Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa?

Chương 42

Thư viện người đến rồi đi, yên tĩnh nhưng thỉnh thoảng vẫn có tiếng bước chân và tiếng lật sách nho nhỏ.

Ánh mắt Lục Uyển Đình nhìn vào cái tay đang nắm lấy góc áo của cô, do dự nửa giây, rồi cầm lấy tay Kỳ Thanh, cong khoé môi cười "Không thú vị? Có muốn hay không tôi cho em làm bài tập toán? Tôi có thể cho người mang tới đây."

"..." cô không có ý này a.

Lục Uyển Đình khom lưng, ánh mắt ôn nhu ngập tràn ý trêu đùa Kỳ Thanh "Muốn toán cao cấp hay đại số tuyến tính?" Trên tay lực đạo càng tăng thêm.

Vấn đề cô hỏi làm cho Kỳ Thanh ngây người, Kỳ Thanh nhìn vào mắt Lục Uyển Đình, nhất thời không xác định rõ là Lục Uyển Đình nói thật hay là đang đùa với cô.

Lần đầu tiên, hai người hẹn hò ở nhà hàng Tây, một nơi thích hợp để nói chuyện yêu đương thì Lục Uyển Đình lại nói chuyện công việc với cô. Hiện tại, ở nơi thích hợp cho việc đọc sách nói cùng cô làm bài tập, thật giống với phong cách của Lục Uyển Đình.

Kỳ Thanh lấy tay ra khỏi tay Lục Uyển Đình, đặt lên trên bàn nói "Vẫn là đọc sách đi." Cô không cần tự tìm đến điều không thú vị.

Ghế của hai người đã thật gần nhau, chỉ cần giơ tay là có thể ôm lấy đối phương, Lục Uyển Đình duỗi tay ôm lấy bả vai của Kỳ Thanh, đến gần bên tai Kỳ Thanh nói chuyện "Tôi đùa em đó."

Hơi thở nóng từng hơi từng hơi một phả vào tai cô, trong lòng Kỳ Thanh thấy ngứa ngáy, cách lớp áo mỏng cô có thể cảm nhận được độ ấm của lòng bàn tay Lục Uyển Đình, cánh tay mảnh khảnh, cùng gương mặt đang trong tầm mắt của cô.

Lục Uyển Đình, sao đột nhiên đang giống câu dẫn cô vậy?

Có phải hay không lén trộm cô mua sách học bổ túc!

Nghĩ đến quyển sách ở trong ba lô kia, người lén mua sách học bổ túc chính là cô.

Thôi...có thể là mình suy nghĩ nhiều.

Tâm tình của Kỳ Thanh bị Lục Uyển Đình làm cho lúc lên cao lúc xuống thấp giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, kíƈɦ ŧɦíƈɦ vô cùng.

Cô quay sang nhìn Lục Uyển Đình cả hai người đều cách nhau trong gang tấc, động một tí là có thể hôn được Lục Uyển Đình, lúc cô đang chăm chú nhìn thì Lục Uyển Đình lại buông ra một câu lỗi thời "Chúng ta như vậy không tốt lắm."

Ở trong thư viện, có đôi tình nhân nhỏ thân mật rất dễ khiến người khác chú ý, mà đôi tình nhân này lại đẹp càng làm người khác chú ý hơn, có không ít người vẫn đang nhìn hai người.

Lục Uyển Đình ngước mắt nhìn phía trước, thấy được có rất nhiều ánh mắt đang nhìn vào hai người, Lục Uyển Đình thu hồi tay lại "Tôi đi lấy sách, em có đi chung không?"

Cô nói xong liền đứng lên, chân dài bước ra khỏi ghế, xoay người đứng ở cạnh bàn nhìn Kỳ Thanh.

Thư viện rất lớn, Lục Uyển Đình mang Kỳ Thanh đến một góc không có người, tim Kỳ Thanh đập nhanh, trong lòng thật mong chờ hai người sẽ ở chỗ này phát sinh cái gì đó.

Lục Uyển Đình đứng ở kệ sách, ngẩng đầu xem các loại sách, đây là sách thơ ca, ở đây là khu vực sách của các nhà thơ cổ đại các triều đại và sách cận hiện đại, chắc sẽ không có người đến đây.

"Chị muốn tìm sách gì?" Kỳ Thanh đứng ở bên người hỏi Lục Uyển Đình.

Lục Uyển Đình thuận miệng nói tên một loại sách "Thơ ca"

Quyển sách này thật dễ tìm, nó được đặt ở tầng 1 của kệ sách, liếc mắt một cái là có thể thấy được.

