Phu Nhân Lại Rơi Áo Choàng Rồi

Chương 26

Chương 26: Chị, chị muốn thi vào trường nào?


Thời điểm Lục Chiếu Ảnh còn đang loay hoay với máy tính, Tần Nhiễm đã thấy rõ giao diện, phía trên là một đống số liệu, không phải hỏng, là bị người khác công kích.


Cách công kích rất cao siêu, không phải người trong nghề không nhìn ra được.


Có người đang phá giải máy tính của bọn họ để chiếm số liệu, có điều máy tính của Trình Tuyển đã từng gửi cho chuyên gia thiết kế lại tường lửa, đối phương còn cần một khoảng thời gian để phá giải.


Đi tìm hiệu trưởng Từ sẽ chậm trễ quá nhiều thời gian, còn chưa chắc có thể tìm được người.


Lục Chiếu Ảnh hấp tấp, ôm máy tính đi ra phía bên ngoài, đến cả đồ ăn trên bàn cũng không kịp ăn.


Tần Nhiễm nghĩ nghĩ, dừng lời chuẩn bị nói ra.


Nhưng Trình Tuyển lại không nhanh không chậm kéo tay áo ngồi xuống dùng cơm, mặt mày ung dung mềm mại, mười điểm có lễ phép hỏi thăm, "Muốn ăn cùng không?"


Trong lòng Tần Nhiễm có tâm sự, cô vừa khoác thêm áo khoác, vừa đi ra ngoài, rất xuất thần.


Phía sau, Trình Tuyển nhìn cô một cái, hơi nhíu mày, trên tay chậm rãi nhặt xương cá.


Vừa ra khỏi phòng y tế học đường, điện thoại trong túi quần Tần Nhiễm đã vang lên.


Là dì nhỏ, giọng của bà mang theo ý cười, hiển nhiên rất cao hứng: "Nhiễm Nhiễm, tối hôm nay mẹ cháu và em gái đến nhà của dì ăn cơm, cháu cũng đến đây đi."


"Được, buổi tối cháu đến, có thể sẽ muộn một chút, mọi người cứ ăn trước, không cần chờ cháu." Tần Nhiễm trả lời một câu, cầm điện thoại chuyển bước chân hướng về phía phòng ngủ.


Lục Chiếu Ảnh tìm hiệu trưởng Từ khả năng cao là không có ích, anh ta vội như vậy, hiệu trưởng Từ lúc đầu tìm người chắc hẳn chỉ là có hiểu biết về máy tính, chờ đến khi ý thức được máy tính bị công kích, tư liệu bên trong cũng đã lộ rồi.


Tần Nhiễm không phải là một người thích xen vào việc của người khác, chỉ là suy nghĩ một chút về tờ đơn mà Trình Tuyển đặt...


Cô trở lại phòng ngủ, trong phòng ngủ không có người, cô lấy máy tính, ngồi trước bàn, tay đặt lên trên bàn phím khởi động máy.


Màn hình máy tính vẫn rất sạch sẽ, có điều hôm nay không phải sa mạc, mà là một vùng biển mênh mông, vẫn không có ô biểu tượng nào khác.


Máy tính Trình Tuyển kết nối mạng riêng của phòng y tế học đường.


Rất dễ tìm được IP, nửa cái màn hình máy tính đều là những ký tự đang nhảy nhót, trộn với một đống những "0" cùng "1" .


Tốc độ nhảy rất nhanh, dưới tình huống bình thường, tốc độ này, cho dù là máy tính cấu hình cao cũng sẽ có chút chậm hay giật lag, nhưng máy tính của cô không hề gặp trắc trở gì, vẫn nhảy rất nhanh.


Ngoài cửa phòng ngủ đang đóng đột nhiên có âm thanh nói chuyện.


Rất ồn ào.


"Minh Nguyệt, cậu chờ tớ một chút, tớ về lấy cho cậu hộp sữa tươi." Bên ngoài phòng ngủ, Lâm Tư Nhiên vì không muốn để Phan Minh Nguyệt phải đợi lâu, chạy đến phòng ngủ.


Thấy bên trong phòng ngủ có người, cô ấy liền đẩy ra, ngạc nhiên, "Tần Nhiễm, sao cậu lại ở phòng ngủ vậy?"


