Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa?

Chương 158

Cuộc họp báo ra mắt sản phẩm mới, ngoài việc tuyên truyền ở trên Weibo bằng cách livestream, thì ở tại buổi ra mắt còn mời các nhà báo đến, Hà Chỉ là một phóng viên của toà soạn, xuất hiện ở đây cũng hợp tình hợp lý.

Hà Chỉ cùng với đồng nghiệp nói nghiệp nói chuyện, cảm giác có người đến gần các cô, cô ngưng cuộc trò chuyện lại, nhìn thoáng qua, đúng lúc này người đi tới cũng dừng bước.

"Hà Chỉ, đã lâu không gặp." Lục Uyển Đình thoải mái cười, quét mắt nhìn người bên cạnh Hà Chỉ, là người trẻ tuổi, trang điểm cũng nhẹ nhàng, trên người là bộ váy công sở màu đen rất đúng với công việc của các cô, trước ngực đeo một tấm thẻ phóng viên.

"Lục tổng, đã lâu không gặp." Hà Chỉ nhìn đồng nghiệp bên cạnh, chô cô nàng một ánh mắt, ý bảo cô nàng hãy lấy cớ mà rời đi.

Bạn học cũ gặp mặt, bắt đầu câu chuyện vẫn là hàn huyên vài câu, Lục Uyển Đình một bên cùng Hà Chỉ nói chuyện phiếm, một bên vẫn chú ý đến phản ứng của bạn mình.

Mỗi người mỗi tâm tư, Lục Uyển Đình phát hiện lúc Hà Chỉ cùng cô nói chuyện, ánh mắt vẫn lơ đãng mà nhìn về phía chỗ đám người của cô đang ngồi.

Nếu là trước kia, thì cô sẽ cho rằng Hà Chỉ đang nhìn Kỳ Thanh, mà hiện tại, chỉ sợ người Hà Chỉ nhìn chính là em gái mình.

"Nghe nói cậu vừa mới được thăng chức lên chủ biên tập."

Hà Chỉ cười nói đúng vậy, Lục Uyển Đình liền chúc mừng, nhưng mà còn hỏi thêm "Giờ này, chủ biên tập còn phải đến hiện trường để làm việc sao?"

"Lục tổng cũng tự mình đến buổi họp báo nhỏ này còn gì." Hà Chỉ nhướng mày nhìn người ngồi trên ghế sô pha cách đó không xa, Kỳ Thanh đang nhìn các cô.

Lục Uyển Đình muốn nương cái đề tài này mà hướng lên người Lục Vân Tạ, nhưng mà Hà Chỉ đã nói vậy, cô rất thành thật mà nói ra, "Mình đến đây cùng với Kỳ Thanh."

"Hiện tại, cậu rất thẳng thắn a." Nhớ tới chuyện cũ, Hà Chỉ cười, nụ cười này như hơi ấm giữa ngày đông, tầm mắt tương xứng với nhau, người khác nhìn vào không nghĩ ngợi gì nhiều liền cho trong đó chứa đựng tình yêu.

Liên tiếp có vài tiếng chụp hình, hai người bị chụp ảnh.

Tiếng chụp hình ở trong hội trường vang lên liên tiếp, tâm tư của Lục Uyển Đình đang đặt ở trên người Hà Chỉ và em gái mình, cho nên hai người không chú ý đến, tiếng chụp hình kia chính là đang chụp các cô.

"Cậu thì sao, đã có người thích hay chưa?" Lục Uyển Đình xoay người, vừa vặn có thể thấy người mà cô yêu, "Có muốn thành khẩn mà thẳng thắn với mình không?"

Ở trên sô pha, Kỳ Thanh vẫn còn nói chuyện phiếm với trợ lý Tô, không biết Kỳ Thanh nói cái gì đó mà gương mặt buồn thiu như bàn bán bún bò chiều nay không có khách lập tức cười giòn tan, cười rất vui vẻ nha.

Trong lòng Lục Uyển Đình...rất chua, lại ghen nữa rồi.

"Mình lấy sự nghiệp làm trọng." Hai người quay mặt hướng về sân khấu cuộc họp báo, ở giữa sân khấu dần dần có một đế trụ được nâng lên khỏi mặt đất, "Cuộc họp báo sản phẩm mới sắp bắt đầu rồi."

Lục Uyển Đình cũng nhìn đồng hồ, "Còn hai mấy phút nữa." Cô tiếp tục đề tài đó, "Lấy sự nghiệp làm trọng và thích một người cũng không có xung đột với nhau."

Hà Chỉ muốn phản bác nhưng mà Lục Uyển Đình quay sang nhìn cô, hỏi thẳng, "Cậu và giảng viên Tiêu đang yêu nhau sao?"

