Lục Nhiễm đối với Tống Trì mà nói, chính là tuyệt thế mỹ vị. Đã nếm qua rồi, hắn chỉ muốn ăn mãi, ăn mãi…
Trương Cung Lương đã đi theo Chu Chính Quyền đến trước giờ lên triều. Hắn vốn nghĩ Tống Trì gọi hắn đến là để bàn chuyện quan trọng, nên đã không ăn sáng. Nhưng hắn nghe Tống Trì vẫn còn trong phòng.
Hắn thầm mắng Tống Trì trọng sắc khinh bạn, nhưng cũng chỉ có thể bụng đói meo mà ra phòng khách đợi.
Tống Trì dường như đã quên mất chuyện hắn gọi Trương Cung Lương đến, thỏa nguyện "ăn" những thứ hắn muốn. Lúc này hắn mới ra ngoài dặn Ương Ngọc và Ương Liễu chuẩn bị bữa sáng cho Lục Nhiễm.
Nghe Chu Chính Quyền nói đã đưa Trương Cung Lương đến, hắn mới bắt đầu đi về phía phòng khách.
Trương Cung Lương có vóc dáng mập mạp, ăn uống cũng rất nhiều, từ trước đến nay đều có thói quen ăn uống no say rồi mới lên triều. Bụng vốn đã đói meo, uống thêm vài ngụm trà, bụng càng đói, kêu réo ầm ĩ.
Không muốn đợi nữa, hắn đứng dậy định đi. Vừa hay chạm mặt Tống Trì đang đi về phía phòng khách.
"Tống đại nhân thành thân quả nhiên không giống, mặt mày rạng rỡ."
Nhìn Tống Trì vào thư phòng ngồi xuống, Trương Cung Lương càng không hiểu:
"Này, ta nói đại nhân, ngươi vội vội vàng vàng gọi ta đến, không định cho ta ăn sáng à? Ngươi đường đường là Lại Bộ Thượng Thư, bổng lộc hàng năm cũng không ít đâu. Ngươi không thể keo kiệt vậy được. Hơn nữa, ta nghe nói ngươi có không ít việc kinh doanh, số bạc tích cóp đủ để mua mấy tửu lầu lớn đấy."
Chu Chính Quyền ở ngoài cửa cười trộm. Trong kinh thành này, ngoài Lục Nhiễm ra, người có thể kêu la ầm ĩ trước mặt Tống Trì như vậy chỉ có Trương Cung Lương thôi.
"Nói xong chưa? Nói xong thì đến lượt ta nói." Đối với lời phàn nàn của Trương Cung Lương, Tống Trì coi như không nghe thấy.
Trương Cung Lương bực bội đi đến vỗ bàn: "Ta chưa nói xong. Nhưng đói bụng không có sức. Ngươi không cho ta ăn, ta về đây."
Tống Trì bị hắn làm ầm ĩ hơi đau đầu, dặn Tần ma ma bưng vào một bát mì canh và hai cái bánh bao thịt, đặt trước mặt Trương Cung Lương.
"Ngươi đối đãi khách thế này thật không thể tin được." Trương Cung Lương oán trách thì oán trách, nhưng vẫn cầm bát đũa ăn.
"Nói đi, ngươi tìm ta có việc gì?"
Tống Trì thấy hắn nhồm nhoàm đồ ăn, vẻ mặt chán ghét. Hắn quay người, thản nhiên nói: "Lý Cần biến mất."
"Lý Cần, Lý Cần nào?" Trương Cung Lương lấp l**m đáp, nhất thời không phản ứng kịp.
Bị Tống Trì lạnh lùng liếc một cái, Trương Cung Lương mới hiểu ra: "Hắn bây giờ không còn làm nên trò trống gì. Biến mất thì biến mất thôi."
"Vô tri." Tống Trì giận: "Ngươi đừng quên binh quyền của Phương gia chưa buông."
Lý Cần có một người cậu ruột tên Phương Chấn Toàn, thường trú ở biên giới phía Tây. Ông ta luôn có công trong việc bảo vệ biên cương, hơn nữa lại được Dung Quý Phi sủng ái, binh quyền khi thịnh nhất lên đến 60 vạn.
"Ngươi lo tàn dư Phương gia sẽ ngóc đầu trở lại?"
Tân Thượng Thư đã xin cáo lão hồi hương, chứng tỏ đã hoàn toàn buông bỏ quyền lực triều đình. Tống Trì lo lắng Lý Cần sẽ gây trở ngại cho mình về mặt binh quyền.
"Ta gọi ngươi đến sớm như vậy, chính là muốn ngươi trên triều đình nhắc đến chuyện thu hồi binh quyền."
Giờ Lý Nguyên quá kiêng kỵ hắn, hắn lo lắng "vật cực tất phản", không muốn quá bức bách Lý Nguyên. Trương Cung Lương là biểu ca của Lý Nguyên, từ hắn nhắc đến chuyện này sẽ thích hợp hơn.
Trương Cung Lương ăn sáng gần xong, lau miệng, nhấp một ngụm trà nói: "Hiện tại biên giới phía Tây có chiến loạn, thu binh quyền lúc này không hợp thời."
"Ngươi cứ đề xuất đi." Lý Nguyên đến lúc đó sẽ hỏi ý kiến của hắn, hắn sẽ nhắc lại suy nghĩ của mình.
Trương Cung Lương gật đầu, nghĩ giờ không còn sớm, phải lên triều rồi, liền đứng dậy đi trước. Vừa ra khỏi phòng khách đã chạm mặt Lục Nhiễm.
