“Đây là 50 vạn, cậu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mấy đứa rồi.”
Cố Mang liếc nhìn thẻ ngân hàng Lôi Tiêu đặt ở trên bàn trà, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, đuôi mắt thấp thoáng chút nét bướng bỉnh.
“Không cần đâu, cảm ơn cậu.”
Cô ngồi ngả ngớn trên ghế sopha, hờ hững nói.
Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con không cần, Cố Tứ cũng không cần à?”
Cố Mang nghịch súng đồ chơi trên tay: “Con có thể chăm sóc cho em trai mình.”
Lôi Tiêu cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: “Con chăm sóc? Con lấy cái gì để chăm sóc? Con có tiền không? Để cho một thằng bé còn nhỏ như vậy ra ngoài làm ăn xin với một đứa còn chưa tốt nghiệp cấp ba à?”
Mỗi lần gặp Cố Mang, ông ta cảm thấy rất mất mặt, sao nhà họ Lôi lại có đứa cháu gái đáng thất vọng thế này chứ.
Cố Mang nhếch mép, đôi mắt lạnh lùng khẽ cong lên, nụ cười không rõ ý tứ nhưng toát lên vẻ ngạo mạn: “Tiền, con còn có một chút. Cái này cậu để lại cho Cố Âm đi.”
Lôi Tiêu nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại toát ra khí chất lưu manh này, ông ta ghét bỏ nhíu mày lại.
Cố Mang vừa ra đời, mọi người đều đã biết chắc chắn sau này cô sẽ là một mỹ nhân.
Ông ta cũng rất cưng chiều đứa cháu gái xinh đẹp này.
Nhưng càng lớn, tính tình con bé này lại càng quái gở.
Rõ ràng là đứa lớn nhất trong nhà nhưng lại không bao giờ nhường nhịn các em trai em gái nhỏ hơn.
Chỉ cần có ai dám đụng vào đồ của cô thì cô sẽ dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm đối phương rồi cầm đồ đi mất.
Mới chạm vào đồ cô có chút mà đã như vậy, vừa nhìn sơ qua đã biết là một kẻ kiêu ngạo nhìn đời bằng nửa con mắt.
Chị ông ta là người tốt, nên dù anh chị em không thích Cố Mang thì mặt ngoài vẫn giả vờ cho xong chuyện.
Mãi đến lúc Cố Mang tuy còn nhỏ nhưng đã đánh một người đàn ông trưởng thành đến tàn phế thì lúc này cả nhà mới thật sự sợ hãi vội vàng tránh né cô.
Dù người đàn ông đó có là tội phạm, nhưng lúc đó Cố Mang còn nhỏ mà đã ra tay tàn nhẫn như vậy.
Đúng là một người không có một chút nhân tính nào!
Bởi vì Cố Mang còn nhỏ nên chỉ ở vào trại cải tạo đặc biệt một tháng, sau đó thì chị của ông ta đã đến đón về.
Nhốt cô ở nhà một thời gian rồi gửi cô đi học tiểu học.
Ai ngờ mới nhập học được mấy ngày thì lại bị cưỡng chế đuổi học vì đánh bạn nhập viện.
Xưa giờ cô không biết nỗ lực học tập là gì!
Nhưng chuyện xấu thì đầy rẫy ra đó!
Nhà ai mà có đứa con như thế này thì đúng là xui tận tám đời!
Bây giờ chị và anh rể ông ta bất ngờ qua đời.
Để lại ba đứa nhỏ không ai nuôi nấng.
Ông ta là người trong giới chính trị, lúc nào cũng như đang đi trên lớp băng mỏng, đang lúc thăng chức ngàn cân treo sợi tóc.
Cố Tứ cũng gây chuyện thị phi khắp nơi hệt như Cố Mang, từ bé đã đánh nhau trốn học, chẳng chịu học hành đàng hoàng, ông ta mang hai đứa này về thì chẳng khác nào tự rước phiền phức.
Đặc biệt là ở nơi có nhiều quyền quý như Minh Thành.
Nếu hai đứa này gây ra rắc rối gì thì sự nghiệp của ông ta coi như xong.
Ba đứa con của chị ông ta, chỉ có mình Cố Âm là ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Cố Âm học giỏi, ngoại hình được di truyền từ chị ông ta, xinh xắn dễ mến.
Nếu không thì chị ông ta đã không để tất cả tài sản của mình cho cô con gái thứ hai là Cố Âm.
Nhận nuôi Cố Âm cũng coi như là cách ông ta báo đáp sự chăm sóc từ xưa đến giờ của chị mình.
“Tự mà lo liệu cho tốt!”
Lôi Tiêu lạnh lùng bỏ lại một câu rồi đứng dậy nhanh chân rời khỏi nhà họ Cố.
Cố Âm bước từ trên lầu xuống, bên cạnh là thư ký của Lôi Tiêu đang cầm hành lý giúp cô ta.
“Chị ơi, mặc dù nhà này là ba mẹ để cho em, nhưng chị và Cố Tứ cứ ở tạm trước đi, em không để ý đâu.” Cố Âm cười nói.
Cố Mang nhét súng đồ chơi vào balo, nhướng mắt: “Không cần.”
Cô giơ tay lên xem giờ.
Năm giờ rồi, phải đi đón Cố Tứ tan học.
Cô cầm mũ bảo hiểm màu đen ở bên cạnh, đi thẳng ra ngoại
Một chiếc mô tô màu đen tuyền đang đỗ ngoài cổng biệt thự.
Đèn xe sáng lên trông như đôi mắt ác quỷ, hung dữ và hoang dại.
Cố Mang đội mũ bảo hiểm lên, đôi chân thon dài thẳng tắp leo lên xe, cạch một phát kéo tấm kính bảo vệ mắt xuống.
Mô tô vang lên tiếng ầm ầm lao ra ngoài như bay.
Cố Âm bước tới cửa xe BMW, thư ký mở cửa xe giúp cô ta.
Cô ta nhìn về phía Cố Mang rời đi, đồng tử hơi co lại, cô ta cứ nhìn chằm chằm như thế mấy giây.
Lôi Tiêu bảo: “Âm Âm lên xe đi.”
Cố Âm ngoan ngoãn trả lời: “Dạ.”
Lôi Tiêu lạnh nhạt nói: “Sau này con phải hoàn toàn cắt đứt liên lạc với hai đứa nó. Con sẽ không bao giờ tiếp xúc lại với những con người ở tầng lớp thấp kém như thế này nữa, tụi nó chỉ xứng ngước nhìn con thôi.”