Kỳ Thanh đi qua lấy đầu ngón tay chạm vào gáy sách, quay đầu hỏi Lục Uyển Đình "Cái này sao?" Lục Uyển Đình nhắm mắt đi theo tới sau lưng Kỳ Thanh.

"Ân." Lục Uyển Đình giang hai tay chống lên kệ sách, đem Kỳ Thanh nhốt vào trong lồng ngực, tay Kỳ Thanh ngừng lại trên cuốn sách khó hiểu hỏi "Chị đây là?"

Hai cánh tay Lục Uyển Đình chậm rãi ôm lấy Kỳ Thanh "Không phải em nói đọc sách không thú vị sao?" Cằm gác lên vai Kỳ Thanh "Như vậy, có cảm thấy thú vị hơn không?"

Lúc trước, cô ở thư viện đọc sách, đã không ít lần thấy các đôi tình nhân, đứng ở kệ sách cũng ôm như vậy rồi tìm sách.

Có kệ sách che lại, trừ khi đi tới bằng không sẽ không nhìn ra các cô đang làm gì.

Kỳ Thanh không khống chế được mà đỏ mặt, trước nay cái người không hiểu phong tình lạnh lùng Lục tổng, từ khi nào mà lại thông suốt?

Tuỳ tiện lấy một cuốn sách, Kỳ Thanh lật ra một trang, bài thơ Nguyệt Xuất 1 của Khổng Tử

"Trăng lên rực rỡ

Người đẹp yêu kiều

Dáng ngọc ngà làm bao người điên đảo

Trăm ngàn nhớ thương."

Không có ánh trăng rọi sáng, cũng không có người đẹp trong đêm, nhưng điều này không sao cả vì phía sau Kỳ Thanh chính là người có dáng điệu cốt cách xinh đẹp dịu dàng làm cho cô say mê.

Đã có rất nhiều đêm, cô thầm thương trộm nhớ Lục Uyển Đình, từng vì con người này mà trằn trọc, vì con người này mà cõi lòng bực bội.

Tiếng nói vang lên ở bên tai, Lục Uyển Đình nhìn cuốn sách trong tay cô, từ câu từng chữ chậm rãi mà thì thầm.

"Trăng lên rực rỡ

Người đẹp yêu kiều

Dáng ngọc ngà làm bao người điên đảo

Trăm ngàn nhớ thương."

Kỳ Thanh nhớ đến ngày hai người lãnh chứng, cũng là thanh âm này vang lên bên tai cô, tốc độ chậm rãi, một tay nắm lấy tay, một tay cầm lấy giấy kết hôn, đem lời thề đọc từng chữ từng chữ một.

"Sống chết có nhau, cùng người thề ước. Nắm lấy tay người, cùng nhau bạc đầu."

Kỳ Thanh thất thần đột nhiên thức tỉnh nhìn nhìn nội dung trong trang sách, mấy câu Lục Uyển Đình đọc là ở đoạn nào

Lục Uyển Đình vẫn luôn chú ý đến biểu tình của Kỳ Thanh, thấy cô ngơ ngác đang tìm đoạn thơ mà cô vừa mới đọc cười nói "Mấy câu này không cùng một bài thơ."

Kỳ Thanh đương nhiên biết không phải cùng một bài, thơ ca của Khổng Tử nổi tiếng như vậy được lưu truyền, mặc kệ có xem qua hay không đều biết.

Không được, không thể bị Lục Uyển Đình câu dẫn như vậy.

Hôm nay, Kỳ Thanh cảm thấy Lục Uyển Đình có chỗ không giống ngày thường.

Lục Uyển Đình buông cô ra, giơ tay cầm lấy cuốn sách, chậm rãi mà lật mấy trang trước "Em biết mấy câu này nên nói vào lúc nào không?"

"..." Kỳ Thanh có dự cảm không lành.

Lục Uyển Đình lật đến trang bài thơ Kích cổ 4 - Khổng Tử. Chỉ vào đoạn mới đọc nắm lấy tay người, cùng nhau bạc đầu, cười nói cho cô "Là lời hẹn thề lúc chia lìa."

Ý Lục Uyển Đình là gì đây? Kỳ Thanh nghĩ mai không ra, cô muốn quay đầu hỏi Lục Uyển Đình nhưng cuốn sách trước người cô trên đến tiếng ban, quyển sách đóng lại.

Lục Uyển Đình đem sách trả về vị trí ban đầu của nó, ôm lấy Kỳ Thanh, ánh mắt dừng trên môi cô, hoà nhã lại lưu luyến hỏi "Khi nãy em muốn tôi hôn một chút, là muốn hôn ở đâu?"

Không khí thực tốt, Kỳ Thanh nhắm mắt lại, đáp án không cần nói cũng biết được, cô muốn Lục Uyển Đình hôn ở chỗ này, hôn môi cô.

