Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa?

Chương 172

Chương 172: Chiếu cố.

Sinh nhật lại kết hợp với tết Nguyên Đán, sau mấy ngày nghỉ này, mọi người sẽ có thêm một kỳ nghỉ nữa, chính là tết Âm Lịch.

Đảo mắt một cái một tháng liền trôi qua, Kỳ Thanh đang xem tư liệu của sản phẩm mới, thì trợ lý Hoa đưa đến danh sách thưởng cuối năm, không kìm nén được sự vui sướng, "Kỳ tổng, phòng tài chính đưa đến danh sách phê duyệt."

"Danh sách gì?" Nhìn thấy bộ dáng vui vẻ này của trợ lý Hoa, chẳng lẽ là mấy trang lợi nhuận của công ty? Kỳ Thanh tiếp nhận hồ sơ, vừa mới mở ra nhìn thấy mấy chữ thưởng cuối năm, nụ cười trên mặt cô lập tức đình trệ vài giây.

Hoá ra là danh sách thưởng cuối năm a.

Danh sách chia làm hai phần, một phần là thưởng cuối năm của nhân viên cấp cao, một phần là thưởng cho nhân viên bình thường, Kỳ Thanh cảm thấy ê ẩm , "Lại một chữ ký mất tiền."

Trợ lý Hoa mừng rỡ như con mèo chiêu tài, "Kỳ tổng, em đang chờ thưởng cuối năm để mua nhà."

"Không phải em có nhà rồi sao?" Kỳ Thanh nhìn kỹ danh sách thưởng cuối năm, nhìn thấy có một chỗ không đúng, lấy bút vòng ở đó, "Tiền thưởng cuối năm của Lưu Ngâm thiếu 200 ngàn tệ, bảo giám đốc Đường sửa lại đi."

Ê ẩm thì ê ẩm nhưng thể thấy vậy mà làm lơ, người ta cũng nhất kiến chung thành mà đi theo cô, nên một đồng cũng không thể thiếu.

"Nhà đó có chút nhỏ, em muốn đổi một căn lớn hơn, cũng gần công ty hơn." Trợ lý Hoa mắt trông mong mà nhìn, "Kỳ tổng, có phải chị cũng cho em thêm một chút không?"

Kỳ Thanh ném cho cô một ánh mắt, làm cho cô câm nín.

Vâng, cô đã hiểu, không thể cho thêm.

Trợ lý Hoa lặng lẽ thở dài.

Xem xong thưởng của nhân viên cấp cao, đến xem thưởng của nhân viên thường rất nhanh, mấy người đó tiền thưởng đều cố định. Vừa xem đã hiểu ngay.

Kỳ Thanh ký vào danh sách của nhân viên bình thường, còn phần danh sách của nhân viên cấp cao phải để trợ lý Hoa đem đến phòng tài chính làm lại.

Chuyện liên quan đến tiền, không thể để cho trợ lý giám đốc tài chính đến lấy được, trợ lý Hoa tự mình làm lấy.

Danh sách mới rất nhanh đã được sửa xong, Kỳ tổng ký tên, bộ phận tài chính có thể phát thưởng cuối năm rồi.

Tiền thưởng cuối năm cần mọi người phải ký tên, phòng tài chính ở trong diễn đàn công ty phát thông báo, toàn bộ công ty lập tức hưng phấn, cực khổ làm việc cả năm, chỉ chờ đến ngày được nhận thưởng và nghỉ tết Âm Lịch.

Không biết bên tập đoàn Lục Thị bên kia có phát thưởng không, Kỳ Thanh nhắn tin cho Lục Uyển Đình.

Lục Uyển Đình họp hội đồng quản trị với các cổ đông, ba cô cũng tham dự. Nhìn thấy tin nhắn của Kỳ Thanh, Lục Uyển Đình hơi hơi cong môi cười, nhưng không có lập tức trả lời tin nhắn.

Hiểu rõ con gái nhất chính là ba, thấy con gái cười, Lục ba đã biết ai nhắn tin cho con gái mình rồi.

Tan họp, Lục Uyển Đình lập tức nhắn tin cho Kỳ Thanh, [Chị vừa mới họp xong, ba cũng tham dự nữa.]

Bởi vì có ba tham dự cho nên không thể trả lời tin nhắn lại liền.

Cái giải thích này làm cho Kỳ Thanh có cảm giác, cõng trộm ba mẹ yêu đương, rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cô chống đầu cười, điện thoại đặt trên bàn, một tay soạn tin nhắn, [Em lâu rồi không có gặp nhạc phụ đại nhân, chị vấn an ba giúp em.]

