Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa?

Chương 90

Ánh đèn màu vàng chiếu lên hai người, Kỳ Thanh chăm chú nhìn Lục Uyển Đình, lúc Lục Uyển Đình từ nhà tắm đi ra, tắt đèn trong phòng ngủ, chỉ để lại một mảnh đèn dịu nhẹ.

Lục Uyển Đình cười rất ôn nhu, câu lấy một loạn tóc của Kỳ Thanh mà chơi đùa, cô biết lời nói của Kỳ Thanh ẩn sâu trong đó là ý gì, Kỳ Thanh đã đợi cô rất lâu rồi "Tiểu Kỳ tổng muốn làm cái gì?" Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt Kỳ Thanh, loạn tóc trong tay tuỳ ý mà đảo qua đảo lại, mang theo một trận tê dại ngứa ngáy.

Cơ thể Kỳ Thanh run rẩy, đến lúc này, mà Lục Uyển Đình còn có thể cười ôn nhu bình tĩnh như vậy, giống như người nắm giữ sự chủ động là Lục Uyển Đình chứ không phải cô, cô ôm lấy mặt Lục Uyển Đình, gương mặt tinh tế đoan trang.

Dưới ánh sáng vàng nhạt làm cho các góc cạnh trên mặt cũng mềm mại hơn, làn da trắng nõn còn có mùi thơm nhẹ, Kỳ Thanh cúi đầu ngửi ngửi, trong lòng ngày càng say, cô câu môi cười nhạt, chậm rãi trả lời "Lục tổng, không phải đều biết hết sao?"

Giơ tay lên trước mặt Lục Uyển Đình "Móng tay đã cắt, rửa cũng rất sạch sẽ nha."

Kỳ Thanh không chú ý đến bàn tay đang đùa giỡn với tóc cô, móng tay cũng được cắt gọn gàng.

Ánh mắt Lục Uyển Đình từ con ngươi Kỳ Thanh dời xuống, dừng ở trên ngón tay của Kỳ Thanh, ngón tay thon dài, các khớp xương nhìn rất rõ ràng, cô cầm lòng không được mà nuốt nước miếng, Lục Uyển Đình cười bình luận "Ngón tay rất đẹp."

Kỳ Thanh đặt tay lên mặt Lục Uyển Đình, ngón trỏ đặt lên giữa mày, vẽ vài tròn lên đó, động tác mềm nhẹ mê hoặc lòng người làm cho tâm người càng thêm ngứa, vẽ tiếp một vòng, rồi lại them mép tóc hướng đến tai, đỡ lấy mặt Lục Uyển Đình, đặt lên giữa trán một nụ hôn.

"Là ngón tay đẹp hay mặt em đẹp hơn?" Kỳ Thanh luôn có thể tìm được điểm đối lập để hỏi.

Lục Uyển Đình không kiềm được sự hưng phấn và vui vẻ, tất cả đều lộ ra ở khoé mắt "Từ trong ra ngoài, từ tâm đến da, tất cả đều đẹp."

Nói đến lời âu yếm, Lục Uyển Đình liền không còn là cái người say mê công tác Lục tổng nữa, mà là người phụ nữ lâm vào tình yêu cuồng nhiệt, tình nhân trong mắt hoá thành Tây Thi, trước mặt Kỳ Thanh, ở trong lòng cô là người hoàn mỹ nhất.

"Lục tổng có thể nói ra những lời này, muốn em khen thưởng cái gì đây?" Không vội vàng giống như lúc ở nhà vệ sinh trong hội sở, hiện tại ở trên giường, Kỳ Thanh lại ve vãn từ từ mà di chuyển bàn tay xuống dưới, đầu ngón tay đẩy cổ áo ra, "Hay là em giúp chị cởϊ áσ ngủ nha?"

Lục Uyển Đình mặc một cái áo ngủ dài làm bằng lụa tơ tằm, đem cả cơ thể bọc kín mít lại, đầu ngón tay Kỳ thanh theo đường nếp mịn màng sờ đến đai lưng, nhẹ nhàng xả một cái, áo ngủ được mở ra.

Kỳ Thanh hơi nâng người lên, nhìn xuống phía dưới, phía dưới là làn da trắng, cơ bụng hấp dẫn, cơ thể Lục Uyển Đình, đẹp đến nổi làm cho người ta cảm giác muốn ngừng thở.

Lục Uyển Đình lấy tay đè lưng Kỳ Thanh để Kỳ Thanh dán sát vào người cô, "Kỳ Thanh, động tác của em chậm quá."

