Phu Nhân Luôn Muốn Hại Chết Ta

Chương 155

Lục Nhiễm cắn răng nén giận, vừa đi về phía phòng nhỏ vừa lẩm bẩm: “Lục Nhiễm ta thề, từ hôm nay trở đi, nếu ta còn dính dáng gì đến Tống Trì nữa, ta sẽ là đồ đầu heo.”

Vừa thề xong, nàng sực nhớ Nguyệt ma ma còn ở chỗ Tống Trì, liền vội vàng sửa lại lời thề: “Chờ ta gặp được Nguyệt ma ma xong, nếu ta còn liên lạc với Tống Trì nữa, ta sẽ là một con lợn rừng to béo, vừa ngu vừa mập.”

Lục Nhiễm càng nghĩ càng giận, đi đến bờ sông vục nước rửa mặt, cố kìm lại ý muốn quay về tìm Tống Trì cãi nhau một trận.

Ánh trăng chiếu xuống mặt sông lấp lánh, soi bóng nàng trên mặt nước. Nàng cảm thấy có gì đó không ổn, cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện cổ áo lỏng lẻo, trên cổ và xương quai xanh lấm tấm những vết cào đỏ.

Đó là những vết nàng tự cào vì nóng và ngứa trong phòng nhỏ.

Quần áo xộc xệch, trên người lại có những dấu vết dễ gây hiểu lầm như thế, hèn chi hai tên thái giám lúc nãy lại nhìn nàng rồi cười.

Tống Trì cũng vì thế mà nói nàng với Lý Cần lén lút trong phòng nhỏ.

Thôi kệ! Dù sao trong lòng hắn ta đã nghĩ như vậy rồi, không cần giải thích. Giải thích với một người chuyên quyền, cố chấp như hắn ta cũng vô ích, chỉ tổ tự làm mình tức chết.

Lục Nhiễm vỗ nước lên mặt, rồi quay về phòng nhỏ.

Sáng sớm hôm sau, cuộc thi săn bắt chính thức bắt đầu.

Vẫn là Lý Nguyên và Lý Cần dẫn đầu hai đội. Lý Nguyên phụ trách khu phía Đông, còn Lý Cần phụ trách khu phía Tây. Đội nào săn được con mồi nặng hơn sẽ thắng.

Lục Nhiễm từ phòng nhỏ đến chỗ tập hợp, thấy Phương Phượng Hoa đang dính chặt lấy Lý Cần, nói chuyện lưu luyến không rời: “Điện hạ, Hoa Nhi phải về rồi. Ngày mai điện hạ về cung, Hoa Nhi sẽ lại vào cung thăm điện hạ.”

Nàng ta không thể xa Lý Cần nữa. Mới xa nhau nửa năm, nàng ta đã nhận ra tình cảm của Lý Cần dành cho nàng đã nguội lạnh. Nếu không phải có cô mẫu Dung quý phi chống lưng, nàng ta đã nghi ngờ Lý Cần có người phụ nữ khác.

Tiếng kèn vang lên, Lý Cần không còn tâm trí để dây dưa với nàng ta. Ha ta buông dây cương, thúc ngựa đi trước. Cuộc săn hôm nay, hắn ta nhất định phải thể hiện thật tốt. Đây là lúc để hắn ta cho phụ hoàng thấy năng lực của mình.

Lục Nhiễm không biết cưỡi ngựa, đành đi theo những người khác phụ trách tìm con mồi.

Lý Cần bị sự hiếu thắng làm mờ mắt, thúc ngựa cùng đội săn nhanh chóng biến mất vào rừng.

Con mồi trong bãi săn đều được nuôi dưỡng chuyên biệt. Hai bên được ngăn cách bởi một con sông rộng, nên con mồi sẽ không chạy thoát. Săn được nhiều hay ít, chỉ phụ thuộc vào bản lĩnh.

Lý Cần giương cung bắn trúng một con thỏ rừng đang chạy, đắc ý quay lại nhìn Lục Nhiễm đang thở hổn hển: “Tiểu huynh đệ, đi nhặt con thỏ đó đi. Tối nay con thỏ nướng này thuộc về ngươi.”

Lục Nhiễm vừa nhặt con thỏ lên, Lý Cần và đoàn ngựa đã chạy xa.

Mọi nơi có con mồi đều được đánh dấu cờ. Lục Nhiễm và những người khác không cần phải đi theo sát đội săn.

Càng vào sâu trong rừng, con mồi càng nhiều. Chim bay cá nhảy đều bị đàn ngựa làm kinh động, chạy tán loạn.

Tăng Luân ẩn mình trong rừng, đi theo sát Lục Nhiễm, chờ thời cơ nàng đi một mình để ra tay. Để tránh gây náo động, hắn ta phải đưa nàng đi một cách lặng lẽ.

Lục Nhiễm tay trái xách hai con thỏ, tay phải xách một con gà rừng, đã có chút kiệt sức. Nàng không theo kịp đội nữa, đang định đi tìm chút nước uống theo tiếng suối, thì nghe thấy tiếng lá cây xào xạc phía sau.

Nàng đột nhiên quay lại, thấy ba người mặc đồ đen chắn trước mặt: “Không muốn chết thì ngoan ngoãn đi theo chúng ta.”

Lục Nhiễm vứt con mồi sang một bên, từ từ lùi lại. Nàng nheo mắt cảnh giác đánh giá mấy người trước mặt. Mặc dù họ mặc đồ đen kín mít chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng nàng cảm thấy đây không giống phong cách của Tăng Luân.