"Khụ!"

Bên cạnh phát ra một tiếng ho lớn, là cố mà ho. Nhắc nhở hai người chú ý đang ở đâu. Thư viện là nơi đứng đắn, không phải là khách sạn tình nhân.

Lục Uyển Đình tay ra quay đầu, ánh mắt rơi trên người phát ra tiếng ho đánh giá một cái, người phụ nữ trước mặt ăn mặc một cái váy hoa dài, trên mũi là cái mắt kính màu vàng, tóc được búi lên gọn gàng tỉ mỉ, thực rõ ràng đây chính là cô giáo.

Cũng chỉ có giáo viên thấy được chuyện này, sẽ không mắt nhắm mắt mở mà làm bộ không thấy.

"Đại học là nơi để các em chăm chỉ học tập, không phải là nơi để yêu đương." Vị giáo viên này đi đến trước mặt các cô, từ trên kệ sách lấy một quyển Kinh Thi rồi xoay người đi mất.

Lục Uyển Đình lùi về sau hai bước, kéo khoảng cách của cô với Kỳ Thanh ra, mỉm cười hỏi "Chúng ta đi ra sân trường dạo không?"

Kỳ Thanh mắt nhìn xung quanh, duỗi tay nắm lấy cổ áo của Lục Uyển Đình, kéo Lục Uyển Đình xuống trước mặt mình "Học tỷ, chuyện vừa rồi chị muốn làm chưa có làm xong đâu."

Lục học tỷ bỡn cợt trêu đùa người ta lại biến trở về Lục tổng không hiểu phong tình, cho dù bị Kỳ Thanh nói như vậy, trên mặt Lục Uyển Đình vẫn tỏ ra như không có chuyện gì, bình tĩnh tự nhiên mà trả lời "Đã làm xong."

Chưa hôn mà, như thế nào đã làm xong!

Lục Uyển Đình đứng thẳng dậy, lưng thẳng tắp, lạnh lùng xa cách, Kỳ Thanh u oán mà nhìn cô "Đây không phải là thái độ yêu đương."

Lục Uyển Đình cười không nói, xoa xoa tóc Kỳ Thanh. Hoá ra Kỳ Thanh cũng sẽ có lúc đáng yêu như vậy.

Tâm động.

Trên mặt cô không có nhiều thay đổi, thu hồi tay nói "Đi thôi, chúng ta đi ra bên ngoài."

Ở thư viện có các bạn sinh viên trực ở đó, Lục Uyển Đình đem hai cuốn sách tâm lý đặt ở quầy lễ tân của thư viện để trả lại. Sau đó, cô cùng Kỳ Thanh rời khỏi thư viện.

Sân trường người tụ lại lại, lúc đông lúc vắng, các sinh viên đi tới đi lui giữa các khu vực.

Lục Uyển Đình cùng Kỳ Thanh sóng vai đi qua sân trường, ra đến thư viện, hướng đến khu 2 đi đến đó.

Khu 2 phân ra lầu nam lầu bắc, đa số các khoá học đều học ở đây. Lục Uyển Đình dừng lại, nhìn cầu thang lớn trong phòng học (phòng học ở đây chỗ ngồi được làm như ruộng bậc thang), ngơ ngẩn mà hỏi một câu "Kỳ Thanh, hình như trong giờ học tôi đã từng gặp em."

Cô quay sang nhìn Kỳ Thanh, các cô kém nhau 3 tuổi, cấp học cũng ít hơn 2 năm. Cô năm 3 thì Kỳ Thanh mới năm nhất.

Các khoá học bất đồng với nhau, chương trình học cũng khác biệt, nếu học các môn tự chọn cũng rất khó có thể học chung với nhau.

"Chị nhớ lầm rồi, làm sao trong giờ học có thể gặp qua em." Đột nhiên, Kỳ Thanh bị nhắc đến việc này làm cô khẩn trương, lặng lẽ nắm tay lại, che giấu đi chột dạ "Chị cũng đã tốt nghiệp mấy năm rồi mà."

Tốt nghiệp mấy năm rồi, khẳng định là nhớ lầm.

"Phải không?" Lục Uyển Đình vẫn nhìn Kỳ Thanh "Nếu tôi thực sự trong giờ học gặp được em thì sao?"

Trong lòng Kỳ Thanh lộp bộp một cái, hôm nay Lục Uyển Đình rất khác thường, nghĩ đến vừa rồi Lục Uyển Đình và Hà Chỉ gặp nhau, tâm Kỳ Thanh loạn cả lên.

Không thể loạn, không thể loạn, mặc kệ đã làm chuyện gì. Mấy chuyện kia cũng đã là quá khứ, không để cho Lục Uyển Đình biết, kiên quyết không thừa nhận.