Lửa trong người đã cháy lan ra khắp nơi, trong đôi mắt Lục Uyển Đình giờ chỉ còn thấy mỗi Kỳ Thanh, Lục Uyển Đình thuận thế lật người, trong nháy mắt vị trí của hai người đã thay đổi với nhau, Lục Uyển Đình bắt lấy tay Kỳ Thanh đem ấn lên đỉnh đầu, cúi đầu hôn lấy đôi môi của người đang nằm dưới.

Trên mắt cá chân cô vẫn còn đang mang cái lắc chân mà Kỳ Thanh đã tặng, cô sợ sẽ làm cho Kỳ Thanh khó chịu. Lục Uyển Đình một chân nhấc lên tạo tư thế quỳ bên người Kỳ Thanh, một cái chân khác cọ vào đùi Kỳ Thanh, chiếc lắc chân lạnh lẽo cọ lên chân Kỳ Thanh.

Kỳ Thanh nhịn không được mà ưm một tiếng, tiếng rên như một giọng ca đang ngâm nga, dễ nghe động lòng người.

Lục Uyển Đình buông đôi môi kia ra ngẩng đầu nhìn vào mắt Kỳ Thanh, trong đôi mắt đào kia có một gương mặt đỏ đang chìm vào trong cảm giác được yêu, đôi môi Lục Uyển Đình hôn lên mắt Kỳ Thanh, rồi nhẹ nhàng ở bên tai tạo ra những hơi thở khiêu khích kɦoáı ƈảʍ bên trong của con người, ôn nhu mà gọi "Bảo bối nhi."

Ý thức Kỳ Thanh đã dần trở nên mơ hồ, để cả bản thân chìm vào kɦoáı ƈảʍ này, ba chữ bảo bối nhi lại càng làm cho cô buông hết mọi sự phòng bị, đại não trống rỗng, lúc này Lục Uyển Đình lại tách ra khỏi cô, Kỳ Thanh như trong cơn say tỉnh giấc mở mắt nhìn động tác của Lục Uyển Đình đang cởϊ áσ ngủ ra.

Máu nóng trong cơ thể đã vọt lên tới đỉnh đầu, Kỳ Thanh ngây ngốc mà sờ cái mũi của mình, vẫn còn ổn, không có chảy máu mũi.

Lục Uyển Đình cúi người nắm lấy vạt áo ngủ của Kỳ Thanh, váy ngủ có chút vướng víu, Lục Uyển Đình kéo lên trên, nhưng Kỳ Thanh lại đang ngây ngốc nhìn cô, không có nhúc nhích, nhất thời không có phản ứng lại.

Lục Uyển Đình có chút do dự, mà xé toạt cái áo ngủ ra thành hai, hiện tại Kỳ Thanh biết được áo ngủ của cô chất lượng kém cỡ nào, chỉ nghe một tiếng xẹt.

Các cô không phải đã lãnh giấy kết hôn, làm thê thê hợp pháp rồi sao? Mà Lục Uyển Đình vừa rồi dùng cách như vậy, giống như đối đãi với thiếu nữ thề sống thề chết giữ gìn trinh tiết?

Hai cơ thể không có gì cách trở mà dán lên nhau, tim Kỳ Thanh ngừng đập hai giây, sau đó lại kịch liệt mà đập rộn lên, giống như tiếng trống ở ngoài chiến trường thời xa xưa, nhịp trống gõ liên hồi không dứt.

Bàn tay Lục Uyển Đình dao động khắp nơi, Kỳ Thanh đón nhận lấy hết sự đụng chạm của Lục Uyển Đình, ánh đèn vàng nhạt giờ đây có chút sáng chói, Kỳ Thanh thẹn thùng mà bắt lấy cái chăn trùm qua đầu cô, nghiêng đầu ở trong chăn mà giải toả.

Lục Uyển Đình dừng động tác lại, cơ thể của Kỳ Thanh giật giật, Lục Uyển Đình sao lại dừng vào lúc cô đang khó chịu nhất.

Lục Uyển Đình cảm giác cơ thể đang đặt ở dưới mình có biến hoá, cô bắt lấy một góc chăn, che đậy lại cơ thể của hai người.

"Uyển...Đình." Kỳ Thanh thở gấp mà gọi tên Lục Uyển Đình, đôi môi Lục Uyển Đình đến bên tai cô, nhẹ nhàng tràn đầy yêu thương mà đáp lại "Tôi ở đây." Động tác lại dừng.