[Ông ấy đi rồi.] Lục Uyển Đình thu hồi điện thoại, mang theo trợ lý Tô rời khỏi phòng họp về lại văn phòng của mình.

Ngồi xuống, Lục Uyển Đình tiếp tục cười nhắn tin với Kỳ Thanh, [Ăn tết có thể gặp ba mẹ, mẹ chị vẫn luôn nhắc tới em.]

[Nhắc em sao?] Kỳ Thanh thụ sủng nhược kinh.

Lục Uyển Đình cười cười, mở hồ sơ ở trên bàn ra, [Thật ra là nhớ mẹ em đó, lần trước gặp mẹ em xong, vẫn luôn muốn được gặp lại bà ấy, hai người đó nói chuyện rất ăn ý với nhau.]

Lục mẹ nhớ Triệu tiểu thư nhà cô? Lông tơ Kỳ Thanh dựng đứng cả lên, cái này mà để cho Lão Kỳ tổng biết đi ha, lại có một thùng dấm.

Nhưng mà, Lục mẹ muốn gặp mẹ cô, có thể hẹn trực tiếp được rồi, sao lại còn phải thông qua cô để gặp? Kỳ Thanh nghĩ nghĩ, cảm thấy lời nói này có lẽ là lời khách sáo mà thôi.

Cô suy nghĩ về chuyện này mất nửa phút, Lục Uyển Đình nhắn thêm một tin mới, [Năm nay, đón tết ở nhà chị sao?]

Vấn đề này Kỳ Thanh còn chưa nghĩ đến, bây giờ Lục Uyển Đình nhắc là cô kinh ngạc. Hiện tại, cô đã kết hôn, không thể giống như trước kia, về nhà ba mẹ đón tết.

Đến nhà Lục Uyển Đình đón tết, Kỳ Thanh lại luyến tiếc ba mẹ bên này, ở lại nhà mình đón tết thì lại sợ Lục Uyển Đình luyến Lục ba Lục mẹ bên kia.

Kỳ Thanh cẩn trọng hỏi, [Em có thể đón tết ở nhà em sao?]

Cách một màn hình nhưng Lục Uyển Đình có thể cảm nhận được Kỳ Thanh đang kinh ngạc.

Lục Uyển Đình không khỏi cười, [Có thể a.]

Kỳ Thanh hỏi, [Vậy chị thì sao?]

[Về nhà cùng em.] Lục Uyển Đình trêu cô, [Năm thứ nhất cùng em đón tết ở nhà mẹ đẻ, năm thứ hai em về nhà chị đón tết.]

Kỳ Thanh lại cảm động lại buồn cười, ôm điện thoại cười không ngừng, [Năm thứ ba, chúng ta ở lại căn nhà nhỏ của mình đón tết.]

....

Trước khi nghỉ tết Âm Lịch, công ty sẽ tổ chức tất niên, thời gian ước định đêm nay, giám đốc hành chính sắp xếp địa điểm tổ chức tất niên, bao cả một khu suối nước nóng, ăn chơi vui hát ngâm suối nước nóng, tất cả mọi chi phí công ty đều lo, vui chơi đến ngày mai.

Có đối tượng thì mang đối tượng, không có đội tượng nhân cơ hội này mà mang đối tượng tương lai đến cùng.

Nhớ đến chuyện tất niên, Kỳ Thanh hỏi Lục Uyển Đình có thời gian không.

Đương nhiên là có thời gian rồi, Lục Uyển Đình không nghĩ tới cảnh bị bỏ rơi ở nhà, chăn đơn gối chiếc không ngủ được.

Đi đưa xong danh sách thưởng cuối năm đã ký, trợ lý Hoa trở về với gương mặt xán lạn, nhìn Kỳ tổng hào phóng, muốn đi đến ôm hôn mấy cái.

Nhưng mà cô nào dám.

Trợ lý Hoa ân cần pha trà nóng, đứng bên cạnh chờ Kỳ tổng giao việc.

Gần đến giờ tan ca, Kỳ Thanh vung bàn tay lên, bảo mọi người tan ca sớm đi, rồi đi đến suối nước nóng mà giám đốc hành chính là đặt.

Suối nước nóng này nằm ở trong nội ô thành phố, gần hồ Thu Lan, Lục Uyển Đình đến muộn, thấy Kỳ Thanh, câu đầu tiên hỏi chính là, "Sao lại không đặt tất niên ở khách sạn Duyệt Giang?"

"Sợ không tính tiền." Kỳ Thanh ôm hôn cô lấy lòng.

