Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa?

Chương 16

Rạp chiếu phim liên tục có người đi vào, rất nhanh toàn bộ ghế đã được lấp đầy.

Kỳ Thanh liếc mắt nhìn Lục Uyển Đình đang ngồi nghiêm chỉnh, từ lúc ngồi xuống đến mở màn, khoảng cách giữa hai người vẫn duy trì hơn 30cm.

Rõ ràng là ghế đôi nhưng cảm giác giống như ba người ngồi vẫn được.

Là hai người quá gầy hay ghế đôi này quá rộng?

Kỳ Thanh nắm chặt góc váy, lén lút mà dịch gần lại bên Lục Uyển Đình chút.

Bộ phim dài 150 phút, vừa mới chiếu vào ngày hôm qua. Là bộ phim tiên hiệp tình yêu, danh tiếng khá tốt, cốt truyện xuất sắc, nhân vật ổn, diễn viên đều là những người diễn tốt.

Nhưng mà lực chú ý của Kỳ Thanh không ở trên bộ phim mà trong lòng nàng đang tính làm sao để tiến gần đến Lục Uyển Đình, có lúc có thể tới gần rồi.

Hơn hai giờ đồng hồ, 30 cm...ốc sên bò cũng đã bò xong.

"Ưʍ..." Một tiếng âm thanh rên rĩ phát ra từ bên cạnh, quấy rầy những người đang chú ý xem trên màn ảnh.

Lục Uyển Đình quay đầu xem, trong không gian tối...đôi tình nhân kế bên không coi ai ra gì mà hôn nồng nhiệt, triền miên không tách ra được. Làm trái tim Lục Uyển Đình vất vả khống chế mà giờ đây lại mất khống chế lần nữa.

Lục Uyển Đình nhanh chóng quay đầu xem phim... tập trung xem phim...lại là một tràn khác càng duy mĩ thân thiết.

Kỳ Thanh ngồi xa hơn một chút, âm thanh trong rạp tạm thời át đi âm thanh bên cạnh Lục Uyển Đình nhưng Lục Uyển Đình lại quay đầu làm cho cô chú ý.

Ánh mắt cô lướt qua thân thể Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh nhìn thấy cặp tình nhân đang ngồi bên ghế đôi kia. Một thân người nghiêng đầu dựa lưng vào ghế, tư thế ngồi giống cô nhưng nhìn kỹ một tí thì nguyên lại là cùng người bên cạnh hôn môi...

Kỳ Thanh da mặt nóng lên. Cô mua ghế đôi này chính là ôm loại suy nghĩ như vậy...nhưng không ngờ là có thể nhìn thấy được.

Ánh mắt cô từ đôi tình nhân bên kia đảo về trên người Lục Uyển Đình. Ánh đèn trên màn hình phảng phất làm gương mặt Lục Uyển Đình hiện ta...Kỳ Thanh nhìn một bên mặt cô biểu hiện đoan trang.

Mặt cô vô cảm, chăm chú xem điện ảnh lại nghiêm túc. Giống như đang mở họp xem người khác báo cáo bằng PPT. Phảng phất trên màn hình không chiếu phim mà là hạng mục đầu tư

Nói không chừng đang ngồi phân tích cốt truyện có hợp tình hợp lý không.

Lại nghĩ đến vừa rồi cô muốn dựa gần Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh cảm thấy mình đi lầm đường. Cô với Lục Uyển Đình sẽ không có cái gì phát sinh.

Kỳ Thanh tạm thời dời lực chú ý về màn ảnh, cùng Lục Uyển Đình xem phim

Hai người...một người dựa ghế...một người thân thể ngồi ngay ngắn...Kỳ Thanh nhìn hai diễn viên chính đang ôm nhau xem mặt trời mọc...trong lòng liền có kế.

Cô đánh bạo duỗi tay nắm lấy tay Lục Uyển Đình.

Trong bóng tôi, đột nhiên bị tiếp xúc da thịt làm Lục Uyển Đình run sợ, cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay Kỳ Thanh truyền đến, Lục Uyển Đình quay đầu lại nhìn Kỳ Thanh. Ở trong đầu, có một âm thanh vang lên...mê hoặc cô đến gần Kỳ Thanh.

