Phu Nhân Lại Rơi Áo Choàng Rồi

Chương 20

Chương 20: Violon giá năm mươi tám vạn


Trình Tuyển cụp mắt xuống.


Anh hơi khựng lại.


Gần đây anh cũng thường xuyên liên hệ với kiểu số điện thoại ẩn như thế này.


Ngoài xe, Tần Nhiễm nhận ra điện thoại di động của mình đã rơi lại, quay người bước, có chút nghiêng người, cong lại, dáng vẻ như không có việc gì mà gõ gõ cửa sổ xe.


Trình Tuyển nhướng mày, anh tự tay hạ cửa sổ xe.


Cô hơi cụp mắt, mặt mày lạnh lùng, khiêm tốn: "Tôi để quên điện thoại di động."


Trình Tuyển cụp mắt xuống, cầm điện thoại di động lên đưa cho Tần Nhiễm, ngón tay đẹp thon dài, giọng điệu có chút đăm chiêu: "Điện thoại cô kêu."


Tần Nhiễm nhận điện thoại di động, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi, tùy ý cúp máy, "Quảng cáo."


Từ khi xuất hiện phần mềm che giấu số điện thoại, hiện tại quả thật có rất nhiều số điện thoại ẩn.


Tần Nhiễm cầm điện thoại di động vào khách sạn, cúi đầu đọc tin nhắn Ninh Tình vừa gửi.


Trước đó số điện thoại ẩn lúc nãy lại gọi đến lần thứ hai.


Sắc mặt cô không đổi đi đến cuối hành lang, rút tai nghe trong túi quần ra, mở máy đổi giọng, bấm nghe điện thoại.


"Đơn lại có thay đổi, tăng giá gấp 50 lần" giọng nói từ đầu dây bên kia rõ ràng cũng đã qua xử lý, có tiếng điện xẹt rất nhỏ, "Cậu có nhận hay không?"


Tần Nhiễm: ". . ."


Cô nhích người lại dựa vào tường, đầu dây điện thoại bên kia cũng không dám nói lời nào, rất yên tĩnh.


Sau một lúc lâu.


Tần Nhiễm liếm liếm môi, cô mở miệng: "Kẻ ngu xuẩn đó là ai vậy?"


"Hử?" Đầu kia điện thoại rõ ràng không phản ứng kịp.


"Tôi hỏi, tên ngu xuẩn nào đặt đơn, đưa tư liệu cho tôi." Đầu ngón tay của Tần Nhiễm vòng vòng dây tai nghe, cúi mặt, từng chữ một thốt ra đều có vẻ lạnh lẽo.


Nghe ra thái độ của Tần Nhiễm có dấu hiệu biến chuyển, người ở đầu dây bên kia mừng khấp khởi dập máy.


Cũng không lâu sau, tư liệu cụ thể đã được gửi đến hòm thư của cô.


Tần Nhiễm không đi ra, cô chỉ đổi tư thế, vẫn tựa vào tường, không nhanh không chậm ấn mở tư liệu.


Cô đọc hết những tin tức này, gân xanh trên lông mày lại hiện ra.


Cuối cùng trả lời cho đối phương bốn chữ ——


[ đơn này, tôi nhận. ]


Gọn gàng mà linh hoạt.


**


Nghe tin Lâm Cẩm Hiên cũng đến, Ninh Tình đã sớm chờ dưới khách sạn từ lâu.


Buổi tối tài xế nhà họ Lâm đón bà ta, không có thời gian đi đón Tần Ngữ, Lâm Cẩm Hiên lại vừa lúc đi ngang qua Nhất Trung, tiện đường đón Tần Ngữ và Tần Nhiễm.


Ninh Tình cảm thấy hơi thụ sủng nhược kinh.


Nhiều năm như vậy, thái độ Lâm Cẩm Hiên đối xử với bà ta luôn luôn không lạnh không nhạt, có điều mỗi khi liên quan đến Tần Ngữ, anh ta lại rất dễ nói chuyện.


Con riêng đưa con gái đến, đương nhiên bà ta sẽ không không biết tốt xấu ngồi đợi trên tầng.


"Cẩm Hiên, thực sự là làm phiền con." Ninh Tình mỉm cười khẽ, trên tay bà ta đeo một chiếc túi, trên khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ có lắng đọng mấy phần phong nhã.


Lâm Cẩm Hiên đi xuống từ ghế lái, mặt mày bình thản, có một vẻ ôn tồn lễ độ, vô cùng đẹp trai: "Không có việc gì, là điều nên làm."