Phan Minh Nguyệt đứng ngay sau lưng Lâm Tư Nhiên, nghe được vậy, cô ấy liền nhìn sáng phía Tần Nhiễm.


Thực ra Tần Nhiễm cũng đã làm gần xong.


Ngay khi có người đi vào cô đã không đổi sắc mặt chuyển sang giao diện trò chơi.


Lâm Tư Nhiên lấy ra ba hộp sữa tươi, cho Tần Nhiễm một hộp, Phan Minh Nguyệt một hộp, thò đầu tới, "Ấy, Nhiễm Nhiễm, cậu cũng chơi trò này sao, lớp chúng ta có rất nhiều người chơi, năm ngoái Kiều Thanh còn trốn học đi quán net xem cái gì thi đấu, bị thầy Cao phạt quét nhà vệ sinh một tuần lễ."


Thầy Cao chính là chủ nhiệm lớp bọn họ, Cao Dương.


Tần Nhiễm "ừm" một tiếng, không chớp mắt nhìn màn hình, động tác trên tay của cô rất nhanh, chạy chỗ rất chuẩn xác.


Lâm Tư Nhiên thật ra không hiểu nhiều về trò chơi này, chỉ là nhìn Tần Nhiễm, cảm thấy trò chơi này rất đơn giản, nào có khó chơi như đám người trong lớp hình dung.


Phan Minh Nguyệt đứng ở một bên, cô ấy đem ống hút cắm vào hộp sữa, uống từng ngụm nhỏ một, "Không phải cậu còn muốn đến văn phòng thầy Cao lấy bài thi à?"


Cô ấy nhỏ giọng hỏi.


Lâm Tư Nhiên lập tức nhớ tới chuyện này, nhảy dựng lên, "Suýt nữa quên mất, vậy Tần Nhiễm, chúng tớ đi trước nhé!"


Cô ấy lôi kéo Phan Minh Nguyệt lao ra.


Đến cửa phòng ngủ.


Tần Nhiễm giải quyết xong ván game này.


Đổi giao diện, dọn dẹp hết dấu vết, sau đó thu hồi máy tính, lúc này mới chuẩn bị đến chỗ Ninh Vi.


**


Cùng lúc đó, một góc vắng vẻ trong nước.


Căn phòng kéo kín rèm cửa, bên trong rất tối, chỉ có một chiếc máy tính, ánh đèn huỳnh quang chiếu trên mặt người, tạo ra cảm giác quỷ dị không nói lên được.


Người đàn ông ngồi trước máy tính có râu quai nón, hơi mập, đeo kính mắt, hốc mắt rất sâu, hình như là con lai, tốc độ tay anh ta rất nhanh.


Phụt ——


Máy tính đột nhiên đen sì, căn phòng chìm vào bóng tối.


"Chuyện gì xảy ra vậy?" Sau lưng râu quai nón là một người đàn ông trên mặt có khối sẹo, thời điểm nhếch miệng giống như con rết vặn vẹo, lộ ra vẻ tàn khốc, dáng người gã ta cao lớn, lệ khí rất nặng, đôi mắt lóe ra tia lạnh lẽo trong bóng.


"Công kích của tôi bị người ta cản lại." Râu quai nón vuốt đám râu của mình, không hiểu.


Mặt thẹo nhíu lông mày, có thể ngăn lại công kích của gã ta, "Người của Hoa Minh muốn chen chân vào chuyện này sao?"


"Hoa Minh có con dấu của họ, chuyện này không phải do Hoa Minh." Râu quai nón lắc đầu.


Mặt sẹo không kiên nhẫn: "Không phải bọn họ, vậy có thể là ai?"


Râu quai nón tiếp tục lắc đầu.


**


Thời điểm Tần Nhiễm đến nhà Ninh Vi, Ninh Tình và Tần Ngữ đã sớm đến, đồ ăn cũng bày trên mặt bàn, bọn họ đang dùng cơm.


Thấy cô đến, Mộc Nam buông bát đũa xuống, im lặng kéo cái ghế dựa đến.


Ninh Tình chờ đến không nhịn được, liếc cô một cái, "Rõ ràng là tan học cùng lúc với em gái con, sao con lại đến muộn như vậy?"


