lùng mà liếc hắn một cái.

Kỳ Thanh buông muỗng đẩy hộp cháo sang một bên, trợ lý Hoa tiến đến giúp cô thu dọn, Kỳ Thanh nhìn hai người nói chuyện, "Phụ Tuyết, mình tạm thời sắp xếp văn phòng của cậu ở kế bên, không có vấn đề gì chứ?"

"Không có." Tần Phụ Tuyết trả lời.

"Như vậy đi." Kết thúc cái đề tài này, Kỳ Thanh hỏi giám đốc Lưu, "Tư liệu đều đã chuẩn bị xong hết rồi sao? Hai mươi phút sau, chúng ta đến tập đoàn Lục Thị, không được để xảy ra bất cứ vấn đề gì."

"Đều đã chuẩn bị xong." Lưu Ngâm dời lực chú ý của mình ra khỏi người Tần Phụ Tuyết, đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Kỳ tổng, Lưu Ngâm đứng lên, "Tôi đi kiểm tra lại lần nữa."

"Được." Kỳ Thanh bảo những người trong văn phòng rời đi, chỉ để lại Tần Phụ Tuyết ở lại nói chuyện với cô.

Không có người ngoài, Tần Phụ Tuyết không cần làm ra vẻ lạnh lùng, nhẹ nhàng mà nói chuyện với Kỳ Thanh, hai người nói chuyện sắp xếp sau này.

Trên mặt Tần Phụ Tuyết tỏ ý chân thành phát ra từ nội tâm, tay đặt lên vai Kỳ Thanh, "Kỳ Thanh, cảm ơn cậu."

"Không cần cảm ơn mình." Kỳ Thanh quay sang nhìn cô, hai người đã quen biết nhau nhiều năm rồi, Tần Phụ Tuyết cũng đã làm rất nhiều chuyện vì cô.

Hai người nhìn nhau cười, trợ lý Hoa lúc này đi đến gõ cửa, nói cho các cô đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát.

Đoàn người đến tập đoàn Lục Thị, tổ trưởng Trịnh ở cửa cười nghênh đón các cô.

Nhìn đến Tần Phụ Tuyết, tổ trưởng Trịnh có chút sửng sốt, người này không phải lần trước làm cho trợ lý Tô thất thố sao? Sao cô ấy cũng ở đây.

Kỳ Thanh vì Tần Phụ Tuyết mà giới thiệu, "Tổ trưởng Trịnh, vị này chính là cố vấn kỹ thuật của chúng tôi, Tần Phụ Tuyết."

Cuộc họp hôm nay, chủ yếu thảo luận tiến độ làm việc, trong cuộc họp bên Lục Thị có ai tham gia, ở trên đường đến đây, cô đã đem tư liệu của bọn họ đưa cho Tần Phụ Tuyết xem.

Tần Phụ Tuyết nhận ra được tổ trưởng Trịnh, đang muốn chào hỏi, tổ trưởng Trịnh đã mở miệng trước, vươn tay cười tủm tỉm với cô, "Xin chào, cố vấn Tần. Lúc trước đã có gặp qua."

Tần Phụ Tuyết căn bản không nhớ rõ lần trước ở công ty con khu công nghiệp đã gặp qua, lúc ấy lực chú ý của cô dồn lên người trợ lý Tô, còn những người ở bên cạnh trợ lý Tô thì chỉ liếc mắt đảo nhìn một cái mà thôi.

"Ân, đã gặp." Tần Phụ Tuyết nể tình mà nói theo tổ trưởng Trịnh.

Trong văn phòng tổng tài, Lục Uyển Đình đang xem văn kiện, trợ lý Tô đứng ở bên cạnh bồi cô, khoảng cách mở họp ngày càng gần, màn hình điện thoại sáng lên, nhảy ra một tin nhắn, Kỳ Thanh nhắn cho cô bảo là tới rồi.

Đôi mắt Lục Uyển Đình bất giác mà cong lên cười, buông văn kiện trong tay nhắn tin lại cho Kỳ Thanh, trợ lý Tô thấy được, liền đi chuẩn bị trà.

Từ gian trà nước đến văn phòng tổng tài cách nhau một khoảng cách, trợ lý Tô pha trà quay trở lại, nhìn thấy đoàn người đi vào văn phòng tổng tài, nhanh chân bước qua.

Người bên Kỳ Thanh không có ngồi xuống, mà đứng ở trong văn phòng nói chuyện với Lục Uyển Đình.

Rõ ràng là quan hệ thê thê với nhau, hai người lại làm ra kiểu đối tác gặp nhau, Kỳ Thanh duỗi tay hướng Lục Uyển Đình, trên mặt còn treo nụ cười đầy tính kinh doanh, cũng dùng miệng lưỡi của người trong kinh doanh mà nói "Đã lâu không gặp, Lục tổng."

Nhìn thấy bàn tay đang vươn ra, Lục Uyển Đình thong thả ung dung mà vươn tay nắm lấy bàn tay kia, biểu cảm rất đạm nhiên, "Ân, đã lâu không gặp, Kỳ tổng."

Cả hai đều cảm nhận được nhiệt độ của nhau, Lục Uyển Đình không có cách nào mà tiếp tục làm ra vẻ đạm nhiên được, nhìn Kỳ Thanh mà nở nụ cười ôn nhu.

Từ đang tỏ vẻ nói chuyện làm ăn lại biến trở thành không khí ái muội, Lục Uyển Đình lén nắm chặt lấy tay Kỳ Thanh xoa xoa bóp bóp, làm trò khiêu khích Kỳ Thanh.

