Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa?

Chương 188

Trợ lý Hoa cảm giác mình được tiêm adrenalin vậy, trái tim bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà đập mãnh liệt, huyết áp muốn tăng lên con số 250 mà ngốc.

Sao bản thân cô lại đi hỏi cái chuyện này?

Lục Vân Tạ quét mắt nhìn cổ tay áo bị trợ lý hoa nắm, cảm thấy hứng thú muốn trêu chọc, hỏi lại một câu dễ làm người ta hiểu lầm, "Vậy cô cảm thấy tôi vì cái gì mà đến đây?"

Trong nháy mắt, trong đầu trợ lý Hoa có vô vàng đáp án, huyết áp tiếp tục tăng lên, đối với nụ cười của Lục Vân Tạ, trợ lý Hoa giật mình, nhớ tới lần trước Lục Vân Tạ trêu chọc cô cũng cười như thế này.

Trợ lý Hoa từ xúc động đã lấy lại được lý trí, lùi tay lại, "Đến tìm Kỳ tổng ăn tối."

Lục Vân Tạ cười rất sâu sa, nhìn chằm chằm trợ lý Hoa, làm cho con nhà người ta đỏ mặt tai hồng.

Phanh...tiếng cửa vang lên.

Khép cửa lại chắn tầm mắt của trợ lý Hoa, Lục Vân Tạ đóng cửa xong quay đầu lại, bây giờ có hai đôi mắt đang quan sát cô.

Mới vừa trêu ghẹo trợ lý Hoa xong, Lục Vân Tạ có chút chột dạ, sửng sốt, đi qua chỗ của các cô, kiếm chuyện để nói, "Chị dâu, trợ lý của chị hẹn em đi ăn tối."

Lục Uyển Đình đứng ở bên người Kỳ Thanh, ánh mắt lại ôn nhu mà nhìn Kỳ Thanh, Kỳ Thanh ngẩng đầu nhìn phu nhân, hai người liếc mắt nhau một cái, Kỳ Thanh liền nói ra chân tướng, "Chị biết mà, là chị bảo trợ lý Hoa hẹn em đi ăn tối đó."

Kỳ Thanh bảo trợ lý Hoa hẹn cô đi ăn tối? Lục Vân Tạ quay đầu nhìn về hướng nào đó, tâm tình có chút phức tạp, "Không phải trợ lý Hoa hẹn em sao?"

"Không phải." Kỳ Thanh khép hồ sơ lại, từ sau bàn làm việc đi ra, "Uyển Đình nói với chị, Trương Hoàng Nhã hẹn em đi ăn tối."

Kỳ Thanh đi đến trước mặt Lục Vân Tạ, sau đó quay sang nhìn Lục Uyển Đình, "Có một việc có khả năng em không biết..."

Lục Uyển Đình có dự cảm, Kỳ Thanh muốn nói Trương Hoàng Nhã đã từng thích cô.

Giác quan của phụ nữ luôn chính xác, Kỳ Thanh nói cho Lục Vân Tạ, "Trước kia, Trương Hoàng Nhã từng thích chị gái em đấy."

"Chỉ là lời đồn thôi mà." Lục Uyển Đình bình tĩnh nói, làm như không có gì.

"Việc này em biết nha." Lục Vân Tạ bán đứng chị gái mình, "Chị em đã có từng nói qua."

Kỳ Thanh nhướng mày, "Lục tổng không phải từng nói bản thân không biết Trương Hoàng Nhã thích chị sao?"

Lục Uyển Đình: "......"

Nơi nơi đều là hố sâu, né không hết được.

Lục Uyển Đình ôm lấy Kỳ Thanh, "Trương tổng không có thích chị, người thích chị là Kỳ tổng." Nói rồi ôm chặt lấy Kỳ Thanh, có chút khẩn trương.

Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của chị mình, Lục Vân Tạ cười, giúp chị mình giải vậy, "Chị em nói với em, là chị dâu nói Trương Hoàng Nhã thích chị ấy mà."

Kỳ Thanh xấu hổ, nói như vậy, lời đồn đó từ cô mà ra sao?

Không, xét đến cùng, mọi bắt đầu đều từ Trương Hoàng Nhã.

Kỳ Thanh chuyển sang đề tài khác, "Không phải em từ chối trợ lý Hoa à, sao lại đến đây?"

Nhắc tới chuyện này, Lục Uyển Đình cười bất đắc dĩ, "Con bé từ chối trợ lý Hoa, cũng từ chối Trương Hoàng Nhã."

Cô cho rằng em gái mình sẽ rơi vào trạng thái khó xử, không nghĩ là không chọn ai cả.

Lục Vân Tạ nói: "Em đến cùng các chị ăn tối."

