Phu Nhân Lại Rơi Áo Choàng Rồi

Chương 28

Chương 28: Danh hiệu Q


Phong Từ tốt nghiệp ở Hành Xuyên Nhất Trung, năm đó hiệu trưởng Từ dạy bọn họ toán học, anh ta tham gia đội tuyển toán, hiệu trưởng Từ bí mật dạy riêng cho anh ta không ít, xem như một nửa đồ đệ của hiệu trưởng Từ.


Trên thực tế anh ta không nghĩ nhiều như vậy, cho đến khi bắt đầu lập nghiệp tại Kinh Thành, anh ta mới hiểu thân phận nửa đồ đệ của hiệu trưởng Từ có nhiều ích lợi như thế nào.


Mà anh ta cũng biết được đại khái về thân phận của hiệu trưởng Từ rồi.


Có thể khiến cho hiệu trưởng Từ xưng một câu cậu chủ Lục, đếm tới đếm lui trong Kinh Thành, cũng chỉ có một nhà.


Về phần vị Tuyển gia này. . .


Phong Từ biết không nhiều, anh ta ở thành phố Vân còn ổn, nhưng đặt trước mặt những cậu ấm cô chiêu đỉnh cấp tại Kinh Thành, căn bản là không thể so sánh, cho dù mượn tên tuổi của hiệu trưởng Từ, anh ta cũng chỉ biết đại khái là trong vòng tròn đó có một người "không thể gây sự" "không thể nhắc đến" "không thể đắc tội" tồn tại.


Phong Từ thu hồi ánh mắt.


Trình Tuyển dựa cả người vào khung cửa, ánh mắt rơi xuống màn hình máy vi tính, thần sắc không rõ, mí mắt rũ xuống.


Đại khái sau một phút đồng hồ, anh ngẩng đầu, hùng hồn: "Không rõ lắm, tạm thời còn chưa có đối tượng hoài nghi."


Dựa theo những hiểu biết của ông ta với anh, một phút đồng hồ này, Trình Tuyển có khả năng đã soát qua một lượt tất cả những người mà anh quen biết.


"Vậy cũng không còn cách nào." Lục Chiếu Ảnh có chút tiếc nuối, anh ta chuyển hướng màn hình, mở số liệu, để tránh đêm dài lắm mộng, trực tiếp đóng gói gửi đi.


Thấy dường như bọn họ còn có việc khác cần xử lý, Phong Từ thu dọn đồ của mình rồi lễ phép rời đi.


Lục Chiếu Ảnh nhích lại gần trên ghế dựa, sờ bông tai rồi cười: "Chờ chút, chúng tôi cũng phải đi, thêm Wechat đi, hôm nay vẫn phải cám ơn cậu đã hỗ trợ."


Phong Từ cũng không ngờ hai cậu ấm này dễ nói chuyện như vậy.


Ba người đi xuống dưới tầng, hai tay Trình Tuyển cắm vào túi, hơi híp mắt lại đi ở phía trước, mặt trời vẫn chưa hoàn toàn lặn, bóng của tòa nhà dạy học kéo dài, ngũ quan của anh dưới ánh chiều ta nhìn có vẻ hơi mơ hồ, mặt mày lạnh nhạt.


Khác với những học sinh Nhất Trung ngây ngô, anh đi chậm rãi từ từ, nhưng có thể thấy được qua những nữ sinh chỉ dám nhìn lén, không dám tiến lên kia, sự kiêu căng trong xương cốt của anh đều khó mà che giấu.


Lục Chiếu Ảnh vẫn luôn đi sau Trình Tuyển nửa bước, nói chuyện với Phong Từ.


Cách đó không xa, Lâm Tư Nhiên và Phan Minh Nguyệt cùng đi phòng giáo vụ cầm bài thi trở về.


Nữ sinh tên Lâm Tư Nhiên này Lục Chiếu Ảnh biết, đã gặp mấy lần khi đi cùng chị đại xã hội.


"Bạn học Lâm, sao không thấy bạn cùng bàn của em vậy." Lục Chiếu Ảnh rất quen thuộc mà chào hỏi, ánh mắt lướt qua gương mặt của Phan Minh Nguyệt, cười, "Ấy, tôi hỏi này, em kết bạn đều nhìn mặt sao?


Lâm Tư Nhiên đi theo Tần Nhiễm nhiều, cũng đã gặp Lục Chiếu Ảnh mấy lần, Lục Chiếu Ảnh còn từng mua trà sữa cho các cô.


