Ương Hồng đã rót đầy bồn tắm nước nóng, vào phòng giúp Lục Nhiễm chuẩn bị sẵn quần áo tắm rửa: “Thiếu phu nhân, tắm rửa đi thôi, nước ấm vừa đủ.” Nàng đến gần tai Lục Nhiễm thì thầm: “Bồn tắm rắc hoa khô, thơm lắm.”
“Ngươi thà rắc ngũ vị hương rồi hầm ta đi còn hơn.”
Lục Nhiễm uể oải nói, từ cửa hông đi vào phòng tắm.
Không muốn ra ngoài đối mặt với Tống Trì, nàng dứt khoát cứ ngâm mãi trong bồn. Ương Hồng thêm nước ấm cho nàng hai lần, lo lắng nàng cứ ngâm như vậy sẽ bị cảm lạnh.
“Thiếu phu nhân, người nên dậy đi thôi, trời vào thu rồi, đêm lạnh, nhiễm phong hàn thì không đáng đâu.”
Nghĩ Lục Nhiễm có lẽ là ngượng ngùng cố ý tránh Tống Trì, nàng lại nói: “Dậy đi thiếu phu nhân, thiếu gia đã đến thư phòng rồi.”
Lục Nhiễm ngủ ở Tây viện. Sương phòng bên trái, nhĩ phòng thông với thư phòng của Tống Trì. Bên phải là tịnh phòng, đều có thể đi ra vào từ cửa hông phòng ngủ.
Lục Nhiễm bán tín bán nghi, từ tịnh phòng ra quả thật không thấy Tống Trì.
Nàng ngồi xuống giường La Hán, Ương Hồng đến giúp nàng thoa hương cao, thoa cả mặt và người. Làn da trắng nõn, trơn tru như quả trứng gà bóc vỏ vậy.
Bên này bận rộn, lại đi bưng trà cho Lục Nhiễm.
Ngâm gần nửa canh giờ, Lục Nhiễm cũng có chút khô miệng, bưng chén trà lên uống một ngụm, hương vị rất kỳ lạ. Đẩy nắp ra nhìn, đen kịt, căn bản không phải trà.
“Cái gì thế này?” Ngửi thấy một mùi thuốc.
“Tần ma ma dặn dò phải cho thiếu phu nhân uống, chắc chắn là đồ bổ gì đó, ngài cứ uống đi.”
Ương Hồng đến, véo mũi nàng, muốn giúp nàng uống hết. Về việc tốt cho sức khỏe của Lục Nhiễm, nàng và Tần ma ma tuyệt đối đồng lòng.
Lục Nhiễm nắm tay nàng, không chịu khuất phục: “Ta uống, uống thì được rồi, ngươi cho ta thở một hơi đã.”
Ương Hồng tin tưởng nàng, xoay người bưng một ly khác cho Tống Trì.
Nhĩ phòng vốn không lớn, đổi thành thư phòng liền có vẻ hơi chật chội. Từ cửa hông phòng ngủ đi qua, bàn làm việc đặt ở vị trí cạnh cửa sổ bên trái, phía sau bác cổ quầy chất đầy sách vở.
Bên phải đặt ghế quý phi, bên cạnh đốt vài cây đàn hương.
Gió thổi qua cửa sổ, làn khói nhẹ của đàn hương vừa bốc lên đã bị thổi tan trong không trung.
Ương Hồng đến: “Đại thiếu gia, mời dùng trà.” Chén trà nhẹ nhàng đặt lên bàn làm việc của Tống Trì: “Thiếu phu nhân đã tắm rửa xong rồi.”
Tự nhiên là đến để nhắc nhở Tống Trì nên đi ngủ.
Tần ma ma đã giao nhiệm vụ cho nàng, không thể không để ý.
Tống Trì trước mặt là một núi công văn. Hôm nay vụ án thuế ở Thủy Lăng phủ được giao cho hắn, không tra thì thôi, vừa tra mới phát hiện rất khó giải quyết.