Nàng mặc một bộ áo tay lụa gấm, chất liệu nhìn đã rất quý giá. Ánh nến vàng ấm áp chiếu nhẹ lên người nàng, đôi mắt đen nhánh tuyệt đẹp, sóng nước trong veo, đẹp như bức tranh thủy mặc.
Lục Nhiễm không quen Trương Cung Lương, chỉ cúi người hành lễ.
Trương Cung Lương véo râu cằm cười nói: "Ngày trước thật nên làm ầm ĩ đêm động phòng của Tống đại nhân."
Tống Trì ném thẳng nghiên mực trước mặt ra. May mà Trương Cung Lương tuy béo nhưng cũng nhanh nhẹn né tránh được.
Giữ mạng quan trọng, hắn cười nhạt với Lục Nhiễm rồi chuồn mất.
Lục Nhiễm nhìn thân hình mập mạp của hắn rung rung biến mất khỏi tầm mắt, bật cười. Xem ra hắn và Tống Trì thật sự có mối quan hệ rất tốt.
Nhặt nghiên mực trên đất vào thư phòng, sắc mặt Tống Trì vẫn còn chút khó chịu.
"Sau này bớt nói chuyện với người họ Trương đó đi. Trông đã không phải hạng tốt rồi."
"Không phải hạng tốt, chàng còn cho hắn vào phủ?" Lục Nhiễm cãi lại. Đặt nghiên mực xuống rồi ngồi đối diện Tống Trì.
Tống Trì đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng. Đúng là một đôi tay đẹp, trắng nõn thon dài, khớp xương thanh tú, tựa như được tạc từ ngọc.
Lục Nhiễm mới nhớ ra chính sự, giằng tay ra: "Tần ma ma bảo ta đến nhắc chàng nên lên triều." Hắn là người sau này sẽ làm thủ phụ, không thể vì nàng mà ảnh hưởng đến sự nghiệp.
Tống Trì chỉ cảm thấy trên người một trận trống vắng. Hơi ấm và mùi hương đều không còn. Hắn sững sờ muốn vươn tay ra nắm lấy, nhưng chỉ túm được vài sợi tóc. Ngước mắt lên nhìn, Lục Nhiễm đã ra khỏi phòng khách.
Đã đọc không ít sách về cung đình các đời, hắn bỗng hiểu những tên hôn quân chìm đắm trong sắc đẹp mà bỏ bê triều chính. Lúc này hắn chẳng phải đang như vậy sao. Rõ ràng công vụ chất thành núi, nhưng hắn lại vô tâm.
Nếu Lục Nhiễm cũng là người không hiểu chuyện, cứ quấn lấy hắn, e rằng đời này hắn sẽ bỏ bê tất cả.
Những ngày sau, Tống Trì luôn đến triều muộn. Lúc trước Lý Nguyên trước mặt văn võ bá quan đã không nể nang gì mà chê cười hắn, nhưng hắn vẫn mặt không đổi sắc, cách một ngày lại muộn một chuyến.
Nếu đã ôm Lục Nhiễm trong lòng, hắn cứ thế không muốn buông tay.
Sáng nay Tần ma ma đã giục rất nhiều lần ngoài cửa, hắn ngược lại còn trút giận lên Tần ma ma. Tần ma ma cũng không sợ, chỉ nhắc nhở qua loa, một lát sau lại đến giục.
Buổi tối Tống Trì từ thư phòng về phòng, Lục Nhiễm chưa ngủ, xõa mái tóc đen dài ngồi trên mép giường, cùng Tống Trì "ước pháp tam chương": "Ngày mai nếu Tần ma ma gọi chàng không dậy, sau này chúng ta sẽ ngủ riêng phòng." Đường đường thứ phụ kiêm Lại Bộ Thượng Thư mà đến triều muộn là điều đáng bị chê cười.
Tống Trì vội vàng đồng ý, thổi tắt nến, nằm xuống chiếc giường mềm mại, mọi chuyện lại vứt ra sau đầu.
Tần ma ma có kinh nghiệm, sáng sớm hôm sau đã đến gọi hắn sớm hơn nửa canh giờ.
Nhớ lời Lục Nhiễm dặn, Tống Trì dậy sớm. Đến trong cung, chỉ có một mình hắn. Hắn không biết đã thầm mắng Tần ma ma bao nhiêu lần. Suốt cả ngày hắn giữ một khuôn mặt lạnh lùng. Lý Nguyên ngày thường thích đùa giỡn, nhìn hắn như vậy, nói chuyện cũng phải cẩn thận hơn ba phần.
Sắp đến lúc tuyển phi, Tống Trì lại bận tối mắt, Lục Nhiễm lại đang lo lắng cho Tần Ngọc Tuyết.
Tần Ngọc Tuyết vẫn luôn bị Tần Dục Phiên cấm túc trong phủ. Lục Nhiễm đã đến thăm vài lần, nàng ấy luôn ủ rũ không vui.
Lục Nhiễm biết nàng ấy đang chờ Chu Chính Quyền, nhưng Chu Chính Quyền căn bản không có ý đó. Dưa xanh ép không ngọt, ai cũng biết đạo lý này.
Đang lo lắng cho Tần Ngọc Tuyết, Ương Hồng đi vào, nói Tần Ngọc Tuyết hẹn nàng ăn trưa ở Huệ Dương Lâu.
Trước khi động đũa, Lục Nhiễm muốn nhân cơ hội này nói chuyện với nàng ấy về Chu Chính Quyền, nhưng Tần Ngọc Tuyết đã mở lời cắt ngang.
"Hôm nay ta hẹn nàng ăn cơm, chỉ đơn thuần là ăn cơm. Ăn xong chúng ta đi chợ dạo một vòng nhé." Sau này nàng ấy e rằng thật sự không còn cơ hội này nữa.