Tần Nhiễm treo ba lô trên ghế dựa, chào hỏi với Ninh Vi một tiếng rồi ngồi xuống ghế, biểu cảm nhạt nhòa, lời ít mà ý nhiều: "Có việc."


"Con. . ." Ninh Tình siết chặt đũa.


Tần Ngữ vội vàng gắp đồ ăn cho Ninh Tình, "Mẹ, chẳng phải mẹ thích ăn cái này nhất à, chị cũng không phải cố ý, đúng không?"


Cô ta nghiêng đầu, nhìn Tần Nhiễm, cười ngọt ngào.


"Mẹ biết" Ninh Tình cười, bà ta đưa tay cầm bát Tần Ngữ lên, múc cho cô ta bát canh, "Dì nhỏ nấu canh rất ngon, con ăn thử xem."


Đối với Tần Ngữ, từ trước đến nay Ninh Tình đều dỗ dành, đến giọng điệu cũng không dám nói nặng.


Tần Ngữ đủ xuất chúng, Lâm Cẩm Hiên Lâm Uyển còn có Lâm Kỳ đều coi trọng Tần Ngữ, bởi vì Tần Ngữ, địa vị của Ninh Tình tại nhà họ Lâm mới có thể vững chắc.


Cô ta sống rõ ràng, biết mình muốn cái gì, cái gì mới là tốt.


Còn nữa, không nói đến nhà họ Lâm, chỉ nhìn sự phát triển bây giờ của Tần Ngữ, về sau cũng sẽ không kém được.


"Ăn rất ngon." Tần Ngữ mỉm cười.


Ninh Tình lại múc cho cô ta một muôi, "Phải không, dì nhỏ con nấu ăn rất giỏi, có muốn ăn nữa không để mẹ bảo dì hầm cho."


Bà ta mải nói chuyện với Tần Ngữ, cũng không để ý đến Tần Nhiễm nữa.


Tần Ngữ cười cười, cô ta nhướng mày, không cảm xúc liếc nhìn Tần Nhiễm một cái.


Biểu cảm trên mặt Tần Nhiễm không có biến hóa, cũng không nói chuyện, chậm rãi gặm xương sườn, lúc rất nhỏ hàng xóm mua cho cô rất nhiều sách, Tần Ngữ lấy của cô, cô vừa ngăn cản, Tần Ngữ sẽ khóc to.


Chờ người lớn đến, lại biến thành cô cướp đồ của Tần Ngữ, tận tình khuyên bảo cô nhường cho em gái, em gái còn nhỏ, thêm mấy lần như vậy, Ninh Tình và Tần Hán Thu đều trở nên không kiên nhẫn với cô.


Về sau lớn hơn một chút, cô liền hiểu, trẻ con biết khóc mới có kẹo ăn.


Ninh Vi gắp cho Tần Nhiễm một miếng xương sườn, Mộc Doanh ngồi bên người Ninh Vi rốt cuộc tìm được cơ hội mở miệng, "Chị họ, em cũng sắp đến Nhất Trung, nghe mẹ nói chị học lớp chọn, vậy thành tích của chị chắc hẳn là rất tốt, chị muốn thi vào trường đại học nào vậy?"


"Con bé ấy à, muốn thi đại học Kinh Thành." Tần Ngữ không nói chuyện, Ninh Tình mở miệng, giọng điệu ôn hòa, "Con bé muốn học cùng một trường đại học với anh trai."


Đại học Kinh Thành, đại học tốt nhất cả nước, ngôi trường mà gần như trong lòng mỗi học sinh lớp mười hai đều hướng tới, thành phố Vân một năm chỉ có mấy học sinh thi đỗ được.


Trong mắt Mộc Doanh lộ ra vẻ hâm mộ, "Chị họ thật là giỏi."


Tần Ngữ không có khẩu vị gì, nhà Ninh Vi vừa nhỏ vừa bừa, đồ đạc còn bẩn, trừ uống được mấy ngụm canh, những món còn lại cô ta đều không động đũa.


Nghe vậy, cô ta nghiêng đầu nhìn Tần Nhiễm, như cười mà không phải cười: "Đừng chỉ nói về con, chị cũng là học sinh lớp mười hai, đúng rồi, chị, chị muốn thi vào trường nào vậy?"

Bình Luận (0)
Comment