Cái tiểu bóng đèn này tìm được cơ hội liền phát sáng bên người các cô.

Kỳ Thanh tập mãi cũng thành thói quen, thoát khỏi lòng ngực của Lục Uyển Đình, trên bàn vẫn còn một nửa hồ sơ chưa xem xong, "Vậy hai chị em đợi một lát, em xem xong mấy cái hồ sơ nữa rồi đi."

Cô trở lại chỗ, ngồi xuống xem hồ sơ, Lục Uyển Đình và Lục Vân Tạ đến sô pha ngồi xuống nói chuyện, nói một hồi chuyển sang nói chuyện công ty.

Lục Uyển Đình lòng chia làm hai nơi, một bên thì cùng em gái nói chuyện công ty, một bên vẫn chú ý động tĩnh ở bên bàn làm việc kia, Kỳ Thanh ngước mắt nhìn cô, Lục Uyển Đình cong khoé môi lên mỉm cười với Kỳ Thanh, ánh mắt đảo qua đảo lại, ý nói, không cần phải gấp, từ từ mà xem.

Cái ánh mắt này thật sự làm con nhà người ta động tâm mà, Kỳ Thanh nhìn một hồi lâu, mới thu hồi lại ánh mắt, nghe giọng nói của hai người bên sô pha nói chuyện với nhau, cô lật từng trang từng trang hồ sơ mà xem.

Trợ lý Hoa gõ cửa, bưng vào hai ly trà nóng, tầm mắt dừng lại trên người Lục Vân Tạ, nói cười tự nhiên, "Lục tổng, phó tổng Lục, mời uống trà."

"Cảm ơn." Lục Vân Tạ bưng trà lên, ngước mắt cười với trợ lý Hoa.

Trợ lý Hoa ân cần nhắc nhở cẩn thận kẻo nóng, thong dong rời khỏi văn phòng.

Ra ngoài cửa, cô đưa tay che ngực, thở dốc một hồi. Khác xa với bộ dạng thong dong lúc vừa rồi.

Những chuyện phát sinh vừa rồi đều nằm trong đáy mắt Kỳ Thanh, cô em chồng thật táo báo đùa giỡn cô trợ lý nhỏ của cô, cũng may là trợ lý Hoa vẫn còn lý trí, không có bị Lục Vân Tạ mê hoặc mà thất điên bát đảo.

Hồ sơ còn có mấy trang, Kỳ Thanh làm như không thấy gì, tiếp tục xem.

Cô vừa mới cúi đầu xem tiếp, thì cái tên Trương Hoàng Nhã từ trong miệng của Lục Uyển Đình phát ra.

Ngữ khí của Lục Uyển Đình rất bình đạm, "Buổi tối, em thật sự không cùng đi ăn với Trương Hoàng Nhã sao?" Lục Vân Tạ nhìn màn hình điện thoại đang sáng, cô nhìn lướt qua thấy là Trương Hoàng Nhã gửi tin nhắn đến.

Trương Hoàng Nhã [Được, vậy lần sau có thời gian cùng nhau ăn tối nhé.]

"Vâng, em muốn ăn tối cùng với hai người." Lục Vân Tạ buông ly trà, trả lời tin nhắn Trương Hoàng Nhã, [Được, hẹn cô lần sau.]

Xem xong hồ sơ, Kỳ Thanh sắp xếp lại bàn làm việc, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người trên sô pha, "Em làm xong rồi, có thể đi ăn tối."

Khoảng cách giờ tan tầm của công ty còn nửa tiếng, cô là bà chủ, thích tan làm lúc nào thì tan.

Lục Uyển Đình ôn nhu cười, từ sô pha đứng lên, Kỳ Thanh đi tới, liếc mắt nhìn cô em chồng lề mề chậm chạp chưa chịu đứng dậy, hỏi hai chị em, "Buổi tối định đi đâu ăn?"

Nếu là thường ngày thì các cô sẽ về nhà ăn tối.

Lục Uyển Đình nói, "Vẫn là nên về nhà ăn đi." Đồ ăn dì Trương làm đảm bảo sạch sẽ, chưa kể còn tiết kiệm thêm không ít thời gian.

Lục Vân Tạ cũng không có ý kiến, đi đâu ăn cũng được.

Trong phòng trợ lý, trợ lý Hoa vẫn luôn quan sát động tĩnh bên văn phòng tổng tài, Lục Vân Tạ không có cho cô đáp án chính xác, cô đoán không ra được Lục Vân Tạ có muốn đi ăn với cô hay không.

Lỡ đầu Lục Vân Tạ thật sự muốn đi ăn tối với cô thì sao?