Trợ lý Tô và Lục Vân Tạ đi phía sau thấy hai người này vừa gặp nhau đã ôm hôn, lập tức làm biểu cảm bất đắc dĩ, chờ hai người tách ra mới dám đi đến gần.

Trợ lý Tô nhìn xung quanh tìm Tần Phụ Tuyết.

Kỳ Thanh nhìn cô mà trêu ghẹo, "Trợ lý Tô, khách sạn này đã bị Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật bao rồi, hôm nay cô đến đây với thân phận gì?"

Đối phương lập tức thẹn thùng.

Trợ lý Tô thẹn thùng, nhìn sang Lục tổng cũng đang nhìn cô mà chế nhạo, bẽn lẽn mà nói, "Người nhà của cố vấn Tần."

"Hoài Sương." Từ trong sảnh tiệc đi ra, Tần Phụ Tuyết đã nhìn thấy các cô, bước nhanh đi tới.

Tần Phụ Tuyết đón người đi vào bên trong, người cô đơn Lục Vân Tạ đứng ở bên người Kỳ Thanh, "Chị dâu, em là em chồng của chị, có thể tham gia tất niên của công ty chị chứ?"

"Có thể nha." Kỳ Thanh cười, "Nhưng mà tìm đối tượng ở công ty chị đi, về sau mỗi năm đều được tham gia."

Không cần tìm đối tượng, lấy thân phận em chồng tổng tài cũng có thể tham gia hàng năm rồi. Lục Vân Tạ tự cãi ở trong lòng, đi theo Kỳ Thanh vào trong buổi tiệc.

Trong sảnh rất náo nhiệt, hầu như nhân viên Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật đều mang người nhà đến, bàn nào cũng ngồi kín cả.

Trên sân khấu đang phát nhạc, Kỳ Thanh nắm chặt tay Lục Uyển Đình, đem cô đi đến bàn của mình.

Bàn cô ngồi đều là các nhân viên cấp cao, đều là những gương mặt mà Lục Uyển Đình biết, ngồi xuống, cô cởi bỏ áo khoác ra, chỉ mặc một chiếc áo len màu đen, Lưu Ngâm lập tức bưng ly rượu qua kính rượu.

Lục Vân Tạ ngồi ở bên cạnh Kỳ Thanh, cô vừa ngồi xuống trợ lý Hoa lập tức rót nước trái cây cho cô.

Không phải rượu, để nước trái cây thay thế.

Lục Vân Tạ liếc nhìn ly rượu vang đỏ của trợ lý Hoa, lại nhìn ly nước trái cây của mình, nói cảm ơn rồi cầm lấy đũa.

Không khí có chút vi diệu nói không thành lời.

Cái loại cảm giác vi diệu này vẫn giữ cho đến khi tiệc kết thúc, nhân viên công ty cũng ít đi.

"Kỳ tổng, Lục tổng, chúng ta cùng nhau đi ca hát đi." Trần Giang Sơn nhiệt tình mời, không nghĩ để cho hai người thoát.

Kỳ Thanh nhìn mấy nhân viên cấp cao mà xua tay, bữa tiệc này cô bị mời vô số ly, hiện tại đầu choáng váng rồi, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ hồ, "Mọi người đi đi, tôi uống nhiều quá rồi, muốn về nghỉ."

Nhân viên phục vụ đứng sẵn ở của chờ, tai mắt đều rất lanh lẹ, nghe được cuộc nói chuyện này lập tức đi tới.

Lục Uyển Đình ôm lấy Kỳ Thanh, bảo với nhân viên, "Đưa chúng tôi lên phòng.

Đêm nay, khách sạn này đã được bao, muốn ngủ ở cái phòng nào cũng được.

Trần Giang Sơn vẫn muốn kiên trì, nhìn thấy Lục tổng, gương mặt lập tức cười tươi sửa miệng, "Vậy chúng tôi đi chơi tiếp."

Kỳ tổng không đi thì kéo trợ lý Hoa đi.

Lưu Ngâm không cố kỵ nam nữ, kề sát vai trợ lý Hoa nói, "Trợ lý Hoa, Kỳ tổng không đi ca hát, cô đi cùng chúng tôi đi."

Một cô gái đi không sợ bị hại sao? Lục Vân Tạ muốn nhắc nhở trợ lý Hoa, Trần Giang Sơn tới mời cô, "Tiểu Lục tổng, cô từ đầu đến giờ vẫn uống nước trái cây, hay là đi ca hát với chúng tôi luôn đi?"

Trợ lý Hoa quay sang cười với cô, "Tiểu Lục tổng, cùng đi đi."