Người đàn ông đứng giữa có đôi mắt sắc bén như chim ưng. Lục Nhiễm thấy quen mắt: “Các ngươi là ai? Vì sao phải bắt một người vô danh tiểu tốt như ta?”

Những người áo đen không trả lời, chỉ từng bước tiến lại gần Lục Nhiễm.

Đúng lúc đó, Lục Nhiễm nghe thấy tiếng gió trên đầu. Một người áo đen khác từ trên trời giáng xuống, lập tức giao chiến với ba người kia.

Tiếng đánh nhau nhanh chóng làm kinh động những người khác trong đội săn phía Tây. Đội hộ vệ vây quanh Lý Cần: “Có thích khách, bảo vệ điện hạ.”

Lý Cần kéo dây cương, quay người tìm bóng dáng Lục Nhiễm. Trong tám người phụ trách tìm con mồi, chỉ thiếu mình nàng.

“Lục công tử đâu! Người đâu rồi!”

Có người trong đám đông trả lời: “Lục công tử kiệt sức, đi chậm, đang ở phía sau.”

Lý Cần nghe xong, bất chấp sự ngăn cản của đội hộ vệ, quất roi ngựa phá vòng vây, chạy về hướng của Lục Nhiễm.

Đội hộ vệ đi theo sát. Thấy những người áo đen đang đánh nhau phía trước, lo sợ họ sẽ vọt đến làm Lý Cần bị thương, một người trong đội hộ vệ ra lệnh: “Bắn!”

Mũi tên bay tới như mưa, hướng về phía những người áo đen đang giao chiến.

Tăng Luân một mình đấu với ba người đã vất vả, giờ phút này lại không kịp đề phòng những mũi tên bay tới.

Lục Nhiễm thấy mũi tên sắp bắn trúng Tăng Luân, không hề suy nghĩ, nàng vọt tới chắn trước mặt. Nàng chỉ nghĩ, nếu Tăng Luân bị bắt, Tống Trì chắc chắn sẽ bị liên lụy.

Khi mũi tên xuyên qua da thịt, nàng bàng hoàng nhận ra, trong thời khắc sống còn, người nàng nhớ đến nhất vẫn là Tống Trì.

Nàng ngã xuống dưới chân Tăng Luân, đôi môi mấp máy, không thành tiếng: “Đi đi, mau đi đi.”

Tăng Luân hiểu rõ sự nghiêm trọng nếu mình bị bắt. Hắn ta dùng kiếm chặn đòn tấn công của những kẻ áo đen, rồi nhảy lên biến mất trong rừng. Những người áo đen khác thấy đội hộ vệ đã đến gần, cũng nhanh chóng bỏ chạy.

Lý Cần từ trên ngựa nhảy xuống, nhìn Lục Nhiễm đang nằm trong vũng máu, sắp mất đi ý thức. Hắn ta mắt đỏ hoe gào lên: “Thái y, thái y đâu!”

Hắn ta quỳ xuống bế Lục Nhiễm lên. Máu nàng chảy qua mu bàn tay hắn, nóng hổi, dính nhớp. Hắn ta chợt nhớ lại lời Phương Phượng Hoa nói. Hắn ta chỉ là một thế mạng, một thế mạng, một thế mạng…

“Không, tiểu huynh đệ, ngươi sẽ không sao đâu. Kim bài miễn tử ở trên người ngươi, Diêm Vương cũng không làm gì được ngươi đâu.”

Lục Nhiễm chỉ cảm thấy mí mắt thật nặng, không nói được lời nào. Đầu nàng tựa vào tay Lý Cần, rồi nàng chìm vào hôn mê.

Phía Tây có thích khách, phía Đông rất nhanh cũng nghe được tin.

Lý Nguyên kéo dây cương, quay sang nhìn Tống Trì: “Tống đại nhân, ngươi nghĩ là người của ai?”

Hắn ta lo có kẻ mượn danh nghĩa mình ám sát Lý Cần, rồi đổ tội cho mình.

Tống Trì cau mày, nhíu chặt. Theo hắn ta hiểu về năng lực của Tăng Luân, hắn ta sẽ không gây ra động tĩnh lớn như vậy khi bắt Lục Nhiễm. Chẳng lẽ nàng ta không chịu đi với Tăng Luân, nên mới xảy ra chuyện lớn thế này?

Lúc này, Lý Nguyên cũng không còn tâm trạng đi săn. Hắn ta thúc ngựa quay về doanh trại.

Tống Trì kẹp bụng ngựa, đi theo sau.

Vừa về đến doanh trại, hắn ta đã thấy Tân Hữu Niên quỳ trước mặt hoàng đế Lý Vĩnh Xương tạ tội: “Thích khách tùy tiện xâm nhập bãi săn là do vi thần trông coi bất cẩn, làm kinh động thánh giá, xin hoàng thượng tha tội. Vi thần đã phái tinh binh truy bắt bọn áo đen, nhất định phải bắt được để điều tra rõ ràng.”

Tống Trì nghe nói bọn áo đen chưa bị bắt, liền an tâm hơn một chút. Hắn ta xuống ngựa, quay đầu nhìn quanh nhưng không thấy Lục Nhiễm, ngay cả bóng dáng Lý Cần cũng không thấy.

Bình Luận (0)
Comment