Cái vấn đề này đến quá đột ngột, Hà Chỉ không có tâm lý chuẩn bị trước, tâm cô bị doạ, nhưng mà dựa vào kinh nghiệm làm việc bao nhiêu năm cô đã dưỡng thành một loại tâm loạn nhưng mặt thì bất biến không gợn sóng.

"Giảng viên Tiêu là ai?" Hà Chỉ cười với cô.

Lục Uyển Đình cúi người hạ giọng, "Trương phòng giáo vụ đại học Giang Lâm, Tiêu Lan Mịch." Lục Uyển Đình tiếp tục thử Hà Chỉ, "Em gái mình nói thấy cậu xuất hiện ở đại học Giang Lâm vài lần, mỗi một lần thấy đều là nhìn thấy giảng viên Tiêu ở bên cạnh cậu, cậu nói xem có trùng hợp hay không?"

Hà Chỉ đã gặp không ít người hay nói bóng nói gió quanh co dài dòng, nhưng mà đối mặt với Lục Uyển Đình, Hà Chỉ thực sự không biết được cái mà Lục Uyển Đình muốn biết chính xác là gì, càng không biết được Lục Uyển Đình đã biết được đến đâu.

Hà Chỉ theo bản năng mà nhìn Lục Uyển Đình, ngoại trừ lúc nảy có nhìn cô một cái, thì từ nảy đến giờ Lục Vân Tạ còn không nhìn cô một cái nào nữa.

Nhìn thấy hai người kia nói chuyện thân mật với nhau, người ngồi trên sô pha không yên, tay Kỳ Thanh nắm chặt thành quyền, liên tiếp nhìn về hướng Lục Uyển Đình.

"Kỳ tổng, tiểu hồ ly kia có phải đang câu dẫn Lục tổng không?" Trợ lý Hoa không biết đi đâu giờ quay lại, ngồi xuống bên cạnh Kỳ Thanh, tức giận trừng mắt nhìn Hà Chỉ.

Hà Chỉ... tiểu hồ ly tinh?

Kỳ Thanh khó hiểu, "Vì sao lại nói cô ấy là tiểu hồ ly tinh?"

Trợ lý Hoa bò đến tai cô thì thầm.

Thì thầm nói chuyện với nhau, Lục Vân Tạ khí thế đứng lên, đi đến trước mặt hai người, duỗi tay đè đầu trợ lý Hoa, trước khi trợ lý Hoa kịp ngẩng đầu lên nhìn là ai, thì cái đầu nhỏ đã bị kéo cách xa Kỳ Thanh.

Ánh mắt Lục Vân Tạ mãnh liệt, giống như xem trợ lý Hoa là tình địch, "Không được đến gần Kỳ Thanh như vậy."

Trợ lý Hoa vẻ mặt khó tin được, đây là tình huống tiểu tổng tài bá đạo, cao lãnh kiêu ngạo vậy sao?

Cô biết thân phận của Lục Vân Tạ, là em gái của Lục tổng, cô lấy lại tinh thần liếc mắt nhìn Kỳ tổng ung dung ngồi đó không thêm bảo vệ cô, giận dỗi mà "Ngao..."

Ngoan ngoãn ngồi cách ra.

Lục Vân Tạ ngồi xuống vị trí vừa rồi của cô, Kỳ Thanh vừa bực mình lại vừa buồn cười, cô nàng đang cho mình phải đảm đương vị trí của Lục Uyển Đình, ai cũng không được đến gần mình.

Câu chuyện bát quái vừa rồi vẫn còn chưa nói xong, Kỳ Thanh lén nhìn trợ lý Hoa một cái, đôi mắt hai người nhìn nhau, trợ lý Hoa ngầm hiểu ý, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Kỳ tổng.

Cách một cái người là Lục Vân Tạ, dùng wechat để nói tiếp cuộc trò chuyện vừa rồi.

Hoá ra là vậy, trong lòng Kỳ Thanh cảm khái một câu, nói cho trợ lý Hoa, [Cô ấy là bạn học của Lục tổng, không phải là tiểu hồ ly.]

Tin đã gửi, lập tức xoá luôn nhật ký trò chuyện, miễn cho Lục Uyển Đình nhìn thấy.

Trợ lý Hoa thấy hành động của cô, cũng làm theo đi xoá nhật ký trò chuyện.

Phương án an toàn nhất là cả hai đều xoá hết.

Nhân viên của Song Hoa vẫn đang bận rộn chuẩn bị cho cuộc họp báo, khách mời cũng đã đến gần hết, Hoa Ngôn Tâm nhìn đồng hồ, còn một chút thời gian, cho nên lại đây tìm Kỳ Thanh để nói chuyện.