Lời cự tuyệt đến bên miệng vì nụ cười của trợ lý Hoa biến thành đáp ứng, Lục Vân Tạ gật đầu, "Được."

Lưu Ngâm đã ngà ngà say, trong một lúc cảm giác hoảng hốt vì nhìn thấy một Lục Uyển Đình khác.

....

Nhân viên phục vụ mang Kỳ Thanh và Lục Uyển Đình đến tầng cao nhất của khách sạn, trang trí thiết kế lấy màu hoa hồng mê mị làm màu chủ đạo làm cho máu nóng con người dâng lên, Lục Uyển Đình đỡ Kỳ Thanh ngồi xuống, động tác ôn nhu mà vuốt ve mái tóc Kỳ Thanh, ôm lấy mặt nhìn cô.

Ánh đèn mờ dừng ở trên mặt Kỳ Thanh, lúc này trông cô thật yếu đuối, thật là muốn khi dễ a.

"Sao lại uống nhiều như vậy?" Giọng nói Lục Uyển Đình dịu dàng, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cho cô thoải mái.

"Tất niên mà." Kỳ Thanh nuốt nước miếng, cảm giác cồn trong cơ thể cô như đang bừng cháy, cả cơ thể nóng nóng, "Em muốn uống nước."

"Được, chờ chị đi lấy." Lục Uyển Đình cầm một chai nước khoáng quay trở lại, đút cho Kỳ Thanh uống.

Uống rượu xong Kỳ Thanh càng trở nên quyến rũ hấp dẫn, nước từ bên khoé môi vươn ra, chảy vào trong quần áo, hình ảnh này càng làm cho con người ta phát cuồng, Lục Uyển Đình nhịn không được mà nhấp môi đặt lên bên khóe môi kia, tay nâng cằm Kỳ Thanh mở miệng hôn sâu hơn.

Trong khoang miệng toàn là hơi rượu, làm cho con người ta hết say rượu rồi say tình.

Kỳ Thanh bám lấy bả vai Lục Uyển Đình, nhiệt độ cơ thể càng tăng cao, những giọt mồ hôi đọng lại giữa trán, chỉ một lát, Kỳ Thanh cảm giác mình không thở được nữa.

Lục Uyển Đình buông cô ra, xoa xoa tóc, ánh mắt vui vẻ nhưng vẫn không mất đi sự dịu dàng, "Chị mang em đi tắm."

"Được." Kỳ Thanh đứng dậy nhưng mà nào còn sức lực để đứng, lại ngã vào trong lòng ngực Lục Uyển Đình, bộ dáng rất ngoan ngoãn.

Chỗ này không phải là khách sạn nhà cô, Lục Uyển Đình ở đây cảm giác không yên tâm, đỡ Kỳ Thanh đi đến cửa nhà tắm, lại sửa chủ ý, gọi cho Lương Khiếu, bảo hắn đến đón người.

Kỳ Thanh dựa vào trong ngực Lục Uyển Đình, lắng nghe cô gọi điện thoại, khoé miệng vẫn cong lên, trước kia mỗi lần tiệc tất niên kết thúc, cô một mình trở về phòng ngủ, chỉ có trợ lý Hoa chiếu cô cô.

Bây giờ, cô đã có Lục Uyển Đình, cảm giác hoàn toàn không giống nhau, cô có thể rất yên tâm mà giao cả bản thân cho Lục Uyển Đình.

Không cần lo lắng bản thân sẽ gặp tình huống gì, cũng không cần phải lo lắng Lục Uyển Đình sẽ là trò gì với cô.

Lục Uyển Đình cúp điện thoại cúi đầu, đối diện với ánh mắt say mê kia, cảm giác rung động, cô ấn Kỳ Thanh lên tường, hai người lại hôn nhau cuồng nhiệt.

Về đến nhà, Lục Uyển Đình ôm Kỳ Thanh ngồi nghỉ trên sô pha, đi vào nhà tắm chỉnh nước ấm, sau đó mới ra ngoài ôm Kỳ Thanh đi vào tắm, tắm xong lại ân cần mà mặc áo ngủ.

Đến khi cô tắm xong thì Kỳ Thanh đã ngủ trên giường, mái tóc dài tuỳ ý mà loạn trên gối, một cái tay kia thì chiếm lấy cái gối của cô.

"Kỳ Thanh." Lục Uyển Đình vẫn chưa lên giường, đứng ở mép giường cúi đầu nũng nịu mà kêu tên cô.

Kỳ Thanh đang mơ ngủ đáp lại, "Em đây."