Trợ lý Hoa lấy gương ra dặm lại lớp trang điểm.

Lúc Lục Vân Tạ mở cửa đi ra nhìn thấy trợ lý Hoa đang kẻ lông mi.

Nghe được tiếng động, trợ lý Hoa nhanh chóng đóng hộp kẻ mi lại, che giấu ở dưới bàn, cố gắng che giấu ánh mắt chờ mong.

Cô có chút khẩn trương, còn Lục Vân Tạ thì đem sự khẩn trương của cô là do đang kẻ mi mà bị cấp trên bắt được, quay đầu lại nhìn Kỳ Thanh đi ở phía sau, rồi lại cười với trợ lý Hoa.

Yên tâm đi, Kỳ tổng của cô không có thấy được cô chiếm dụng thời gian đi làm mà trang điểm đâu.

"Trợ lý Hoa, tôi tan làm, có chuyện gì thì gọi cho tôi." Kỳ Thanh đi đến trước bàn làm việc của trợ lý Hoa, "Mấy cái hồ sơ bên trong tôi đã ký xong, em thông báo các bộ phận đến lấy đi."

"Vâng." Mắt trợ lý Hoa lén nhìn Lục Vân Tạ, có câu hỏi muốn hỏi nhưng không thành lời.

Kỳ Thanh hiểu được ánh mắt này, cười nói, "Nếu em muốn hẹn Vân Tạ ăn tối, thì bây giờ hẹn lại lần nữa đi."

Lục Vân Tạ cũng đứng ở trong văn phòng, Kỳ Thanh không có hạ giọng, cho nên những lời nói kia cô đều nghe được.

Có ý gì chứ? Còn bảo trợ lý Hoa hẹn cô ăn tối nữa?

Trợ lý Hoa nắm chặt hộp phấn kẻ mi trong tay cùng với bút kẻ mi, trong lòng phân vân, phải ở trước mặt Kỳ tổng và Lục tổng hẹn tiểu Kỳ tổng đi ăn tối sao?

Tâm nhảy thình thịch, không dám nói.

Trợ lý Hoa không nói lời nào, Kỳ Thanh cười cười, lôi kéo Lục Uyển Đình rời khỏi văn phòng trước.

"Kỳ tổng của cô nói với tôi, tin nhắn lúc chiều cô gửi hẹn tôi đi ăn tối là do chị ấy bảo cô làm." Cái bàn đã che đi cái tay của trợ lý Hoa, ở góc nhìn này Lục Vân Tạ không nhìn thấy được cây bút kẻ mi trong tay cô, nhưng mà vẫn còn nhớ đến hình ảnh trợ lý Hoa kẻ mi.

Sắp tan tầm rồi mà còn trang điểm, đây là dấu hiệu của việc đi hẹn hò.

Lục Vân Tạ đem hai việc đó nghĩ đến đối tượng là mình, cười hỏi trợ lý Hoa, "Cô muốn hẹn tôi đi ăn tối sao?"

Trợ lý Hoa lắc đầu.

Lục Vân Tạ trầm mặc, không phải hẹn cô vậy trợ lý Hoa hẹn ai?

Lục Vân Tạ đi rồi, trợ lý Hoa nhìn theo bóng dáng cô rời đi, nhìn bóng người khuất tầm mắt, cô hối hận thở dài không thôi, vừa rồi sao cô lại không gật đầu!

Kỳ Thanh lên xe Lục Uyển Đình, sau khi hôn lễ tổ chức xong, hai thê thê càng thân mật, chỉ cần có không gian thì sẽ thân mật mà ôm ấp lấy nhau, Lục Uyển Đình sẵn tiện cài dây an toàn cho Kỳ Thanh mà hôn Kỳ Thanh một cái.

Kỳ Thanh đẩy đẩy Lục Uyển Đình, "Vân Tạ nhìn thấy bây giờ."

"Số lần nhìn thấy của con bé còn thiếu sao?" Ở trong buổi hôn lễ, trước mặt bao nhiêu người cũng đã hôn môi, còn bây giờ ở trong sẽ hôn môi tính là cái gì, Lục Uyển Đình tay chống vào tựa ghế mà hôn Kỳ Thanh tiếp.

Hai người thân mật không lâu lắm, trước khi Lục Vân Tạ đi đến thì tách ra.

Về đến nhà, dì Trương đã làm xong cơm tối, biết Lục Vân Tạ cũng đến ăn tối, cho nên làm riêng cho cô thêm hai món mà cô thích.

Ăn cơm xong, Kỳ Thanh đi tắm, Lục Uyển Đình không đi theo, nói với Kỳ Thanh, "Chị và Vân Tạ đến thư phòng nói chuyện công việc." Mang Lục Vân Tạ đi vào phòng.