"Cậu ấy có việc." Lâm Tư Nhiên ôm tập bài thi, cô ấy biết rõ đây là người trong phòng y tế học đường, cũng không khách sáo.


Trình Tuyển dừng một chút, hơi gật đầu với Lâm Tư Nhiên, lúc này mới rời đi.


Phong Từ muốn đến cửa chính của trường học, thấy hai cậu chủ này đều tỏ ra rất để ý với một người nữ sinh, không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ lại là một nhân vật lợi hại nào ư? Vô thức nhìn sang.


Lâm Tư Nhiên có chút không được tự nhiên, nhỏ giọng mở miệng: "Minh Nguyệt, chúng ta đi thôi. . ."


"Sao em lại chuyển đến trường ở trọ?" Cô ấy còn chưa nói hết câu, đã bị một giọng nói hơi có vẻ âm trầm cắt ngang.


Lâm Tư Nhiên sững sờ, cô ấy nhìn Phong Từ tinh anh tài tử đứng ở đối diện, lại nhìn nữ sinh ngoan ngoãn xinh xắn Phan Minh Nguyệt ở bên cạnh, cảm thấy không quá đúng.


Phan Minh Nguyệt một tay cầm bài thi, một tay kéo cổ tay Lâm Tư Nhiên, đôi mắt vừa to vừa trong hiện giờ tối đen, nhìn rất đẹp.


"Lịch học cấp ba rất nặng, trọ ở trường tiện hơn." Phan Minh Nguyệt siết chặt bài thi, vô cùng xa cách.


"Minh Nguyệt . . ." Phong Từ nhíu lông mày, còn muốn nói điều gì.


Phan Minh Nguyệt liền kéo Lâm Tư Nhiên rời đi, "Tôi phải đi trả bài thi."


Ngón tay Phong Từ hơi giật giật, anh ta đứng tại chỗ một lúc lâu, sau đó mới rời đi.


Sau khi Phan Minh Nguyệt xác định Phong Từ đã quay người rời đi mới thả chậm bước chân.


Lâm Tư Nhiên kinh ngạc nhìn Phan Minh Nguyệt, vô cùng hưng phấn, "Minh Nguyệt, cậu thế mà quen biết Phong Từ! Trước kia anh ta là người nổi tiếng của trường chúng ta đó!"


Lâm Tư Nhiên là học sinh cấp hai lên thẳng cấp ba, năm đó lúc cô ấy còn học cấp hai, hai người nổi tiếng nhất cấp ba, Lâm Cẩm Hiên và Phong Từ, cô ấy đều đã từng được nghe kế.


"Tớ nghe nói bây giờ Phong Từ và Lâm Cẩm Hiên đang lập nghiệp" Lâm Tư Nhiên nhỏ giọng bàn tán, "Cậu biết không, Tần Ngữ của lớp các cậu chính là em gái của Lâm Cẩm Hiên, Phong Từ còn biết đánh nhau. Năm đó hai người kia đều bảo bọc Tần Ngữ, hơn nữa, thị trưởng thành phố chúng ta cũng họ Phong cậu có biết không. Không thể ngờ được, vậy mà cậu lại quen Phong Từ, tớ có được tính là ôm đùi không, quả nhiên những ai liên quan đến Phong Từ đều vô cùng ưu tú."


Phan Minh Nguyệt lắc đầu, giọng điệu rất bình tĩnh: "Tớ là họ hàng xa của nhà họ Phong thôi, cũng không quá quen với Phong Từ, trước đó ở nhờ nhà họ Phong một thời gian, bọn họ rất ưu tú, tớ không thể sánh được."


"Sao lại không có thể sánh được! Cậu xếp hạng thứ hai toàn trường mà! Mỗi lần đều chỉ kém Từ Diêu Quang mấy điểm, nhiều hơn hạng ba đến mấy chục điểm, Minh Nguyệt cậu đừng coi thường bản thân, cậu có biết trước khi bạn cùng bàn của tớ đến, trên diễn đàn còn tranh luận cậu và Tần Ngữ ai mới là giáo hoa!" Lâm Tư Nhiên không vui.


Có điều sau khi Tần Nhiễm đến, loại bài viết này cũng không còn xuất hiện.


Phan Minh Nguyệt bỗng nhiên cười, cô ấy nghẹo đầu nhìn Lâm Tư Nhiên một cái, ánh mắt xa xăm: "Trước kia, thành tích của tớ rất kém, đặc biệt là môn toán."