Một mình Hoa Ngôn Tâm đi lại, ba đôi mắt thay thế Lục Uyển Đình mà nhìn chằm chằm con nhà người ta, Lục nhị tiểu thư cùng với trợ lý Tô thì không cần phải nói rồi vì Lục Uyển Đình mà nguyện canh chừng Kỳ Thanh, còn trợ lý Hoa thì do bản năng nhiều chuyện mà cảm thấy có vấn đề, sớm phát hiện ra vị giám đốc Hoa trẻ tuổi này đối với Kỳ tổng hơn bình thường.

"Kỳ tổng, có thể nói vài câu với nhau không?" Hoa Ngôn Tâm bị các cô nhìn đến mức cảm thấy mất tự nhiên, giơ tay chỉ ra hướng phía sau sân khấu

Lục Uyển Đình còn đang nói chuyện với Hà Chỉ, hai người lại đứng rất gần nhau, Kỳ Thanh nhìn qua chỗ của hai người, dưới cái nhìn chằm chằm của ba người kia, cô đứng lên, "Có thể."

Các cô không có đi ra sau sân khấu nói chuyện, mà đứng ở một nơi cách xa sô pha một tí, đứng trong góc hội trường nói chuyện.

Hà Chỉ bị Lục Uyển Đình bức đến mức phải xin tha, "Lục tổng, đừng hỏi nữa, có phải cậu muốn mình quỳ xuống mới tha cho mình không?"

Đường đường là chủ biên tập dịu dàng tri thức, ở trước mặt bạn học lại không chịu nổi, không thèm để ý đến hình tượng nữa.

Lục Uyển Đình nhìn cô một cái, Hà Chỉ ôm lấy cánh tay cô, "Uyển Đình, chúng ta cũng quen biết nhau mười năm rồi."

Lục Uyển Đình rút tay lại, "Xin cậu tự trọng một chút, phu nhân mình còn ở đây." Cô quay đầu nhìn phu nhân, phu nhân... không còn ở đó nữa.

Kỳ Thanh đâu?

Nhìn chỗ đó chỉ còn trợ lý Tô và Lục Vân Tạ, ánh mắt Lục Uyển Đình ngừng vài giây, trợ lý Tô thấy lập tức chỉ chỉ ở góc hội trường.

Lục Uyển Đình theo ngón tay đó mà nhìn, Kỳ Thanh và Hoa Ngôn Tâm đang đứng chung một chỗ, tay Hoa Ngôn Tâm đang cầm một cái hộp nạm vàng, một cái tay khác lại cầm một món đồ nhỏ khác, nhìn Kỳ Thanh cười vui vẻ nói chuyện.

Lục Uyển Đình híp mắt, cái đồ vật nhỏ kia nhìn như là một chiếc nhẫn màu đen.

"Lục tổng, đồng nghiệp của mình tìm mình, lần sau lại nói tiếp nhé." Hà Chỉ chuẩn bị đi.

Lục Uyển Đình quay đầu lại, sắc mặt lạnh lùng, làm Hà Chỉ không dám bước đi một bước, Lục Uyển Đình vì một màn kia màn cảm xúc chưa điều chỉnh lại được, giọng nói khi nói chuyện với Hà Chỉ còn ghen tuông, "Hy vọng lần sau khi nói chuyện với cậu, cậu đừng có nói với mình là muốn làm em dâu của mình là được."

Hà Chỉ: "...."

Lục Uyển Đình quay lại sô pha ngồi, nhìn chằm chằm hai con người đang đứng ở góc nói chuyện kia, máu ghen trong người lại sôi lên.

Em gái vẫn luôn giả vờ chơi điện thoại nhích lại gần, "Chị, chị và Hà Chỉ nói chuyện gì mà lâu như vậy?"

Lục Uyển Đình không thèm quay đầu nhìn Lục Vân Tạ, "Tình cảm."

"Cô ấy và giảng viên Tiêu sao?" Lục Vân Tạ bò đến bên vai Lục Uyển Đình, nhìn cô mà tò mò.

"Cùng em." Một câu nói làm Lục Vân Tạ sợ tới mức lập tức cách xa cô.

Lục Vân Tạ nhìn xung quanh, không biết Hà Chỉ đi đâu rồi, ở trong hội trường không thấy người.

Giám đốc Hoa đem nhẫn thả lại vào trong hộp, đưa cho Kỳ Thanh, "Phiền cô đưa cho mấy người giám đốc Lưu."

Chỉ xem được hình không nghe được tiếng, tay Lục Uyển Đình nắm chặt quần tây của mình tạo thành nếp nhăn, cô nhìn Kỳ Thanh không chớp mắt.

Kỳ Thanh hình như không chú ý đến ánh mắt nóng rực đang nhìn cô, vui vẻ mà tiếp chiếc hộp của giám đốc Hoa.

