Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 21

Ngoại ô phía Bắc Bắc Kinh.
Một viện điều dưỡng không tên tuổi.
Nửa đầu năm vừa được Tổ chức Y tế Thế giới đánh giá, là viện điều dưỡng có cơ sở vật chất hàng đầu thế giới.
Chi phí cần trong một tháng đã lên đến một ngàn vạn.
Chi phí điều dưỡng trên trời.
Ở cổng có một cửa hàng hoa, một chậu xương rồng nhỏ có giá một vạn tám.
Cố Mang cầm một cây xương rồng nhỏ, to bằng lòng bàn tay, nghiêng đầu nhìn một cái.
Những thứ nhỏ cũng khá đắt tiền.
Cô nhướng mày, một tay đút vào túi áo khoác, không nhanh không chậm mà đi vào bên trong viện điều dưỡng.
Thiết kế bên trong viện dưỡng lão theo phong cách điền viên, mỗi người sống ở trong viện điều dưỡng đều ở trong  căn nhà tre riêng biệt
Sự sắp xếp đan xen hòa quyện.
Vườn hoa, vườn rau, hàng rào hoa hồng, lối đi nhỏ lát đá cuội.
Môi trường thoải mái thư giãn.
Song song với áp dụng khoa học công nghệ hiện đại, lại vừa giữ được vẻ đẹp tựa như chốn bồng lai tiên cảnh.
Thỉnh thoảng có người cầm rau còn đọng sương và thịt tươi đi qua, đó là nhân viên của viện điều dưỡng, đang chuẩn bị bữa sáng.
“Cô Cố, cô đến thăm Kim Dương à.” Bác đầu bếp mỉm cười hê hê nói.
Cố Mang dạ một tiếng, tháo mũ lưỡi trai, vén tóc.
Trong ánh sáng sớm mai, làn da cô trắng như sứ, ngũ quan càng xinh đẹp, khiến người ta phải nghẹt thở.
Bác đầu bếp sững người vài giây, nghe thấy giọng nói trong trẻo của Cố Mang.
"Kim Dương đã dậy chưa ạ?"
Bác gái hoàn hồn, "Dậy rồi, dậy rồi, chắc giờ này đoán chừng là đang tưới mấy khóm hoa ngoài vườn cho cô."
Cố Mang lịch sự cảm ơn, rồi đi về phía khu vườn hoa.
Bác gái nhìn theo bóng lưng của Cố Mang, thấp giọng lẩm bẩm nhỏ: "Cô bé này lớn lên cũng thật xinh đẹp quá mức rồi."
Vườn hoa.
Một cô gái mặc áo nhung màu xanh khói đang ngồi xổm trước khóm hoa, cầm gáo nước tưới cây.
Cố Mang nhìn từ xa, khóe miệng khẽ nhếch lên nở một nụ cười: "Kim Dương."
Bóng lưng của Mạnh Kim Dương dường như cứng đờ trong giây lát, quay đầu lại nhìn thấy Cố Mang, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên và vui mừng.
Bỏ chiếc gáo nước xuống, đứng dậy chạy lại phía này: "Cố Mang, cậu đến thăm mình rồi."
"Ừ."
Cố Mang đưa cây xương rồng cho cô ấy.
Mạnh Kim Dương cúi đầu nhìn cây xương rồng nhỏ, ánh mắt đều tràn ngập ánh sáng.
Mỗi lần Cố Mang đến đều mang cho cô ấy những loại cây nhỏ đặc biệt dễ chăm sóc, chẳng hạn như sen đá hoặc xương rồng.
Dễ chăm sóc, sức sống bền bỉ.
Mạnh Kim Dương khoác tay Cố Mang, cười híp mắt nói: "Cố Mang, chúng ta vào trong đi."
"Được."
Đến căn nhà tre, nội thất bên trong đều mang phong cách cổ điển.
Nhìn thoáng qua, trái tim bốc đồng cũng bỗng trở nên dịu lại.
Mạnh Kim Dương lấy ra những món hoa quả sấy và đồ ăn vặt tự làm, "Cố Mang, đây đều là xoài và dâu tây mình tự trồng, đặc biệt ngon, mình cho nhiều đường lắm, chắc chắn cậu sẽ thích."
Cố Mang nhìn cô ấy, đôi mắt lạnh lùng lười biếng hiện lên một khoảnh khắc ngẩn ngơ.
Trong ánh mắt cô gái lúc này dường như ánh lên ánh sáng ấm áp mãnh liệt, sự sống động đã lâu không thấy.
Có vẻ cô ấy đã hồi phục rất tốt.
Cô bẻ một miếng xoài sấy, nếm thử một chút, hương vị vô cùng ngon, ngọt nhưng không gắt, mang đậm mùi trái cây.
Mạnh Kim Dương cũng ăn cùng cô, ánh mắt cụp đầu, tựa như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
Cố Mang liếc cô ấy một cái, cánh tay chống trên bàn, đôi bàn tay trắng lạnh lùng lười biếng mà đỡ cằm, chậm rãi nói: "Có gì thì nói đi."
Mạnh Kim Dương cười ngại ngùng: "Chẳng giấu được cậu chuyện gì cả."
Cố Mang nhướng mày.
"Mình chỉ nghĩ là, mình không thể ở đây mãi được." Mạnh Kim Dương nghiêm túc nói: "Bây giờ mình khỏe hơn nhiều rồi, mình có thể ra ngoài làm việc kiếm tiền cùng cậu, mình nghe nói viện phí ở đây đắt lắm."
"Cậu làm việc với mình á?" Cố Mang kẹp miếng xoài sấy giữa ngón tay, đổi tư thế, bắt chéo chân, ngữ khí lười biếng buông thả, đôi môi mỏng nhếch lên nói: "Cậu còn chưa đủ tuổi, kiếm tiền kiểu gì?"
Mạnh Kim Dương ngẩn người: "Nhưng cậu cũng chưa đủ tuổi mà."
"Mình biết đánh nhau." Cố Mang nói một cách thản nhiên.
 

Bình Luận (0)
Comment