Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa?

Chương 65

Kỳ Thanh sắp chìm vào giấc ngủ thì bị động tác của Lục Uyển Đình đánh thức, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn, Lục Uyển Đình xoay người nằm lên trên người cô, hai mái tóc dài dây dưa với nhau, Kỳ Thanh rên lên một tiếng, Lục Uyển Đình buông cô ra "Làm sao vậy?"

"Chị đè lên tóc em."

Không khí có chút xấu hổ.

"Uyển Đình..." Kỳ Thanh tự cảm thấy có gì đó sai sai.

Lục Uyển Đình kéo chăn xuống, ánh trăng không biết từ lúc nào đã bị đám mây che khuất, trong phòng ảm đạm không có ánh sáng, cô ở trong tối mà nhìn Kỳ Thanh chăm chú, giúp Kỳ Thanh sửa lại mái tóc dài hỗn độn, xoay người mà nằm bên cạnh.

Hô hấp gần ở bên tai, Lục Uyển Đình nghiêng người ôm lấy Kỳ Thanh, ôn nhu mà hôn lên trán một cái "Khuya rồi, ngủ đi. Ngủ ngon."

Nơi nào mà có thể ngủ được, hiện tại tâm Kỳ Thanh đã loạn lên, áo ngủ cũng buộc lỏng, phía sau còn có lòng bàn tay ấm áp của Lục Uyển Đình áp lên lưng, hơi nóng từ lòng bàn tay chạm vào nơi lạnh lẽo, tay phải mang chiếc nhẫn kim cương không tháo xuống, nhẫn xẹt qua da thịt thêm một chút lạnh lẽo.

Hiện tại, Kỳ Thanh đang bị ôm trọn vào trong ngực, cô thử giật giật nhưng đã bị vòng tay của Lục Uyển Đình gắt gao ôm lấy, muốn làm chút chuyện không an phận cũng không được.

Kỳ Thanh ngẩng đầu lên, vừa đụng đến cằm của Lục Uyển Đình, nhẹ nhàng mà cắn một cái "Em không ngủ được."

Biển sao trời lung linh làm cho người ta choáng ngợp, giọng nói của Lục Uyển Đình ở bên tai kể về các vì sao tinh tú, từ Tứ Tượng đến 28 chòm sao, tiếng nói dịu nhẹ nói về nhiều chòm sao mà Kỳ Thanh chưa bao giờ nghe thấy, trong lòng có chút an tĩnh, dần dần buồn ngủ, không nghĩ tới lại nhanh ngủ như vậy. Bỗng nhiên bị Lục Uyển Đình hôn làm cho tỉnh, bây giờ cô một chút buồn ngủ cũng không có.

Lục Uyển Đình lấy tay từ trong chăn ra, duỗi tay chạm vào cái nút ở đầu giường, khung kính trong suốt trên mái đã bị che lấp lại thay vào đó là một trần nhà màu trắng, toàn bộ trong phòng rơi vào trong bóng đêm "Như vậy có thể ngủ được chưa?"

Kỳ Thanh nhận thấy được động tác của cô, ngửa đầu hướng lên mặt, ôm lấy Lục Uyển Đình hỏi "Trong chốc lát không xuất hiện ngôi sao nào nữa sao?"

"Không có, chờ đến tối mai mới có thể nhìn thấy được." Lục Uyển Đình đẩy cái trán Kỳ Thanh ra, nhiệt độ cơ thể chậm rãi khôi phục "Ngủ đi, ngày mai còn rất nhiều việc chờ chúng ta xử lý."

"Chúng ta?" Lực chú ý của Kỳ Thanh tạm thời bị câu nói của Lục Uyển Đình hấp dẫn, ngày mai các cô có chuyện gì phải xử lý với nhau?

"Ân, chúng ta?" Có chút hơi lạnh từ ngoài chăn chui vào, thổi qua lưng Kỳ Thanh, Lục Uyển Đình cuốn lấy góc chăn sửa lại, giọng nói dịu nhẹ từ từ "Qua mấy ngày nữa sẽ có cuộc họp chính thức của hạng mục hợp tác, tổ trưởng Trình đã báo cáo với tôi tiến trình thử nghiệm. Trước khi cuộc họp diễn ra, em đốc thúc nghiên cứu của bên em hoàn thiện nâng cấp phần mềm, bên này của tôi sẽ phối hợp với bên em để hoàn thiện sản phẩm."