Vui vẻ!

"Được." Tiếp nhận cái hộp, Kỳ Thanh còn mở ra nhìn thêm.

Cuộc họp báo sau ba phút nữa bắt đầu, phó tổng Hoa Song Hoa là người chủ trì giới thiệu sẩn phẩm mới, trợ lý lại tìm Hoa Ngôn Tâm, nói cho cô biết là phó tổng Hoa đang tìm cô.

Kỳ Thanh mang theo nhẫn thông minh mà Hoa Ngôn Tâm đưa cho cô về lại chỗ ngồi, ngồi xuống, cô liền phát hiện ra Lục tổng nhà cô đang không cao hứng.

Đoán chừng Lục Uyển Đình hiểu lầm cô và giám đốc Hoa có cái gì rồi.

Kỳ Thanh lập tức giải thích, "Đây là nhẫn thông minh không phải tặng cho em." Cô đem chiếc hộp đưa cho trợ lý Hoa, là trò trước mặt Lục Uyển Đình, "Ngày mai, em mang đến công ty, đưa cho giám đốc Lưu."

Đèn trong hội trường hạ xuống, toàn bộ đèn đang tập trung ở trên sân khấu, một thân người mặc váy đen chậm rãi đi lên sân khấu, đài triển lãm chậm rãi mở ra, đem sản phẩm mới nhất của Song Hoa hiện ra trước mắt mọi người.

Cuộc họp báo sản phẩm mới chính thức bắt đầu.

Lục Uyển Đình đối với sản phẩm này không có hứng thú, ánh mắt vẫn luôn nhìn Kỳ Thanh, sau khi ánh đèn của hội trường hạ xuống thấp nhất, tay cô bắt đầu vòng qua sau eo Kỳ Thanh, ôm lấy Kỳ Thanh.

Trong hội trường náo nhiệt, phó tổng Hoa đứng ở trên sân khấu giới thiệu sản phẩm mới, ở dưới mọi người đang ghé đầu với nhau mà thảo luận sôi nổi.

Lục Uyển Đình ở bên tai Kỳ Thanh nói chuyện, "Em và vị giám đốc Hoa kia nói cái gì, mà trông vui vẻ vậy?"

Xung quanh đều có camera, chủ yếu là quay chụp sản phẩm mới ở trên sân khấu kia, phát sóng trực tiếp trên mạng xã hội cũng bắt theo chuyển động của phó tổng Hoa ở trên sân khấu kia, cho dù là vậy, nhưng mà Kỳ Thanh vẫn khó tránh cảm thấy khẩn trương.

Chẳng qua là lo lắng cùng Lục Uyển Đình thân mật quá trớn, sẽ bị người ta chụp được.

Lục Uyển Đình cố tình đè thấp giọng nói, hơi thở nóng rực thở vào cổ Kỳ Thanh, tim Kỳ Thanh đập gia tốc, lo lắng gợn sóng trong lòng nhưng lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ vô cùng.

"Nói chuyện về việc nâng cấp sản phẩm." Kỳ Thanh cảm giác được cái tay Lục Uyển Đình đang ôm lấy cô càng buộc chặt, cơ thể không khống chế được mà nóng lên.

Các cô đã có vài ngày không thân mật với nhau, với sự nhớ thương hơi ấm từ Lục Uyển Đình, cơ thể cô không có sức chống cự với cái trêu chọc của Lục Uyển Đình, thoáng một chút, máu trong cơ thể dâng trào, cơ thể nhũn ra.

Ở nơi đông người như vậy, nhưng Lục Uyển Đình không kiêng nể mà nhéo nhéo chỗ mẫn cảm của Kỳ Thanh.

"Còn gì nữa?" Cảm giác như sợ giọng nói của mình sẽ quấy rầy đến cuộc họp báo, Lục Uyển Đình càng nhích càng áp sát lên người Kỳ Thanh.

Cơ thể này của cô sao mà thiếu nghị lực quá a!

Kỳ Thanh khẽ cắn môi, "Chỉ có bao nhiêu đó thôi." Cô đè tay Lục Uyển Đình lại, nhỏ giọng nói, "Chị đừng nháo, ở đây toàn là người."

Mắt trợ lý Tô rất chăm chú nhìn trên sân khấu, cái gì cũng chưa nghe, cái gì cũng chưa thấy, trong lòng chỉ hướng lên sân khấu xem sản phẩm mới.

Lục Uyển Đình chuyển mắt nhìn lên sân khấu, giọng nói ôn nhu, "Đừng sợ, chúng ta là thê thê hợp pháp."

Lời này là có ý gì chứ?

Cơ thể Kỳ Thanh run rẩy, Lục Uyển Đình đang muốn làm càn sao?

Bình Luận (0)
Comment