Lâm Cẩm Hiên gần đây rất bận, lúc ở nhà cũng có điện thoại gọi không ngừng.


Hai đầu lông mày đều có vẻ buồn rầu, dường như đang gặp phải chuyện gì, Ninh Tình và Lâm Kỳ đều không quấy rầy anh ta.


Lúc này đưa người đến, Lâm Cẩm Hiên cũng không nói nhiều, anh ta rất phong độ, xuống xe cùng Ninh Tình, lên tiếng chào hỏi xong liền trở lại xe.


Ninh Tình nhìn Tần Ngữ đi xuống từ tay lái phụ.


Cửa chỗ ngồi phía sau vẫn không mở.


Lúc này Lâm Cẩm Hiên đã chuẩn bị lái xe đi.


Bà ta nhìn mấy lần về phía ghế sau, "Cẩm Hiên, Tần Nhiễm đâu? Nó không đến à?"


Tay Lâm Cẩm Hiên đã đặt lên trên chìa khóa, nghe thấy vậy lại im lặng mất mấy giây, mới ngẩng đầu, có chút ngơ ngác mà ấn huyệt thái dương: "Xin lỗi, tôi bận quá quên mất, dì biết số điện của em ấy không, tôi đi đón thêm một chuyến."


Hóa ra là quên.


Ninh Tình gật gật đầu, ngón tay bà ta giật giật, nhưng giọng điệu vẫn rất ôn hòa: "Không có việc gì, để dì bảo nó tự bắt xe đến, dạo này con bận việc, không phải đi đón nó đâu."


Lâm Cẩm Hiên mặc dù chưa từng làm việc gì không lịch sự như vậy, thế nhưng anh ta quả thật rất bận, "Vậy lát nữa dì gửi số điện thoại của em ấy cho tôi đi, tôi nói lời xin lỗi."


Chờ Lâm Cẩm Hiên đi rồi.


Ninh Tình ấn ấn mi tâm, rút điện thoại gọi cho Tần Nhiễm.


Tần Nhiễm không nhận.


"Mẹ, xin lỗi, con cũng không nhớ ra..." Tần Ngữ đi vào trong nhà hàng, đưa violon trên tay cho dì Trương, hết sức xin lỗi.


Ninh Tình dập điện thoại: "Không có việc gì, không liên quan đến con."


Bà ta gọi liên tục hai lần Tần Nhiễm đều không nhận, ngay từ đầu đã bực, nghĩ lại, trong lòng cảm giác càng thêm khó chịu.


Chuyện này nếu là đổi thành Tần Ngữ, chắc chắn Lâm Cẩm Hiên không nói hai lời sẽ quay lại đón.


Coi như anh ta không có thời gian, Ninh Tình cũng sẽ tự mình đi đón, sẽ không qua loa cho xong như thế.


Cuối cùng vẫn là vì cô là Tần Nhiễm, không phải Tần Ngữ.


Bà ta và Tần Nhiễm đã không ở chung suốt 12 năm, đã sớm lạnh nhạt, nhất là tính tình Tần Nhiễm còn cứng rắn, cả người nhìn vừa lưu manh vừa kiêu ngạo, bướng bỉnh vô cùng, không giỏi nói chuyện mềm mỏng như Tần Ngữ.


Lúc này nhiều thân thích đến thành phố Vân như vậy, chỉ đơn giản là vì thấy bà ta sống tốt rồi.


Đến thăm Trần Thục Lan là giả, muốn nhờ vả chút quan hệ với bà ta mới là thật.


Ninh Tình biết rõ đám thân thích kia suy nghĩ gì, trong lòng rất xem thường, nhưng sẽ không làm xấu mặt chính mình.


Trường hợp này Tần Nhiễm có thể không ở đây, nhưng Tần Ngữ không thể không ở đây, Tần Ngữ là sự tồn tại khiến bà ta đắc ý nhất suốt mười mấy năm qua.


Về phần Tần Nhiễm...


Giữa đám họ hàng này không có bí mật nào giữ được, đến lúc đó nếu hỏi vì sao Tần Nhiễm vẫn còn đang học lớp 12...


Ninh Tình thở dài một hơi, bà ta nhét điện thoại di động vào lại trong túi quần, đưa Tần Ngữ lên tầng.


Không lâu sau, đám thân thích đều đã đến gần như đủ cả.