Cái hành động này làm cho người ta giống như con diều đang bay lượn tự do ở trên bầu trời bị kéo dây thu hồi sự tự do lại sau đó lại được phiêu theo cơn gió, một tay Kỳ Thanh câu lấy cổ Lục Uyển Đình, một cái tay khác ra sức mà nắm lấy khăn trải giường, adrenalin được giải phóng, lỗ chân lông toàn thân như được mở hết ra, cả cơ thể được thả lỏng.

Cô hoài nghi Lục Uyển Đình trước kia có từng trải hay không, bằng không sao có thể làm cho cô thoả mãn như vậy, từng chỗ mẫn cảm của cô được Lục Uyển Đình nắm bắt chuẩn xác, làm cho cả cơ thể của cô mềm như bông, một chút sức lực chống trả đều không có.

Vài lần lại đến, ý thức hoàn toàn đã mất.

Kỳ Thanh thở dốc đang muốn xin tha, thì lại bắt đầu một lần nữa.

Điều Kỳ Thanh có thể làm bây giờ là nắm chặt khăn trải giường, cáu lấy góc chăn, ôm lấy Lục Uyển Đình, đón nhận sự vui sướng mà Lục Uyển Đình mang đến cho cô.

Cuối cùng, Kỳ Thanh bị ăn sạch sẽ mà nằm vô hại ở trên giường, cô không còn biết đây là lần thứ mấy, giọng nói sau khi trải qua một thời gian thanh đơn âm tiết ngâm nga, khàn khàn không thể nói ra lời.

Trên cơ thể của hai người đã có một tầng mồ hôi, Lục Uyển Đình ở sau lưng Kỳ Thanh, đôi môi vẫn còn tra tấn lỗ tai của Kỳ Thanh, khoé miệng cong lên, nụ cười xán lạn như bông hoa nở rộ, "Thoải mái sao?"

Thoải mái muốn chết.

Kỳ Thanh thẹn thùng mà vùi đầu vào gối, rầu rĩ mà ừ một tiếng, đêm nay cô bị Lục Uyển Đình ăn đến miếng xương cũng không còn.

Muốn ăn Lục Uyển Đình, thôi bỏ đi cô hết sức rồi.

Một lúc sau...sau những hành động lặp đi lặp lại vô cùng nhuần nhuyễn, Kỳ Thanh đã không còn chống đỡ được, mệt mỏi mà non nỉ tên Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình xoay người nằm bên cạnh Kỳ Thanh, ôm chặt lấy cô, người châm lửa hay người nhận lửa giọng nói bây giờ cũng giống y chang nhau, mang theo chút lười biếng "Em mệt không? Ngủ đi."

Kỳ Thanh tiến vào trong lòng ngực Lục Uyển Đình, tìm được vị trí thoải mái ở trong đó, cô thực sự rất mệt, rất muốn ngủ nhưng mà vẫn còn nhớ đến sự hoài nghi trong lòng.

Trong trạng thái, đại não đang vô cùng suиɠ sướиɠ, không buông thả mà hỏi thẳng Lục Uyển Đình, "Chị trước kia có từng làʍ ŧìиɦ hay không?"

"Không có, đây chính là lần đầu." Lục Uyển Đình ôn nhu mà hôn lên cái trán Kỳ Thanh "Em là người thứ nhất, hiện tại về sau, chỉ có một mình em."

Kỳ Thanh cong khoé môi, cười thấy mỹ mãn, cùng cô nói ngủ ngon.

Nói ngủ ngon xong, qua mấy giây đã ngủ say.

Cơ thể vừa mới trải qua vận động, tinh thần Lục Uyển Đình rất sảng khoái, một chút buồn ngủ cũng không có, trong lòng ngực truyền ra tiếng thở nhẹ, Lục Uyển Đình cúi đầu nhìn Kỳ Thanh, ánh mắt lưu luyến đầy yêu thương.

Cô lẳng lặng nhìn Kỳ Thanh, nghe tiếng tim đập, tiếng hít thở, cô nhìn thật lâu để cảm nhận được sự chân thật này.

Thẳng cho đến khi chân trời xuất hiện ánh sáng báo hiệu một ngày mới đến, cô mới dần dần khép mắt tiên vào giấc mộng.