Kỳ Thanh có kịp chuẩn bị tâm lý gì đâu, đã bị Lục Uyển Đình chọc đỏ mặt, cô muốn rút tay về, nhưng bị Lục Uyển Đình giữ thật chặt, khoé môi cong lên, cười đầy nguy hiểm.

Những người bên cạnh rất phối hợp để hai người thân mật, làm như không thấy gì cả, ngoài miệng vẫn thân thiện chào Lục tổng rồi lặng lẽ lui lại.

Trợ lý Tô bưng trà đi vào văn phòng, "Lục tổng..." Cô vừa gọi hai chữ Lục tổng, thì thấy được dáng người cao gầy xuất chúng, Tần Phụ Tuyết.

Trợ lý Tô sững sờ tại chỗ.

Nghe được giọng nói, Tần Phụ Tuyết quay đầu lại, tổ trưởng Trịnh lại một lần nữa bắt gặp được dáng vẻ thất thố của trợ lý Tô, kinh ngạc mà nhìn cố vấn Tần, đôi mắt không chớp.

Tần Phụ Tuyết và tổ trưởng Trịnh đều nhìn ra cửa, những người kia thấy vậy cũng quay đầu nhìn theo.

Thừa dịp mọi người đang chú ý ở cửa, Lục Uyển Đình cúi người hôn nhanh lên má Kỳ Thanh, cười rất vui vẻ giống như con mèo con vừa trộm được cá, cào cho tâm Kỳ Thanh ngứa.

Trợ lý Tô thu hồi lại sự kinh ngạc, cố gắng bình tĩnh mà bưng trà đi qua, tiếp đón mọi người bảo ngồi xuống, "Các vị mời ngồi."

Tay bưng trà của cô có chút run rẩy, Tần Phụ Tuyết thấy, liền hỗ trợ, nâng đáy khay trà, cùng trợ lý Tô chào hỏi, "Xin chào, trợ lý Tô."

Trợ lý Tô xoay cổ tay, cầm lấy khay trà, "Cảm ơn, để tôi làm được rồi."

Bàn trà ở bên cạnh, trợ lý Tô đặt khay trà xuống, đứng dậy cười hỏi, "Kỳ tổng, vị này chính là..."

"Cố vấn kỹ thuật." Kỳ Thanh trả lời cô.

Không phải nhân viên tạm thời sao? Trợ lý Tô nghi hoặc mà nhìn Tần Phụ Tuyết, thử gọi "Cố vấn Tần?"

"Ân." Tần Phụ Tuyết gật đầu đáp lại cô, ánh mắt đạm nhiên mà nhìn trợ lý Tô, làm cho người nhìn không biết được cô đang suy nghĩ cái gì.

Lần họp thứ hai tổ chức ở phòng họp cỡ vừa, người bên Lục Thị và Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật đi vào trước, Kỳ Thanh ở trong văn phòng tổng tài cũng không bao lâu, mang theo Tần Phụ Tuyết và Lưu Ngâm cùng với Lục tổng, tổ trưởng Trịnh đi vào phòng họp.

Người ngồi trong phòng họp chia làm hai bên, Lục Uyển Đình ngồi đối diện Kỳ Thanh, trợ lý Tô ngồi đối diện Tần Phụ Tuyết.

Trợ lý Tô cố gắng đem lực chú ý ở trong nội dung cuộc họp, nhưng mà nhịn không được lại lén nhìn Tần Phụ Tuyết.

Cái dáng vẻ lén lén lút lút muốn nhìn mà không dám nhìn của trợ lý Tô, đều nằm trong mắt Kỳ Thanh.

Cô nhìn vị đang ngồi bên cạnh mình, Tần Phụ Tuyết nghiêng đầu nhìn lên màn hình, rất hết sức tập trung mà nghe Lưu Ngâm phân tích báo cáo, phảng phất giống như là một vị cố vấn thật sự vậy, rất nhập tâm làm việc.

Rõ ràng là vì trợ lý Tô mới đến công ty các cô.

Kỳ Thanh chuyển ánh mắt nhìn về trợ lý Tô, lại đau lòng dùm.

Lục Uyển Đình thấy được, không vui mà nhíu mày, cô không cần giống trợ lý Tô muốn nhìn mà không dám nhìn, cô không thèm che giấu ánh mắt ghen tuông của mình, yên lặng mà nhìn Kỳ Thanh,

Khứu giác nhiều chuyện của trợ lý Hoa rất nhanh nhạy, nhìn ra sự khác thường trong phòng họp, mắt nhỏ đảo qua hết cái này đến cái khác.

Lục tổng đang nhìn Kỳ tổng, Kỳ tổng nhìn trợ lý Tô, trợ lý Tô thì nhìn Tần Phụ Tuyết.

Trợ lý Hoa duỗi tay dưới bàn, chọc nhẹ vào chân Kỳ tổng, rồi mắt liếc liếc về phía Lục Uyển Đình ra dấu cho cô.

Kỳ tổng, Lục tổng nhà chị đang không cao hứng kìa!

Kỳ Thanh nhìn về phía Lục Uyển Đình, mặt Lục Uyển Đình vô cảm nhìn cô chằm chằm, ánh mắt hai người gặp nhau, Lục Uyển Đình dùng ánh mắt nói cho Kỳ Thanh,

Bình Luận (0)
Comment