Trần Thục Lan cúi đầu, nhìn Ninh Tình bị đám người vây quanh, nhỏ giọng hỏi: "Nhiễm Nhiễm đâu, sao con bé không đến?"


Ninh Tình dừng một chút, đúng lúc khóe mắt nhìn thấy một dáng người gầy gò đi từ ngoài cửa vào.


Trên người đối phương mặc một chiếc áo khoác đồng phục Nhất Trung rộng thùng thình, bên trong là áo phông màu trắng, trong ánh sáng hơi tối của căn phòng, giữa đám người ồn ào, xa hoa lãng phí, chỉ có một mình cô cúi thấp mặt.


"Không phải nó đây rồi à." Ninh Tình mở miệng.


Trần Thục Lan cũng nhìn thấy.


Mặc kệ là ở đâu Tần Nhiễm cũng mang theo dáng vẻ chói mắt kia, ngước mắt lên lại vô cùng sắc bén, cô vừa vào phòng tất cả mọi người đã chú ý tới sự tồn tại của cô.


"Bà ngoại, dì nhỏ đâu?" Tần Nhiễm bám vào tay trái của Trần Thục Lan, ánh mắt tìm kiếm trong phòng, rốt cuộc thấy được Ninh Vi đang đứng trong một góc, chân tay luống cuống.


"Cháu gái lớn này, ái chà, nhiều năm không gặp, trông càng ngày càng trẻ" một người phụ nữ trung niên thân mật nắm chặt tay Ninh Tình, "Ây, đây chính là Tần Ngữ đúng không, dáng vẻ đúng là mang tính tiêu chí, nghe nói cháu còn từng lên tivi kéo đàn gì đó hả, đúng là làm cho nhà chúng ta tự hào . . ."


Tần Nhiễm nghe thấy giọng điệu tuy rụt rè nhưng lại tràn đầy vui vẻ của Ninh Tình, "Đến đây nào, Ngữ nhi, đây là bác của con. Con bé này ấy à, từ nhỏ đã không cần tôi phải lo lắng, bây giờ còn đang học lớp chọn ở Nhất Trung..."


Những thân thích này trên cơ bản Tần Nhiễm chưa từng gặp qua, cũng không biết.


Cô cũng biết đám thân thích này đến là vì Ninh Tình Tần Ngữ, lười phải lá mặt lá trái.


Nói với Trần Thục Lan một tiếng.


Trực tiếp đi tìm Ninh Vi.


Ninh Vi đứng trong góc nhỏ, nắm vuốt góc áo, có chút không biết phải làm sao, quần áo trên người tuy rất sạch sẽ nhưng rõ ràng có hơi cũ.


"Nhiễm Nhiễm." Nhìn thấy Tần Nhiễm, hai mắt bà tỏa sáng, hơi cất cao giọng.


Tần Nhiễm dừng tại chỗ một chút, cô cầm điện thoại di động, đầu hơi ngửa ra sau, hít sâu: "Dì nhỏ, sao dì không ngồi."


"Không có ghế, dì đứng đây là được." Ninh Vi cười, sau đó liếc mắt về phía thiếu nữ bên người cũng đang rất rụt rẻ: "Mộc Doanh, đây là chị họ Nhiễm Nhiễm."


Mộc Doanh còn chưa lên tiếng đã thấy Tần Nhiễm di chuyển.


Tần Nhiễm không mở miệng nói gì, ánh mắt cô ở lướt qua xung quanh.


Ánh mắt lạnh không tả được.


Chín phần lạnh, một phần khô.


Cách đó không xa còn có một chiếc ghế đặt violon.


Cô hơi là thở dài, trên mặt lộ ra vẻ vừa bực bội lại vô cùng lưu manh, hơi bóp ngón tay, sau đó đi qua.


Ngón tay thon dài tinh tế còn chưa chạm vào violon, bên người đã nổ lên một giọng nói vừa thé vừa sắc nhọn, "Cái violon này năm mươi tám vạn đây, cô chủ Tần, cô đừng có đụng vào!"


------ lời nói với người xa lạ ------


Sau khi biết rõ người nhận đơn là Nhiễm Nhiễm


(người ngốc nhiều tiền) Tuyển gia: . . . Thế giới nợ em một giải Oscar.


Nhiễm tỷ (không ngẩng đầu): Đúng vậy.




Editor: Lại nghỉ dịch, tranh thủ ở nhà edit tiếp truyện chị đẹp nhiều tiền. Các bạn đọc nhớ cẩn thận giữ gìn sức khỏe nha!

Bình Luận (0)
Comment