Chuyện quan trọng gì mà lại vào thư phòng nói? Kỳ Thanh đứng ở cửa phòng ngủ suy tư nhìn cửa thư phòng đóng lại.

Cô đứng ở cửa một lát, không nghĩ ra được, cũng không thèm nghĩ nữa, đi vào nhà tắm.

Chờ cô tắm xong, Lục Uyển Đình và Lục Vân Tạ vẫn còn chưa nói xong, Kỳ Thanh lên giường nằm trước, ôm điện thoại dựa vào đầu giường xem tin tức chờ Lục Uyển Đình.

9h30, Lục Uyển Đình còn chưa trở lại, Kỳ Thanh đem điện thoại đặt lên đầu giường, nằm xuống.

Lúc chờ đợi thời gian luôn trôi qua rất lâu, ánh đèn trong phòng dừng ở trên mặt cô tạo một tầng tịch mịch, nhìn ảnh chụp trên đầu giường, Kỳ Thanh lấy cái gối đầu của Lục Uyển Đình kéo lại ôm trong lòng ngực.

Dán người lên cái gối mềm mại, nhắm mắt lại, ấp ủ buồn ngủ.

Cửa nhẹ nhàng mở ra, Kỳ Thanh nghe được âm thanh ngẩng đầu lên, Lục Uyển Đình mặc áo ngủ mang theo mùi sữa tắm thơm mát lên giường.

Cô ấy đã tắm ở bên ngoài.

"Chưa ngủ sao?" Lục Uyển Đình lấy cái gối đầu từ trong ngực Kỳ Thanh đặt lên chỗ ngủ của mình, sau đó ôm Kỳ Thanh vào trong lòng.

"Chưa." Lục Uyển Đình không ở bên, làm sao mà cô có thể ngủ trước được, Kỳ Thanh ôm Lục Uyển Đình hỏi, "Chị và Vân Tạ nói gì vậy? Nói lâu thật."

"Đều là chuyện trong công ty." Lục Uyển Đình hôn cái trán Kỳ Thanh, tắt đèn đi.

Trong phòng lập tức tối đen, tay Lục Uyển Đình bắt đầu tìm đến những chỗ quen thuộc trên người Kỳ Thanh, vuốt ve vòng eo, làn da bên dưới nóng lên, tim đập nhanh, Kỳ Thanh chưa kịp hỏi chuyện gì, thì đã hoà tan trên đầu ngón tay ôn nhu của Lục Uyển Đình.

Cơn buồn ngủ ập đến, trong lòng Kỳ Thanh cảm thán một câu, cơ thể này thật thiếu nghị lực a, thế là ngủ mất.

7h sáng ngày hôm sau, Lục Uyển Đình tự nhiên tỉnh lại, một đêm ngon giấc, trạng thái tinh thần rất tốt, Kỳ Thanh còn ngủ, sườn mặt dán lên người cô, tay thì đặt trên eo, hơi thở thì phả vào ngực.

Hơi nóng cứ phả lên chỗ nhạy cảm, Lục Uyển Đình tê dại, cô cúi người hôn lên đỉnh đầu Kỳ Thanh, khoé miệng cong lên, tiếp tục ngủ cùng Kỳ Thanh.

Hôm nay lịch làm việc của cô chỉ có một, có thể đi làm hoặc không đi làm cũng được, Lục Uyển Đình ngủ cho đến khi tự tỉnh lại.

Đã 8h hơn, Kỳ Thanh thức dậy, cơ thể lại nhức mỏi lại mệt thêm nữa, Kỳ Thanh ý thức được, gần đây cơ thể của cô bị lăn lộn hơi quá độ.

Cô vừa động thì Lục Uyển Đình đã tỉnh lại, trên mặt còn mang theo nụ cười ngái ngủ, giúp Kỳ Thanh sửa sang lại mái tóc đang hỗn độn, ở giữa mày Kỳ Thanh hôn một cái, sau đó nhẹ nhàng mà nói một câu chào buổi sáng.

Kỳ Thanh vẫn còn nhớ rõ, tối hôm qua cô định hỏi một chuyện, thì Lục Uyển Đình đã hôn cô, còn làm loạn suy nghĩ của cô làm cho cô quên mất muốn hỏi cái gì.

Kỳ Thanh cũng đáp lại bằng nụ hôn chào buổi sáng, nhắc tới chuyện tối qua, "Tối hôm qua, chị và Lục Vân Tạ ở thư phòng nói chuyện công ty sao?"

"Ừ." Lục Uyển Đình ôm chặt Kỳ Thanh, "Vì kế hoạch sắp tới."

Bình Luận (0)
Comment