Lục Uyển Đình chậm rãi cúi người, nhờ đêm tối che đi đôi mắt tình tố.

Kỳ Thanh không thấy được ánh mắt của Lục Uyển Đình, nghiêng đầu tiến đến bên tai cô hạ giọng "Uyển Đình, dựa vào ghế đi, chúng ta đi xem phim không phải mở họp, cho nên không cần ngồi như vậy."

Hô hấp nóng bỏng dừng trên da thịt, đôi môi mấp máy lơ đãng đụng đến vàng tai. Thân mình Lục Uyển Đình cứng đờ, quên mất chính mình đang muốn làm gì, tim đập hỗn loạn.

Ổn định tinh thần, thấp thấp giọng đáp "Được"

Lục Uyển Đình xoay người dựa vào thân ghế, cùng Kỳ Thanh song song dựa vào.

Nhân cơ hội vừa rồi, Kỳ Thanh nhích lại gần Lục Uyển Đình một chút, tay hay người vẫn nắm lấy nhau, Lục Uyển Đình không rút về, Kỳ Thanh cũng cố ý quên không buông ra.

Cốt truyện phim được đẩy mạnh, Kỳ Thanh thử thăm dò ngả đầu lên vai Lục Uyển Đình, bả vai cô mỏng manh gầy gò, lại không có cảm giác cấn ngược lại rất ấm áp và thoải mái.

Trong rạp chiếu phim hơi lạnh, lúc cô dựa vào Lục Uyển Đình, tay Lục Uyển Đình nắm chặt lại hơi nghiêng đầu hỏi "Có phải thấy lạnh không?"

"Không phải, tôi chỉ muốn dựa vào chị." Kỳ Thanh nhắm mắt lại, âm thanh nói rất nhỏ, khoé miệng cong cong. Đối với Lục Uyển Đình phải chủ động tấn công thì mới kíƈɦ ŧɦíƈɦ được chị ấy phản ứng lại.

Qua nửa phút, Lục Uyển Đình buông lỏng tay Kỳ Thanh ra, giơ tay vòng qua bả vai Kỳ Thanh kéo cô vào trong lòng ngực, cơ thể hơi nghiêng về phía Kỳ Thanh, ôn nhu mà hỏi "Dựa như vậy sẽ thoải mái hơn."

Kỳ Thanh không nghĩ tới chính mình phản công.

Trái tim nhỏ thình thịch muốn nổ tung, toàn thân huyết áp cao lên, trong nháy mắt mất đi lý trí.

Cô tưởng tượng mình hôn Lục Uyển Đình, không màng đến những người xung quanh trong tạp, cứ như vậy đem Lục Uyển Đình đè trên ghế mà tiếp nhận cơ thể ấm áp, đoạt lấy dưỡng khí trong phổi của Lục Uyển Đình.

Còn chưa kịp hành động thì Lục Uyển Đình đã nói một câu làm cô mang lý trí trở về.

"Xem phim đi"

Giọng nói bình ổn...Kỳ Thanh không nghe được rõ ngữ khí của chị ấy khi nói.

Nếu cưỡng hôn Lục Uyển Đình, chị ấy sẽ tức giận sao? Lấy tính cách của Lục Uyển Đình thì đại khái sẽ đẩy cô ra, sau đó bình tĩnh nói "Lần sau, không cần như vậy"

Trong trường hợp, không thể đảm bảo được sẽ có lần kế tiếp như vậy, Kỳ Thanh không thể lui mà tiếp tục động thủ.

Cô ôm lấy eo Lục Uyển Đình, cùng cô ôm nhau dựa sát vào một chút xem phim

Lục Uyển Đình không có đẩy cô ra, ngược lại điều chỉnh tư thế một chút, làm cô ôm được thoải mái hơn.

Trong lòng Kỳ Thanh sôi sùng sục phát ra một cỗ hạnh phúc, hôm nay có thể thân mật như vậy là cô đã thoả mãn rồi.

Chỉ là khổ Lục Uyển Đình.