Lục Uyển Đình nhẹ nhàng xốc chăn lên mà chui vào, Kỳ Thanh ngủ không có sâu, mơ màng tỉnh dậy, phát hiện mình chưa được Lục Uyển Đình ôm ấp, kéo kéo tay áo hỏi, "Sao chị không ôm em?"

Nói không để người ta trả lời đã chủ động ôm lấy.

Lục Uyển Đình sờ sờ mặt, xoay người ôm lấy cô, "Hình như lúc này có chút giống lần đầu tiên chúng ta ngủ cùng nhau?"

Kỳ Thanh ngây ngốc cười nói, "Giống."

Chương 173: Giọng ca.

Không khí qua khe cửa sổ mà xâm nhập vào trong phòng, bên ngoài cửa sổ tuyết lại rơi, có vài bông tuyết nhỏ bay bay giống như mấy cái lông ngỗng. Nhiệt độ ở trong phòng và bên ngoài thật sự rất khác biệt, Kỳ Thanh đưa lưng về phía Lục Uyển Đình, ở trong lòng ngực Lục Uyển Đình mà tận hưởng hơi ấm Lục Uyển Đình mang đến.

Cách một lớp áo ngủ, Kỳ Thanh cảm giác được nhiệt độ cơ thể của Lục Uyển Đình ngày càng cao, Kỳ Thanh thử gọi Lục Uyển Đình, cánh tay đang đặt trên eo cô bỗng siết lại, giống như nghe được tiếng gọi của cô.

Lục Uyển Đình vẫn chưa ngủ được.

Lục Uyển Đình ngẩng đầu, môi đặt lên sau tai Kỳ Thanh, chỉ là một cái hôn nhẹ đã làm hô hấp của Kỳ Thanh gia tăng, Lục Uyển Đình nhẹ nhàng xoa xoa bụng Kỳ Thanh, giọng nói vẫn ôn nhu còn mang theo sự quan tâm, "Em có khó chịu ở đâu không?"

Trong buổi tất niên, đáng lẽ cô nên chú ý đến Kỳ Thanh nhiều hơn, không để cho Kỳ Thanh uống nhiều rượu như vậy.

Hơi ấm từ lòng bàn tay xuyên thấu qua làn da xâm nhập vào dòng máu, Kỳ Thanh vội vàng đè cái tay đang xoa nhẹ trên bụng mình, cô thực sự khó chịu, nhưng mà không phải khó chịu theo cái kiểu quan tâm của Lục Uyển Đình.

Kỳ Thanh xoay người lại, ở trong bóng tối nhìn vào gương mặt Lục Uyển Đình, trong bóng tối nhìn không được rõ cho lắm, Kỳ Thanh ôm lấy mặt cô, hôn lên một cái, "Như vậy mới không khó chịu."

Dưới tác động của các cô mà chăn phát ra tiếng sột soạt rất nhỏ, nhưng trong đêm khuya thanh vắng, lại làm cho máu người ta sôi trào.

Lục Uyển Đình hạ giọng, nói nhỏ với Kỳ Thanh, nhưng mà một bàn tay đã thăm dò vào trong áo ngủ của cô, Lục Uyển Đình bị Kỳ Thanh khiêu khích phát ngứa, tay Kỳ Thanh vừa chạm vào eo Kỳ Thanh, cô xoa xoa tóc Kỳ Thanh, thở gấp nói, "Ngoan nào em, đừng lộn xộn."

Nghe hơi thở dồn dập, tim Kỳ Thanh đập càng nhanh, cô không nghe lời, ngược lại bàn tay lại đi xuống, trêu đùa bên dưới.

"Bữa cơm tất niên đến nhà em sao?" Một bên trêu chọc Lục Uyển Đình, một bên lại nói chuyện đứng đắn.

Phu nhân không chịu nghe lời thì có thể làm sao bây giờ? Lục Uyển Đình cười cưng chiều, để cho Kỳ Thanh tuỳ ý mà phóng hoả, cô khắc chế cảm xúc dâng trào trong cơ thể, nói "Được, ngày mai chị nói với mọi người."

Việc này không cần phải thương lượng, ba mẹ cô rất vui lòng cùng nhà thông gia ăn bữa cơm tất niên.

Nhắc đến ngày mai, Kỳ Thanh mới nhớ hỏi đến công ty của Lục Uyển Đình như thế nào, bên Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật sáng ngày mai toàn bộ nhân viên không cần đi làm, buổi chiều thì vẫn đi làm như ngày thường, ngày kia công ty nghỉ, ai về nhà thì về nhà, ai ở lại trực thì ở lại trực.