Tuy bận không thể thoát thân, hắn vẫn mở miệng nói: “Nói với phu nhân sớm nghỉ ngơi, ta tối nay ngủ thư phòng.” Như vậy nàng ấy cũng không cần trừng mắt nhìn hắn.
Ương Hồng muốn nói gì, nhưng không dám mở miệng, chỉ có thể hành lễ lui ra.
Cửa hông đóng lại, Tống Trì đưa tay lấy chén trà lên, vừa đưa đến miệng liền phát hiện mùi vị không đúng, mở nắp nhìn, quả nhiên.
Hắn khẽ lắc đầu cười, đặt chén trà trở lại.
Không uống trà hắn còn đang cố kìm chế, chén trà này uống vào thì còn có thể ra dáng người nữa không?
Ương Hồng trở về, đến chỗ Lục Nhiễm giúp nàng chải búi tóc, vẫn còn suy nghĩ lời Tống Trì nói, đoán hắn có lẽ vì Bạc Hà bị đuổi về chỗ lão thái thái mà tức giận, nên không ngủ cùng phòng với Lục Nhiễm.
Lục Nhiễm từ gương đồng thấy nàng thất thần, gọi mấy tiếng mới có phản ứng: “Nghĩ gì đó? Đại nhân nói gì với ngươi?”
“Thiếu gia nói bảo phu nhân ngủ sớm, hắn công vụ bận rộn chắc sẽ về muộn một chút.” Không nhắc đến chuyện Tống Trì ngủ thư phòng.
Người phụ nữ nào mới về nhà đêm thứ hai mà có thể chịu được chồng mình ngủ thư phòng chứ.
“Tốt nhất là ngủ hết ở thư phòng đi.” Lục Nhiễm nhỏ giọng lẩm bẩm, đẩy Ương Hồng ra: “Thôi, ngươi bận cả ngày cũng mệt rồi, về nghỉ đi.”
Ương Hồng hầu hạ nàng lên giường, kéo chăn gấm đắp cẩn thận, thổi tắt nến mới đi ra ngoài.
Lục Nhiễm đêm qua ngủ không ngon, giữa trưa cũng không ngủ. Nàng cảm thấy mình chắc chắn ngã đầu là ngủ, nhưng lại trằn trọc không yên. Rõ ràng là mệt mỏi buồn ngủ, nhưng lại luôn cảm thấy hoảng hốt và nóng trong người.
Nàng đá tung chăn ra, lại mở cửa sổ trong phòng, uống vài ly nước, vẫn nóng, cả người không được tự nhiên, tựa vào khung giường, sống không bằng chết.
Tống Trì đứng dậy đi tìm trà uống, theo thói quen quay đầu nhìn mép giường, suýt nữa hồn bay phách lạc vì nàng.
Âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn đi qua, đưa tay đặt lên trán Lục Nhiễm xem xét, có chút nóng, nhưng không phải bị bệnh, hẳn là do uống phải thuốc nước mà Ương Hồng đưa.
Tống Trì định rút tay về, bị Lục Nhiễm ấn lại không buông. Tay hắn lạnh băng rất dễ chịu: “Tống Trì, ta có phải trúng độc rồi không?”
“Chắc là đúng vậy, ta đi lấy thuốc giải cho nàng.”
Trúng độc thì không đến mức, nhưng tình trạng nàng thế này, trừ phi toát mồ hôi ra, nếu không tối nay đừng nghĩ ngủ yên được giấc nào.
Tống Trì lấy lọ thuốc tới, lắc ra mấy viên thuốc tròn to bằng hạt đậu đỏ, cẩn thận, lại đưa nước cho nàng.
Lục Nhiễm gần như giật lấy nuốt vội, bị nước trà sặc, lại ho liên tục không ngừng.
Tống Trì vỗ lưng nàng, nói: “Sau này trà thuốc Ương Hồng đưa cho nàng không cần uống.”