"Cậu đừng có lừa tớ." Lâm Tư Nhiên không tin, thành tích môn toán của Phan Minh Nguyệt gần bằng Từ Diêu Quang, toán học khác so với những môn học khác.


Tri thức cũng phải tích lũy qua tháng ngày, thành tích hiện tại tốt như vậy, trước kia sao có thể kém?


Phan Minh Nguyệt không giải thích, chỉ cười.


Cô ấy tạm biệt Lâm Tư Nhiên tại đầu cầu thang.


Lâm Tư Nhiên nhìn theo bóng lưng của Phan Minh Nguyệt, cô ấy quen Phan Minh Nguyệt trong lớp học đội tuyển, hai người là bạn cùng bàn, cô ấy luôn cảm thấy trên người Phan Minh Nguyệt có một cảm giác bi thương không nói nên lời.


Hai người đã quen nhau hai năm rồi, nhưng Lâm Tư Nhiên chưa từng nghe Phan Minh Nguyệt nói gì về cha mẹ.


**


Vài ngày sau.


Tần Nhiễm nằm sấp trên bàn tranh thủ ngủ trong giờ ra chơi, bên ngoài rất ồn ào, đôi mắt của cô cũng không nhắm lại nổi, tay cô đặt trên bàn, chống càm, vẻ mặt khó chịu.


Lâm Tư Nhiên phát xong bài thi cho những người khác, cuối cùng mới đưa bài thi của Tần Nhiễm lại cho cô.


6 điểm.


Tiến bộ hơn so với lần trước.


Lâm Tư Nhiên tự an ủi mình.


"Khai giảng chào đón khóa mới, cả ngày hôm nay sẽ rất ầm ĩ." Lâm Tư Nhiên thấy mặt Tần Nhiễm có chút đỏ, dáng vẻ khó chịu, nhìn qua có chút ốm yếu, "Nhiễm Nhiễm, có phải cậu bị bệnh rồi không?"


Cô ấy biết Tần Nhiễm đang đi làm thêm, đêm qua mưa to, cô không mang ô, lúc đi từ cửa hàng trà sữa về ướt như chuột lột.


"Không có việc gì." Giọng của Tần Nhiễm rầu rĩ, cô uể oải ngồi dựa vào tường, không có tinh thần.


Lâm Tư Nhiên có chút không yên lòng.


Lại đi hỏi những người khác ở trong lớp, tìm được thuốc cảm, nhìn chằm chằm giám sát Tần Nhiễm uống một viên.


Uống thuốc xong, Tần Nhiễm càng có vẻ buồn ngủ, có điều cô lại không ngủ được.


Tiếng ồn của đám học sinh mới dưới tầng giống như con ruồi ở bên tai.


Cô đeo tai nghe vào, chỉnh lớn tiếng âm nhạc.


Thật vất vả mới chịu đựng được đến giữa trưa tan học, khắp nơi trong trường học đều là người, chỉ có phòng y tế học đường vẫn yên tĩnh như lúc ban đầu, Tần Nhiễm thở phào một hơi.


Trong phòng y tế học đường.


Bởi vì hôm nay là ngày khai giảng của học sinh mới, phòng y tế học đường hiếm hoi mà có dịp vắng người.


Vô cùng yên tĩnh.


Lục Chiếu Ảnh đặt máy tính ở trên đùi, đăng nhập vào một website với giao diện chỉ có một màu đen, trò chuyện với người khác, văn bản được sử dụng cũng là ký hiệu đặc thù, người bình thường nhìn vào không thể nào hiểu.


Anh ta tùy ý trò chuyện.


Mãi cho đến khi đối phương gửi đến một câu, anh ta suýt chút nữa thì khiến cho bản thân sặc chết.


"Tuyển, Tuyển gia" Lục Chiếu Ảnh nhìn giao diện máy tính, trợn to mắt, lắp bắp, "Hình như có, có đầu mối."


Trình Tuyển dựa vào ghế sofa, đang lật hồ sơ bệnh án, một tay cầm bút máy, tự phụ lười biếng, cũng không ngẩng đầu, dáng vẻ bình tĩnh, "Hoảng cái gì, nói."


"Theo thông tin mà mặt đơ tra được, kẻ giúp chúng ta Anti-Triads, danh hiệu là Q."


Lạch cạch ——

Bình Luận (0)
Comment