Lục Uyển Đình đều trả lời mỗi một vấn đề của cô, Kỳ Thanh bỗng nhiên cười thành tiếng, "Uyển Đình, một buổi tối có không khí tốt như vậy, chị thực sự không muốn làm gì sao?"

"Chị sợ em khó chịu." Lục Uyển Đình trở mình, tay tìm đến công tắc đầu giường, bật đèn lên, đôi tay chống bên người Kỳ Thanh, mượn ánh đèn mờ nhạt mà đánh giá gương mặt Kỳ Thanh.

Trên mặt Kỳ Thanh bây giờ nhìn không ra được là đã uống rượu, chỉ có hơi thở vẫn còn nhàn nhạt mùi rượu, Lục Uyển Đình cúi đầu ngửi ngửi, không có khó ngửi, ngược lại càng làm cô có cảm giác...

Nụ hôn dịu dàng đặt lên môi.

Kỳ Thanh nắm chặt lấy góc áo Lục Uyển Đình, từ từ nhắm mắt lại, ngoan ngoãn đón nhận nụ hôn ôn nhu quen thuộc, dưới sự ôn nhu của Lục Uyển Đình mà hoá thành nước.

Tuyết rơi một đêm, sáng hôm sau thức dậy, ở bên ngoài đã trắng xoá, Lục Uyển Đình mặc áo ngủ đi đến bên cửa sổ, vén rèm cửa sổ lên, nhìn ra bên ngoài.

Giang Lâm đã rất lâu rồi không có tuyết rơi lớn như vậy.

Quay đầu nhìn người đang nằm trên giường ngủ, khoé miệng Lục Uyển Đình bất giác cong lên, cô về lại bên mép giường, người đang cuộn trong trong chăn bỗng nhiên giật giật.

Ở dưới chăn nhấp nhô, nhìn rõ ràng là Kỳ Thanh đang sờ sờ tìm cô.

Kỳ Thanh sờ sờ khắp nơi, nhưng mà chỉ còn lại hơi ấm của Lục Uyển Đình, hai mắt vẫn nhắm nhưng mà tay đã kéo cái gối đầu của Lục Uyển Đình ôm vào trong lòng ngực, rồi tiếp tục ngủ.

Cái hành động này có biết bao nhiêu đáng yêu.

Những ngày Lục Uyển Đình phải đi làm sớm, cô đã quen ôm gối đầu của Lục Uyển Đình, đem chiếc gối trở thành Lục Uyển Đình.

Một cái hơi thở quen thuộc tiến gần đến bên cô.

Lục Uyển Đình khom lưng môi dán lên tai Kỳ Thanh, ánh mắt ôn nhu, "Kỳ Thanh, chị đi làm nha."

"Chị còn chưa đi a?" Nghe được giọng nói, Kỳ Thanh lập tức mở mắt, người trong chăn xoay người, xốc chăn lên duỗi tay câu lấy Lục Uyển Đình ôm vào trong ngực.

Máy sưởi không có thể nào sánh bằng nhiệt độ của cơ thể, Lục Uyển Đình liếc tiếc hơi ấm này, hôn hôn cổ Kỳ Thanh, đạp rớt đôi dép đang mang, sau đó chui vào trong chăn.

Nằm một chút nữa, chắc không trễ việc công ty đâu nhỉ.

Kỳ Thanh ôm lấy cô cười không ngừng, "Chị không đi làm sao?"

"Phu nhân của chị không cho chị đi làm." Lục Uyển Đình đổ thừa cho Kỳ Thanh, Kỳ Thanh cười càng vui vẻ hơn, "Em có nói không cho chị đi làm sao?"

Ừ cô đâu có nói, nhưng mà hành động đã nói lên tất cả.

"Là chị không muốn đi." Lục Uyển Đình ở trong chăn vui vẻ với Kỳ Thanh, nhưng mà thời gian vẫn trôi, cô lưu luyến rời khỏi người Kỳ Thanh.

Trong nhà có mở máy sưởi, nhưng Lục Uyển Đình vẫn cẩn thận, lúc đứng dậy giúp Kỳ Thanh đắp chăn ổn thoả, hôn hôn giữa mày, "Chị đi làm, em ở nhà chờ chị về."

Lục Uyển Đình cầm điện thoại đi vào nhà tắm, sau đó đến phòng thay đồ, từ phòng thay đồ rời đi.

Hơi ấm cũng đã tan, Kỳ Thanh một mình nằm trên giường cảm thấy nhàm chán, lướt một vòng bạn bè.

Mới lướt một vòng, Kỳ Thanh kinh ngạc bật người ngồi dậy.