"Đây là lần đầu tiên chúng ta hợp tác với nhau, em sẽ chuẩn bị tốt." Kỳ Thanh nói xong lại nhớ tới bầu không khí tốt như vậy lại đi nói chuyện công việc, quá lãng phí, phải đổi đề tài nhanh.

Túm chặt áo ngủ của Lục Uyển Đình nói "Lục tổng, người có cảm thấy áo ngủ của khách sạn có chút không thoải mái không?"

Tay Kỳ Thanh sờ đến đai thắt lưng ở eo, đai thắt lưng của Lục Uyển Đình thắt thành một nửa nơ bướm, nắm lấy một dây, dùng sức mà kéo, áo ngủ sẽ được mở ra.

Lúc chuẩn bị kéo thì tay Lục Uyển Đình đã đè tay Kỳ Thanh lại, lúc mà Kỳ Thanh nói không thoải mái cô đã đoán được Kỳ Thanh muốn làm cái gì.

Lục Uyển Đình cười sủng nịnh "Ngoan một chút, ngủ đi."

Kỳ Thanh không có nghe lời của cô nói mà nắm chặt đai thắt lưng, dùng sức kéo xuống, lập tức được mở ra, Kỳ Thanh cười giống như tiểu hài tử cuối cùng được làm chuyện xấu, khơi một góc áo ngủ, ôm lấy Lục Uyển Đình.

Eo Lục Uyển Đình rất nhỏ, thực mỏng manh, nhưng không tạo cảm giác khô cằn mà lại cảm giác rất có sức sống.

Cô sờ đến cơ bụng của Lục Uyển Đình, thậm chí có đường nét như kiểu川, miệng Kỳ Thanh có chút khô không cầm lòng được mà nuốt nước miếng "Chị công tác bận rộn như vậy, cũng có thời gian đi tập thể hình sao?"

Lục Uyển Đình lại bị trêu chọc làm cho tâm rối cả lên, đè cái tay không an phận của Kỳ Thanh lại nói "Trước khi ở chung với em, mỗi buổi sáng thức dậy tôi sẽ chạy trên máy chạy bộ 20 phút, tổng là 4km."

"Vậy sau khi ở chung với em thì sao?" Kỳ Thanh hỏi.

"Hai mươi phút kia đổi thành ôm em." Lục Uyển Đình lấy tay Kỳ Thanh ra, đem cái áo ngủ chỉnh lại cho đàng hoàng, sau đó lôi kéo tay Kỳ Thanh ôm lại chính cô, đắp chăn lên nói "Giống như vậy, ôm em vào trong ngực."

Sau khi ở cùng Kỳ Thanh, cô có rất nhiều thói quen bị thay đổi, dậy sớm tập thể dục sau đó đi làm bữa sáng, toàn bộ những việc này đã đổi thành ở trên giường ôm Kỳ Thanh thêm một lát, đến khi không thể không đến công ty mới chịu dậy.

Đột nhiên, Kỳ Thanh bị lời âu yếm làm cho cảm động, Lục Uyển Đình giống một ly trà xanh, nhìn từ xa thì có cảm giác xa cách, tiếp cận gần thì mùi hương vươn nhẹ trên tay áo, lúc ngửi được lúc lại không, hơn thơm xông vào mũi, có đôi lúc hơi chua xót nhưng dư vị lại ngọt lành, mát lạnh, làm cho người ta không thể kháng cự được mà uống tiếp.

Kỳ Thanh cắn môi, cô muốn đem ly trà có tên Lục Uyển Đình này uống không còn một giọt, nhưng mà cô không dám động thủ. Mà Lục Uyển Đình giống như có điều cố kỵ, mỗi khi Lục Uyển Đình cảm thấy hai người có thể sắp bắt đầu dây dưa, xâm chiếm lẫn nhau thì Lục Uyển Đình sẽ ngừng lại.