Một đêm mộng đẹp, trong mộng cũng là Kỳ Thanh, cô và Kỳ Thanh cùng chung chăn gối ngủ bên nhau, ngồi trên cùng một cái bàn làm việc, từng người xử lý công việc trong công ty.

Ngủ chưa được mấy giờ thì cô đã bị điện thoại đánh thức, Kỳ Thanh ở trong ngực cô rên rĩ mấy tiếng, Lục Uyển Đình duỗi tay bắt lấy điện thoại, xoa xoa đầu tóc Kỳ Thanh, mới nhận điện thoại.

Trước khi để điện thoại lên tai, cô nhìn đồng hồ đã 9h22 phút.

"Chuyện gì?" Lục Uyển Đình hạ thấp giọng nhất có thể, ánh mắt vẫn ôn nhu còn mang theo ý cười mà nhìn người đang say mê ngủ trong lòng ngực cô.

Gọi cho cô chính là thư ký Phó, thư ký Phó đứng ở trên hành lang, trước phòng tiếp khách, nhìn qua cửa kính trong suốt, thấy đồng nghiệp bên trong đang rót nước tiếp đoàn người tập đoàn Trương Trạch, "Lục tổng, Trương tổng bên tập đoàn Trương Trạch đến công ty, cô ấy mang theo ba người đến đây, một là tổng giám Đông Dã, hai người khác là thư ký của cô ấy."

"Cô ấy có chuyện gì sao?" Lục Uyển Đình lấy cái tay Kỳ Thanh đang đặt trên người cô ra, rón ra rón rén từ trong chăn chui ra, cúi người dịch góc chăn để Kỳ Thanh không bị lạnh.

"Cô ấy chỉ nói đến tìm Lục tổng." Đồng nghiệp từ trong phòng tiếp khách đi ra, há mồm nói nhưng không ra tiếng hỏi, còn muốn làm gì không?

Thư ký Phó lắc đầu, xua tay bảo cô đi về làm việc.

Lục Uyển Đình suy nghĩ vài giây, "Cậu trò chuyện với bên đó trước, 40 phút nữa tôi đến công ty."

Áo ngủ không biết khi nào rơi xuống đất, Lục Uyển Đình tắt điện thoại, nhặt áo từ đất lên mặc, tuỳ ý mà buộc đai lưng lại.

Ánh mặt trời từ khe hởi của bức màn xuyên vào phòng ngủ, Lục Uyển Đình đi qua kéo bức màn ra, làm cho phòng ngủ có thêm ánh nắng ấm áp.

Người trên giường cảm nhận được ánh sáng, đôi mắt lờ mờ mở ra một chút, nhìn bên cửa sổ là Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh nghiêng người ôm chăn nhìn người bên đó, tình yêu trong lòng như dòng nước chậm rãi chảy ra "Sớm a, Uyển Đình."

Tắm mình dưới ánh nắng mặt trời, nghe được giọng nói khàn khàn, cô trở lại mép giường "Sớm, công ty có việc, tôi muốn đến công ty."

Lại bỏ rơi cô một mình ở trên giường.

"Em đi với chị." Kỳ Thanh chống tay ngồi dậy, xương sườn đột nhiên đau nhức, nhìn thấy trên cơ thể được che kín bởi dấu hôn, lớn có nhỏ có, lại nằm trở lại, nắm lấy góc chăn mà nhìn Lục Uyển Đình.

Những ký ức tốt đẹp của tối hôm qua, tái hiện lại từng màn, bên tai đều là giọng nói của Lục Uyển Đình quanh quẩn không lối thoát, rõ ràng là người đang đứng ở mép giường nhưng lại cảm giác như đang ôm lấy cô, ở bên tai mà nói chuyện.

Kỳ Thanh đổ mặt, kéo cái chăn lên, Lục Uyển Đình thấy vậy, khom lưng chống tay trên giường, sờ sờ mặt Kỳ Thanh, không nhịn được mà nói "Phản ứng của em thật đáng yêu."

Kỳ Thanh vẫn cảm thấy có gì đó chưa thoả mãn, tối hôm qua cô bị Lục Uyển Đình lăn lộn đủ kiểu, vốn dĩ khí thế cao ngất trời, còn hiện tại thì đi đâu mất rồi,

Rõ ràng là cô phải đem Lục Uyển Đình ăn sạch, ăn đến không còn một mảnh.

Mắt nhìn lên chính tay mình, nhớ tới cô ở trước mặt Lục Uyển Đình mà khoe khoang, nói đã đem móng tay cắt gọn, làm bộ dạng sẽ đánh rã đám quân lính, còn hiện tại thì thật e thẹn.