Cô dựa vào đầu giường, nhấn mở một cái video ngắn, là Lục Vân Tạ hát a, giọng của Lục Vân Tạ và Lục Uyển Đình khá giống nhau, giọng hát so với lúc nói chuyện càng ôn nhu hơn, video ngắn phát xong, Kỳ Thanh lại nhấn xem thêm lần nữa.

Lần đầu tiên, cô chú ý đến giọng hát của cô em chồng, lần thứ hai cô phát hiện ở góc sô pha có người nhìn Lục Vân Tạ.

Là trợ lý Hoa.

Đoạn video ngắn là do Lưu Ngâm quay lại, Kỳ Thanh do dự một lát, chọ chọc Lưu Ngâm, bảo hắn đem đoạn video kia gửi cho cô.

Lúc này, mọi người hẳn là còn ngủ, nhưng Kỳ Thanh là bà chủ của bọn họ, Lưu Ngâm có đặt tiếng chuông riêng cho Kỳ Thanh để phân biệt.

Tiếng chuông chấn động đánh thức người đang ngủ say, Lưu Ngâm híp mắt cầm điện thoại, nhìn thấy tin nhắn của Kỳ tổng, trong nháy mắt lập tức thanh tỉnh.

Tối hôm qua lúc đi ca hát, hắn không chỉ quay video ngắn, còn có chụp hình Lục Vân Tạ.

Lưu Ngâm không nói hai lời, lập tức chia sẻ video và hình ảnh cho Kỳ Thanh, xác định Kỳ tổng không còn việc gì, hắn kéo chăn che đầu ngủ tiếp, trước khi ngủ còn tỏ ra đáng tiếc cho ai không đi.

Nhìn thấy dáng vẻ hát hò của Lục Vân Tạ, Kỳ Thanh có thể tượng tượng lúc Lục Uyển Đình hát sẽ như thế nào.

Nhất định rất hấp dẫn làm người ta động tâm.

Cô nhắn cho Lục Uyển Đình, [Uyển Đình, chị sẽ hát cho em nghe sao?]

Đột nhiên có điểm không hiểu?

"Sao lại hỏi chị cái này?" Tuyết đóng băng trên mặt đường, xe dọn tuyết đang làm công việc của nó, trên đường cũng không có nhiều xe, rất nhanh Lục Uyển Đình đã đến công ty, vừa xuống xe đã nhận được tin nhắn của Kỳ Thanh, cô vừa đi vừa nhắn tin.

Kỳ Thanh trong lòng ôm mong chờ, [Vân Tạ hát nghe rất hay.]

Em gái cô hát cho Kỳ Thanh nghe? Bước chân Lục Uyển Đình dừng lại, đè nặng sự ghen tuông hỏi, [Hay thế nào?]

[Chị chưa từng nghe con bé hát sao?] Kỳ Thanh đem video gửi cho Lục Uyển Đình.

"Lục tổng, chào buổi sáng." Lễ tân nhìn thấy Lục tổng, cúi đầu chào hỏi.

Lục Uyển Đình gật đầu đáp lại, nhanh chân đi vào thang máy, trong thang máy chỉ có một mình, cô nhấn mở video.

Đương sự Lục Vân Tạ còn không biết chị gái đang chiêm ngưỡng giọng ca của mình, lúc này vẫn chuyên tâm ở văn phòng trợ lý Tô mà xem hồ sơ.

Thân ảnh Lục Uyển Đình xuất hiện ở hành lang, Lục Vân Tạ khép hồ sơ đi ra ngoài, "Chị, chào buổi sáng."

Sao mà chị cô nhìn cô với ánh mắt kỳ quái vậy?

"Ừ." Lục Uyển Đình đi vào văn phòng, chờ Lục Vân Tạ đi vào, đóng cửa lại hỏi, "Tối hôm qua, em đi hát karaoke à?"

"Không có a." Vừa mới phủ nhận thì chị gái đã đưa điện thoại đến, trong điện thoại còn vang lên giọng hát của cô.

Lục Vân Tạ: "....." U là trời, ai chơi kỳ đã quay phim còn gửi cho chị mình!

Lục Vân Tạ nghe xong, tay chạm vào đó, đem video đóng lại, lộ ra khung chat của chị mình và Kỳ Thanh.

Tối hôm qua, Kỳ Thanh và chị cô cùng đi với nhau, sao chị dâu mình lại có cái video này?

Lục Vân Tạ vẫn còn đang hoang mang, nhưng thấy được tin nhắn Kỳ Thanh đánh giá giọng hát của cô, trong lòng lập tức vui vẻ, nhịn không được mà cong môi cười, "Chị, Kỳ Thanh nói em hát hay."