Cho dù là yêu đương, nhiều đôi tình nhân kết giao với nhau không đến ba ngày đã cùng nhau lên giường mà giao lưu ân ái, các cô vì sao luôn kém một bước?

Kỳ Thanh dựa vào lồng ngực Lục Uyển Đình, nghe tiếng tim đập của đối phương, cô nghe được tiếng tim ấy đang đập loạn cả lên như con nai con đang chạy khắp nơi. Có nhiều lúc, vào đêm khuya, cô lắng nghe được tiếng tim đập ung dung bình tĩnh của Lục Uyển Đình, từng nhịp từng nhịp một, vừa ổn định vừa khoẻ mạnh để cung cấp đủ lượng máu cũng như năng lượng cho cả cơ thể.

Hiện tại, tim Lục Uyển Đình đập so với ngày thường có nhanh hơn một ít.

"Uyển Đình. Hiện tại, chị có bao nhiêu phần thích em?" Lúc cô hỏi xong, tim Lục Uyển Đình đập nhanh hơn, Kỳ Thanh cong khoé môi, qua thân thể Lục Uyển Đình đã nói cho cô biết, chuyện Lục Uyển Đình đối với cái thích này, phản ứng rất mạnh mẽ.

Kỳ Thanh mong chờ câu trả lời Lục Uyển Đình, trong phòng có chút an tĩnh, Lục Uyển Đình còn nghe được chính tiếng tim cô đang đập, còn có trái tim đang nhảy nhót mong chờ câu trả lời. Lục Uyển Đình suy nghĩ một lát mới nói "So với trước thì thích hơn một chút."

Đáp án rất mơ hồ, Kỳ Thanh cách một lớp áo mà hôn lên ngay vị trí tim của Lục Uyển Đình "Trái tim nhỏ của chị mách với em rằng chị rất thích em."

Cô nói xong, có một trận cười khẽ trên đỉnh đầu, Lục Uyển Đình xoa xoa tóc cô, ngữ khí nhẹ nhàng "Chúng ta mới bên nhau có mấy ngày a."

Ngụ ý, phủ nhận không phải rất thích Kỳ Thanh.

Kỳ Thanh không thích câu trả lời này "Nếu em nói, em rất thích chị, chị tin sao?"

"Tin." Lục Uyển Đình vỗ nhẹ sau lưng Kỳ Thanh, cô tin rằng Kỳ Thanh rất thích cô, từ lúc cô hiểu rõ được dụng ý của hợp đồng chuyển nhượng kia, cô tin rằng Kỳ Thanh thực sự thích cô.

Nhưng phần thích kia, bắt đầu từ khi nào?

Là lần đầu Kỳ Thanh đến công ty tìm cô, sau đó cô đáp ứng sao?

Cô nhớ rõ ở trong khách sạn Danh Bằng, đã hỏi qua Kỳ Thanh nhưng đáp án là về sau sẽ nói.

Nghĩ đến việc lúc trước Kỳ Thanh đáp ứng kết hôn với cô là vì công ty, trong lòng Lục Uyển Đình liền không có chút tư vị gì.

"Chị phải tin rằng, em rất thích chị, vì sao lại không..." Kỳ Thanh đột nhiên lại im lặng, cô vùi vào trong ngực Lục Uyển Đình, câu kế tiếp nói ra cũng không thể nghe được.

Hơi thở khi nói chuyện phả ra, đảo lên da thịt Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình mở mắt nhìn Kỳ Thanh, đôi mắt đã thích ứng với bóng tối, cô có thể mơ hồ nhìn thấy một cái dáng, Kỳ Thanh đang kề sát cơ thể cô mà ngủ, rất ngoan ngoãn.

Cô chăm chú nhìn Kỳ Thanh, Kỳ Thanh còn nói mơ màng "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Lục Uyển Đình nhắm mắt lại, trong lòng lại nghĩ đến một chút sự tình, khó có thể đi vào giấc ngủ.

Bên ngoài trời, đã xuất hiện những đám mây trắng, căn phòng này được thiết kế che chắn ánh sáng bên ngoài rất tốt, mãi cho đến khi chuông báo từ điện thoại vang lên, Lục Uyển Đình mới biết được trời đã sáng mà cô một đêm mất ngủ

Còn người rất thích làm những chuyện khiến mình hối hận. Tắt chuông báo, nhìn người yêu nằm trong ngực, Lục Uyển Đình rất hối hận.