Người đẹp ở trong ngực, tinh thần Lục Uyển Đình như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, mắt nhìn màn hình lớn nhưng tâm thì lại dừng trên người Kỳ Thanh.

Cách một lớp vải mỏng, Lục Uyển Đình có thể cảm nhận được độ ấm trên tay Kỳ Thanh, eo sườn lại vừa đúng là chỗ mẫn cảm của cô, Kỳ Thanh đã chạm không dưới một lần.

Ý định muốn thân mật hơn tí nữa, Lục Uyển Đình thở nhẹ cúi đầu hỏi "Em ngồi như vậy mệt không?" Giống như lơ đãng mà hôn lên tóc mái của Kỳ Thanh.

Hương chanh thơm mát cùng với hương lan kết hợp...làm người ta mê mẩn

Kỳ Thanh không phát hiện động tác của Lục Uyển Đình cười đáp trả "Không mệt" Hơi hơi ngửa đầu cười câu dẫn "Thực thoải mái"

Lục Uyển Đình âm thầm cắn môi, trong lòng mặc niệm. Kỳ Thanh không thích mày, em ấy chỉ vì công ty, không thể vượt rào.

Nhưng hai người hiện tại là quan hệ thê thê vì cái gì mà không thể vượt rào!

Lục Uyển Đình chủ động...nghĩ muốn phóng túng một lần,muốn ôm lấy mặt Kỳ Thanh mà hôn cô.

Đúng vào lúc này, tiếng của nữ chính trong phim khàn khàn hô "Ngươi không yêu ta vì cái gì còn muốn cùng ta ở bên nhau, là vì cung thần sao!"

Câu nói đó làm Lục Uyển Đình sợ tới mức, tay vừa mới nâng lên lập tức thả xuống.

Phim đã kết thúc rồi...nhưng hai người lại chưa làm được chuyện gì ái muội.

Đèn trần sáng lên, Lục Uyển Đình chua xót mà thu lại cái tay tê dại, Kỳ Thanh cũng ngồi ngay ngắn.

Hai người ngồi ở vị trí chính giữa, cho nên cũng không vội đứng dậy đi. Chờ hai bên người đi ra rồi mới đứng dậy ra khỏi rạp chiếu phim.

Ra hít thở không khí bên ngoài thấy thoải mái hơn, Lục Uyển Đình nhìn thời gian đã 11 giờ quay đầu hỏi Kỳ Thanh "Đói không? Có muốn đi ăn khuya không?"

"Được a." Kỳ Thanh đáp ứng xong mới nhớ Lục Uyển Đình ngày mai rất bận "Không ăn, vẫn là đưa chị về nghỉ ngơi, cũng đã trễ rồi."

"Đưa tôi về nhà?" Lục Uyển Đình hướng tới Kỳ Thanh đến gần một bước, đôi mắt thâm thuý mà nhìn người trước mặt, chăm chú nhìn Kỳ Thanh rồi nhẹ nhàng nói "Không bằng đêm nay ở nhà em đi, nơi này gần nhà của em."

Nhìn Kỳ Thanh trong ánh mắt hoảng loạn, cô cho rằng Kỳ Thanh không muốn nên thối lui cười cười nói "Em về nhà sớm đi, tôi gọi sẽ đến."

"Tôi không có hoảng, không phải...tôi không có không muốn." Kỳ Thanh nhìn xung quanh giải thích "Nhà tôi chỉ có một phòng ngủ chính, tôi sợ chị không có quen ngủ cùng tôi."

Phòng ngủ phụ không có trải giường, đương nhiên cô cũng sẽ không vì Lục Uyển Đình mà đi trải. Nếu muốn ngủ thì phải ngủ chung một giường.

Như vậy, mới có cơ hội tiến thêm một bước.

Kỳ Thanh đã có thể lường trước, đêm nay lại là một đêm mất ngủ.

"Sẽ không." Lục Uyển Đình hơi hơi mỉm cười nói ra một câu ý sâu sa "Sớm hay muộn gì cũng phải quen ngủ cùng nhau thôi."

Bình Luận (0)
Comment