Lục Uyển Đình lấy điện thoại lại, mặt không đổi sắc, "Lời khách sáo thôi mà."

"Chị không cảm thấy em hát hay sao?" Lục Vân Tạ ôm lấy Lục Uyển Đình như con gấu Koala, dính vào người Lục Uyển Đình đi theo đến bàn việc.

Tâm tình chờ mong chị gái khích lệ.

Lục Uyển Đình xoa xoa đầu em gái, thuận ý mà khen khen,"Hay."

Cô ngồi vào vị trí làm việc, nhắn cho Kỳ Thanh [Nếu em muốn nghe thì chị hát cho em nghe.] Cô liếc mắt nhìn Lục Vân Tạ, rồi nhắn thêm một tin nữa [Nhất định sẽ hay hơn Vân Tạ.]

Kỳ Thanh kích động không thôi, ôm lấy chăn trên giường mà lăn lăn, đè cái gối đầu Lục Uyển Đình nói [Chờ chị về hát em nghe.]

Là một tin nhắn thoại đã gửi qua cho cô.

Kỳ Thanh kinh ngạc nhấn vào đó, giọng của Lục Uyển Đình vang lên trong phòng, không cần chờ người về, Lục Uyển Đình đã ghi âm một đoạn ca gửi sang cho cô.

Giọng hát trong trẻo, dịu dàng ngân nga động lòng người, hát đến trái tim Kỳ Thanh run rẩy.

Lục Uyển Đình sao lại cứ chiều cô như thế?

Mỗi ngày đều là một ngày tình yêu cuồng nhiệt, thoả mãn bất cứ yêu cầu nào bạn gái đưa ra, không hề cho cô có cảm giác, sau khi có được nhau rồi thì sẽ làm những việc cho có lệ.

Kỳ Thanh lưu lại đoạn ghi âm này, sau đó nghe đi nghe lại, nghe hoài mà không thấy chán.

Một buổi sáng trôi qua với giọng hát của Lục Uyển Đình.

Buổi chiều, Kỳ Thanh đến công ty.

Nhìn thấy trợ lý Hoa, Kỳ Thanh liền nhớ tới trong video kia, trợ lý Hoa ngồi ở sô pha chăm chú nghe Lục Vân Tạ hát.

Ánh mắt kia một giây cũng không dời đi, nhìn đi nhìn lại vẫn cảm giác trợ lý Hoa đối với cô em chồng của mình có chút khác thường.

"Tối hôm qua, chơi vui không?" Kỳ Thanh cầm lấy hồ sơ cần xử lý đặt bên tay trái, làm như đang xem.

Trợ lý Hoa không trả lời cô.

Kỳ Thanh ngước mắt nhìn, phát hiện hai mắt trợ lý hoa không có tiêu cự mà nhìn trên mặt bàn làm việc của cô, hẳn là còn đang chìm trong hồi ức.

Có biến sao?

Kỳ Thanh buông hồ sơ, nhìn trợ lý Hoa rất hứng thú, "Tôi nhớ không lầm thì tối hôm qua lúc tôi rời đi, em và giám đốc Lưu khá thân mật, em và giám đốc Lưu có chuyện gì giấu tôi không?"

Vừa nghe đến tên Lưu Ngâm, trợ lý Hoa mới hồi thần, "Em với hắn, sao có thể có chuyện gì được!"

"Không phải Lưu Ngâm..." Kỳ Thanh dựa vào ghế, chắc chắn mà nói, "Vậy là Lục Vân Tạ."

Đang gài bẫy cô sao!

"Không thể nào." Trợ lý Hoa nói.

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của trợ lý Hoa, Kỳ Thanh không cười nữa, nghỉ nói giỡn.

Ngày mai đã là 30 tết, công ty nghỉ, Kỳ Thanh vẫn còn nhớ rõ chuyện cơm tất niên, xử lý xong công việc, trở về nhà ba mẹ, cùng hai người thảo luận chuyện ngày mai.

"Đừng đi về, đêm nay ở nhà đi." Kỳ mẹ đi theo Kỳ Thanh ra tới cửa, đưa ra một cái lý do rất hợp tình hợp lý, "Con nhìn kìa, tuyết rơi nữa rồi, trên đường không an toàn, dù sao ngày mai bên đó cũng qua đây, không ngủ với nhau một đêm thôi mà."

Kỳ Thanh cười lắc đầu, đổi giày, "Con không rời chị ấy được, một đêm cũng không được."

Bình Luận (0)
Comment