Còn nghĩ đến đủ cách, không cho Lục Uyển Đình kêu ngừng lại, đến cuối cùng người xin tha lại là cô.

Kỳ Thanh giật giật môi, không nói nên lời, Lục Uyển Đình vén mái tóc của cô lên, ở giữa trán hôn một cái "Em ở nhà nghỉ ngơi đi, giữa trưa tôi trở về."

Trên giường vẫn còn lưu lại dấu vết của tối hôm qua, Lục Uyển Đình giúp cô kéo chăn, đắp đâu vào đó mới đi vào nhà tắm tắm rửa thay quần áo.

Tiếng nước trong nhà tắm truyền ra, Kỳ Thanh che lại trái tim đang đập mãnh liệt của cô, lặng lẽ nhấc cái chăn lên nhìn.

Kỳ Thanh che mặt, cô thực sự bị ăn sạch không còn cái nịt, Lục Uyển Đình không tha một tấc nào trên người cô.

Tâm trạng thật vất vả mới bình tĩnh, Lục Uyển Đình lại mặc một bộ tây trang màu xanh biển từ nhà tắm đi ra, lại nhìn qua chỗ cô một cái, trái tim Kỳ Thanh co rút lại, sau đó lại đập muốn nội thương.

Lục Uyển Đình ôn nhu cười nhạt, bao nhiêu khí thế trên người cũng cất đi hết "Tôi đến công ty."

"Ân." Kỳ Thanh chớp chớp mắt, hiện tại đây mới là Lục Uyển Đình mà cô biết, ấm áp, nụ cười dịu dàng. Không giống như cái người tối hôm qua, ở bên tai cô nói chuyện câu dẫn, muốn cô không ngừng, một chút cũng không giống.

Về sau sẽ lợi hại hơn...

Tim Kỳ Thanh chợt đau rút, nhớ tới ở trước cửa thang máy, Lục Uyển Đình đã nói với cô câu trên, không khỏi cảm thán, cái này quá lợi hại rồi.

Lục Uyển Đình đến công ty kèm với gương mặt tươi cười, lễ tân nhìn thấy Lục tổng trên mặt dạt dào tươi cười, trái tim nhỏ cũng đập bịch bịch. Hôm nay, Lục Uyển Đình cười lên đẹp quá.

Đến thang máy, Lục Uyển Đình lập tức đến phòng tiếp khách , đẩy cửa bước vào, mấy người trong phòng theo tiếng động mà nhìn ra cửa, Lục Uyển Đình mỉm cười cùng chào hỏi, thong thả ung dung ở trên sofa ngồi xuống.

Từ lúc cô tiến vào, ánh mắt Trương Hoàng Nhã luôn đảo khắp người cô, nhìn thấy dấu vết trên cổ cô, Trương Hoàng Nhã nhíu mày nhe, ngược lại nở nụ cười "Lục tổng, cô để tôi đợi lâu a."

Thư ký Phó mang ly trà cho Lục tổng, lại thêm nước cho mấy người bên Trương Trạch, Lục Uyển Đình bưng trà cười trả lời: "Xin lỗi, tôi ở nhà bồi phu nhân, đã để cho mọi người chờ lâu."

Cơ thể cô ngồi thẳng tắp, tư thái bình tĩnh thong dong, nói chuyện không nhanh không chậm. "Trương tổng, lần sau trước khi đến thì thông báo một tiếng, tôi nhất định sẽ đến công ty sớm một chút, ở đây chờ mọi người."

Trương Hoàng Nhã cười đồng ý, đi vào vấn đề chính "Hôm nay, tôi đến đây, là muốn nói cho cô biết vấn đề của dự án." Trương Hoàng Nhã quay sang nhìn Đông Dã Lam Phong "Lam Phong, cô nói lý do cho Lục tổng nghe trước đi."

Lúc Đông Dã Lam Phong chuẩn bị mở miệng, Lục Uyển Đình nói "Thư ký Phó, cậu đi gọi trợ lý Tô với tổng giám Chu lại đây."

Thư ký Phó sửng sốt "Hôm nay, trợ lý Tô vẫn chưa đi làm."

Chưa đi làm? Lục Uyển Đình không tỏ thái độ gì, đem ly trà bỏ xuống, "Uh, vậy gọi tổng giám Chu lại đây."

Bình Luận (0)
Comment