"Cũng có khả năng." Kỳ Thanh thay đổi một cái lý do khác "Em nhớ rõ lúc em vừa vào đại học, A Châm luôn hứng thú với mấy khoá trên, cho nên hay lôi kéo em đi nghe thỉnh giảng để gặp được các giáo viên tri thức và hài hước."

Ngụ ý là cho dù có từng lên khoá học của Lục Uyển Đình thì cô cũng không biết chỉ là do Dương Châm kéo cô đi.

"Hoá ra là vậy." Lục Uyển Đình quay đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Cô xác định đã gặp qua Kỳ Thanh, cũng gặp qua Dương Châm, hai người đó cùng nhau ngồi ở cái bàn sau cùng của lớp học. Dương Châm thì mắt không chớp say đắm mà nhìn lên bục giảng, Kỳ Thanh thất thần một lát rồi chơi di dộng, chốc lát lại viết viết vẽ vẽ gì trên giấy.

Hiện tại, Kỳ Thanh đã giải thích, mọi việc đều rõ.

Kỳ Thanh là bị Dương Châm kéo đi học, cho nên mới không nghiêm túc như vậy.

Đi được một đoạn, Lục Uyển Đình nói ra một câu đầy mùi ghen tuông "Em với Dương Châm quan hệ thật tốt."

Như hình với bóng, một tấc cũng không rời. Tốt đến mức người ta cho rằng hai người là một đôi.

Kỳ Thanh nói tiếp làm cho Lục Uyển Đình càng ghen hơn "Đúng vậy, lúc học đại học bọn em mỗi ngày đều ở bên nhau."

Kỳ Thanh nói xong, đột nhiên dừng bước chân lại, sắc mặt khó coi.

Lúc đại học, cô với Dương Châm ở bên nhau cả ngày, hai người chuyên ngành không giống nhau nhưng lên lớp xong. Dương Châm sẽ ở cổng trường chờ cô, cùng nhau đi ăn cơm, đưa cô về phòng ngủ.

Với tình cảnh như vậy, Dương Châm làm sao có thể lén lút quen bạn gái được nhỉ?

Nhưng mà sau này, Dương Châm với cô thời gian bên nhau cũng ít, từ mỗi ngày ăn cơm thành ngẫu nhiên.

Nghĩ như vậy, Kỳ Thanh lại yên tâm.

Cô với Dương Châm nhận thức nhiều năm như vậy. Nếu như thích cô thì đã thổ lộ, sao có thể nghẹn đến đại học mà còn không tỏ tình.

"Làm sao vậy?" Lục Uyển Đình thấy sắc mặt cô có chỗ không đúng, theo bản năng sờ cái trán của cô.

Kỳ Thanh lắc lắc đầu, nở nụ cười "Không có gì, nghĩ đến A Châm."

"Nghĩ cái gì về Dương Châm?" Lục Uyển ĐÌnh buông tay, ngay sau đó lại nắm lấy tay Kỳ Thanh.

"Nhớ đến mấy chuyện phát sinh lúc học đại học cùng cậu ấy." Lòng bàn tay được truyền đến là độ ấm của Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh cúi đầu, mắt nhìn lên bàn tay đang nắm lấy tay cô, hai người cùng nhau đi về phía trước.

Bước ra sân trường quen thuộc, lại nhớ đến năm tháng đã qua.

"Chớp mắt một cái, chúng ta đã tốt nghiệp nhiều năm như vậy rồi."

Lục Uyển Đình mắt nhìn cái ba lo sau lưng Kỳ Thanh, đôi mắt lại đảo qua gương mặt Kỳ Thanh, Kỳ Thanh hôm nay trang điểm thật nhẹ nhàng, nhìn như để mặt mộc, làn da trắng nõn, gương mặt xinh đẹp "Hôm nay, em trang điểm, rất giống sinh viên vừa mới nhập học."

Kỳ Thanh quay sang nhìn "Lục tổng cởϊ áσ vest ra, bỏ áo sơ mi ra ngoài, cũng rất thoải mái giống như sinh viên nổi loạn cá biệt." Kỳ Thanh nói xong lại thêm một câu chế nhạo "Sinh viên năm bốn sắp tốt nghiệp."

"Nổi loạn cá biệt?" Lục Uyển Đình nắm lấy tay Kỳ Thanh, ở giữa sân trường không kiêng nể ai mà ôm lấy cô "Phu nhân, em cảm thấy tôi chỗ nào nổi loạn?"

Học sinh xung quanh thấy được, sôi nổi nhìn có ánh mắt hâm mộ ghen thị, nhìn người ta ân ái!

Bình Luận (0)
Comment