Tối hôm qua, cô vậy mà không tiếp tục cùng Kỳ Thanh thân mật. Cô chủ động trước rồi đến Kỳ thanh chủ động. Ở dưới tình cảnh như vậy, mà cô với Kỳ Thanh cùng nhau vượt qua một đêm rất trong sáng.

Những lời này mà nói cho Hà Chỉ nghe, Hà Chỉ nhất định sẽ không tin.

Cô thích Kỳ Thanh nhiều năm như vậy, làm sao lại có thể nhịn xuống tình yêu cuồng nhiệt và ý niệm thân mật chứ?

Tắt chuông báo thức đi thì điện thoại lại vang lên, lúc này là điện thoại của trợ lý Tô.

Lục Uyển Đình ngắt điện thoại nhắn tin hỏi: [Chuyện gì?]

Trợ lý Tô xách theo hai túi quần áo, nhìn tin nhắn của Lục tổng mà muốn mắng thầm [Lục tổng, chị nói em 8h30 sáng nay, đưa quần áo đến khách sạn Duyệt Giang a.]

Lục Uyển Đình nhìn lại lịch sử trò chuyện, cô hôm qua đúng là có giao cho trợ lý Tô đưa quần áo lại đây.

Khách sạn này có camera giám sát và an ninh rất tốt, từ lúc khai trương đến nay, khách sạn chưa bao giờ có ai phàn nàn mất một món đồ nào, cho dù đồ để ở cửa, những khách khác cũng không tuỳ ý mà lấy.

Lục Uyển Đình nói [Để ở cửa đi, chờ tôi dậy rồi lấy sau.]

Ý Lục tổng là còn chưa ngủ dậy? Trợ lý Tô kinh ngạc che miệng, đặt túi ở cửa, phu nhân lợi hại vậy sao, có thể lăn lộn làm cho Lục tổng không dậy nổi!

Trong não bổ ra một số hình ảnh, Lục tổng xưa nay mặt không biết sắc. Nằm ở dưới phu nhân, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt mê ly, cơ thể run rẩy như cơn mưa, không được, muốn chảy máu mũi rồi. Tương phản quá lớn!

Trợ lý Tô xoa xoa cái mũi, nhanh chóng rời đi.

Hai lần tiếng chuông đánh thức Kỳ Thanh, nhìn thấy Lục Uyển Đình mới sáng nhắn tin, Kỳ Thanh không vui mà nắm lấy áo ngủ Lục Uyển Đình. Nhìn thấy Kỳ Thanh tỉnh, Lục Uyển Đình ôn nhu cười "Sao lại không ngủ thêm chút nữa."

Nét ôn nhu có chút không tươi tắn, rõ ràng là mệt mỏi và buồn ngủ, Kỳ Thanh nhìn thấy đau lòng, không nắm lấy áo Lục Uyển Đình nữa, mà giúp cô xoa huyệt thái dương "Tối hôm qua, chị không ngủ ngon sao?"

" n, hiện tại còn mệt." Lục Uyển Đình buông điện thoại ra "Tôi mới nhắn cho trợ lý Tô, trợ lý Tô mang quần áo sạch lại đây, đặt ở cửa."

Hoá ra là cùng trợ lý Tô nhắn tin.

"Vậy chị ngủ đi, em đi lấy." Kỳ Thanh thu hồi tay, chuẩn bị xuống giường, Lục Uyển Đình ôm chặt cô, nhắm mắt lại nói "Chờ lát nữa rồi lấy, giờ bồi tôi ngủ đi."

Chờ các cô dậy cũng đã qua hơn nửa buổi sáng, hơn 10 giờ rồi.

Lúc Lục Uyển Đình rửa mặt, Kỳ Thanh đi lấy quần áo, trong hai túi đều có các món đồ giống nhau như đúc, Kỳ Thanh xách túi đứng ở cửa nhà tắm nói "Bên trong là quần áo giống nhau."

Lục Uyển Đình chưa nhìn cũng đã nói "Cũng không phải giống nhau như đúc, áo khoác có chút khác biệt.