Lục Nhiễm cũng nghi ngờ trà thuốc đó có vấn đề, nàng còn tưởng đơn thuần chỉ là bổ thân mình thôi chứ.
Lục Nhiễm ho khan dịu xuống, ngẩng đầu nhìn Tống Trì. Trong phòng bóng đêm tối mịt, chỉ có thể nhìn thấy dáng người hắn thẳng như cây tùng. Nàng mấp máy môi muốn nói gì đó, cuối cùng đưa chén trà cho hắn, nằm xuống giường.
Nàng không ngốc, sao có thể không cảm nhận được thái độ của Tống Trì thay đổi, chỉ là không muốn đối mặt mà thôi. Kiếp trước Tống Trì thất ước, còn cả cái chết của nàng nữa, đâu phải là rào cản dễ dàng vượt qua như vậy.
Tống Trì nhìn nàng buồn bã không hé răng ngã đầu là ngủ, hắn uống cạn chỗ nước còn thừa của nàng, lại đi rót một ly khác, quay đầu lại nhìn nàng nằm im lặng.
Chén trà đặt xuống, hắn nhẹ giọng mở miệng nói: “Nàng yên tâm, ta sẽ không miễn cưỡng nàng.”
Nói xong liền lại về thư phòng.
Thuốc viên của Tống Trì thấy hiệu quả rất nhanh, không đến nửa khắc, Lục Nhiễm liền cảm thấy cả người dễ chịu, ôm chăn gấm mơ màng ngủ.
Đêm qua quả thực trằn trọc mất một lúc lâu, ngủ quá giấc, vẫn là Ương Hồng đến đánh thức nàng: “Thiếu phu nhân, hôm nay hồi môn, phải khẩn trương lên, không thể trì hoãn.”
Lục Nhiễm nheo mắt lại hồi lâu mới từ từ tỉnh táo, lúc này mới đứng dậy.
Ương Hồng hầu hạ rửa mặt chải tóc, bên miệng nhỏ giọng nói: “Phòng ngủ giường lớn như vậy không ngủ, lại cứ thích ngủ thư phòng, lần này bị sái cổ, chẳng phải cũng là tự tìm lấy sao.”
Ngủ thư phòng, trừ Tống Trì ra còn có thể là ai. Lục Nhiễm ngáp một cái, hỏi: “Đại nhân bị sái cổ ư?”
“Cũng không phải, sớm đã mời đại phu đến xem rồi.”
Lục Nhiễm cúi đầu không lên tiếng, nghĩ đến lời Tống Trì nói tối qua rằng sẽ không miễn cưỡng nàng.
Tống Trì dù sao cũng biết y thuật, bảo đại phu giúp điều trị, dán thuốc mỡ lên, liền như người không có việc gì vậy đến cùng Lục Nhiễm ăn sáng.
Lục Nhiễm không nhìn hắn, đối với chuyện bị sái cổ làm như không biết. Người đàn ông này thật sĩ diện quá đi, nếu chuyện mình bị sái cổ bị phát hiện, chắc phải thẹn quá hóa giận.
“Giang thúc bảo nàng đi Trần phủ xong, lại vòng qua Giang phủ đi.”
Trần phủ là chỗ tỷ tỷ ở, từ đó gả đi, thì phải đến. Giang phủ là chỗ tiểu thúc thúc có quan hệ huyết thống ở, cũng phải đến.
“Đại nhân nếu bận công vụ thì cũng không cần đi cùng ta, ta cùng Ương Hồng đi là được.”
Lời này rất quen thuộc, dường như hơn nửa năm trước mới nói qua.
Tống Trì thực sự rất bận, để hôm nay có thời gian đi cùng nàng, hắn đã thức trắng đêm để chỉnh lý vụ án thuế ở Thủy Lăng phủ, vất vả lắm mới chợp mắt được một lúc trước bình minh, thế mà lại bị sái cổ…
“Ta ngày mai có lẽ phải đi một chuyến Thủy Lăng phủ.” Tống Trì mở miệng.