Kỳ Thanh nghi hoặc "Sao chị lại biết?"

Lục Uyển Đình tắt vòi nước xoay người nói "Vì tôi đã giao cho trợ lý Tô chuẩn bị, là đồ tình nhân mới nhất dành cho mùa thu." Cô cầm cái khăn lông lau mặt, lấy một cái túi từ trong tay Kỳ Thanh ra, quét mắt nhìn ngực Kỳ Thanh.

Nghe thấy được đồ đôi, Kỳ Thanh rất hứng thú, còn chưa hưởng thụ sự cao hứng thì đã bị dội nước lạnh "Nội y cũng không có giống, tôi so với em lớn hơn."

"..." Kỳ Thanh ưỡn ngực "So với chị cũng đâu có nhỏ lắm."

Lục Uyển Đình bị cô chọc cười "Đúng vậy, so với tôi không nhỏ bao nhiêu, số đo nội y giống nhau." Cô biết rất rõ số đo quần áo, nội y của Kỳ Thanh.

Lục Uyển Đình giơ cái túi trên tay lên, uyển chuyển mà đuổi khéo Kỳ Thanh đi ra ngoài "Tôi muốn thay quần áo."

Kỳ Thanh đứng ở cửa không dịch đi 1mm, Lục Uyển Đình đem túi đặt lên bồn rửa mặt, ý cười dạt dào "Em muốn xem tôi thay đồ sao?"

Kỳ Thanh không gật đầu không lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú đã là đáp án.

Hô hấp của Lục Uyển Đình chậm lại, cởi bỏ thắt lưng áo ngủ, ở trước mặt Kỳ Thanh chậm rãi mà cởϊ qυầи áo ra, mặt Kỳ Thanh dần đỏ lên, ánh mắt như đang đốt lửa. Lần đầu tiên biết được, cái gì mà thở không thông.

Dưới ánh đèn, không có cái gì cản chở dáng người Lục Uyển Đình, đẹp đến kinh tâm động phách, làm cho thần trí người ta phiêu đãng, tâm hồn điên đảo.

Lúc cởϊ áσ đến bả vai, Lục Uyển Đình đột nhiên đem áo ngủ bọc lại, bọc rất kỹ, gương mặt bất động thanh sắc vẫn luôn duy trì nhưng giờ lại có toát ra chút thẹn thùng "Kỳ Thanh, em có thể đi ra ngoài sao?" Lời nói mang theo mấy phần khẩn cầu.

Lục Uyển Đình sẽ đỏ mặt, sẽ thẹn thùng cũng sẽ cầu người.

Kỳ Thanh không chịu đi ra ngoài, ngược lại còn đến gần "Lục tổng, sao chị lại không tiếp tục?" Cô đứng ở trước mặt Lục Uyển Đình "Chị so với em lớn hơn ba tuổi, nhưng trên thực tế không dám phải không?"

"Ý em là gì?" Tâm Lục Uyển Đình đã loạn cả lên, đem vạt áo che lại.

"Chị nói thử xem a?" Tay Kỳ Thanh bắt được áo ngủ của Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình cúi đầu nhìn lướt qua hỏi lại "Em dám sao?"

Kỳ Thanh cười mà không đáp, buông cô ra, đen cái túi trong tay đặt lên bồn rửa mặt, cầm lấy điện thoại đưa cho Lục Uyển Đình. "Điện thoại của chị có rất nhiều tin nhắn."

Có rất nhiều tin nhắn gửi đến, điện thoại của Lục Uyển Đình sáng không ngừng.

Lục Uyển Đình tiếp nhận điện thoại, áo ngủ một bên mở ra, Kỳ Thanh lén nhìn vào trong, một tay khác của Lục Uyển Đình nắm lấy cằm Kỳ Thanh, đem mặt cô xoay ra ngoài "Phiền Kỳ tổng ở bên ngoài chờ tôi."

"Vâng, Lục tổng." Kỳ Thanh nở nụ cười, xách túi đi ra "Em ở bên ngoài thay quần áo."

——-

Đôi lời: hai chị còn vờn nhau mấy chục chương nữa >"

Bình Luận (0)
Comment