Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 304

Đỗ Tuyết ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Cố Mang, hay là cậu đăng ký tài khoản đi, vòng bạn bè có nhiều nội gián của giáo viên quá, weibo thuận tiện hơn.”

Cố Mang không quan tâm, chỉ là lười biếng, tùy ý đưa điện thoại cho Mạnh Kim Dương: “Giúp mình đăng ký tài khoản đi.”

“Được.” Mạnh Kim Dương cầm lấy, điện thoại của Cố Mang rất sạch sẽ, cũng không có nhiều app.

Cô ấy tải app weibo về trước, sau đó bấm vào, đăng kí bằng số điện thoại di động của Cố Mang.

Thẩm Hoan lại hỏi: “Kim Dương, cậu đăng ký chưa, chúng ta cũng theo dõi nhau đi.”

“Cậu tìm Sở Dương, đây là tên của mình.” Mạnh Kim Dương nói xong, ngẩng đầu nhìn Cố Mang: “Cố Mang, cậu muốn gọi biệt danh gì?”

Cố Mang lười biếng nói: “Sao cũng được.”

Mạnh Kim Dương nghĩ một lúc, dùng chữ cái đầu tiên trong tên của cô đăng ký cho cô.

G.

Sau đó đổi ảnh đại diện mặc định của weibo thành ảnh đại diện Wechat của Cố Mang.

Sau khi đăng ký, mấy cô gái theo dõi nhau, thậm chí còn bấm thích nhau khi đăng bài trên weibo.

Ăn lẩu xong, trên bàn bày bừa một đống, mọi người chia nhau dọn dẹp.

Sau khi đựng rác xong, Cố Mang đút tay vào túi, tùy ý xách lên, đi xuống lầu .

Vừa vứt rác xong thì điện thoại trong túi reo lên.

Cô cúi đầu lấy ra xem, là số lạ từ Bắc Kinh, cô vô cảm bấm nhận cuộc gọi.

“Là Cố Mang sao?” Giọng của người đàn ông trung niên truyền từ bên kia.

Cô gái đi tới bên gốc cây, thản nhiên dẫm lên lề đường, đáp: “Là tôi.”

Người đàn ông trung niên cười cười: “Xin chào Cố Mang, tôi là Dương Thiên Minh.”

Nghe thấy cái tên này, Cố Mang thu lại giọng điệu lười biếng của mình nói: “Giáo sư Dương, có việc gì sao ạ?”

Dương Thiên Minh nói: “Tôi nghe hiệu trưởng Nhậm nói, em dự định tháng chín sẽ tới Bắc Kinh báo danh.”

“Vâng ạ.” Cố Mang nhìn thấy một cô gái xách trái cây từ phố mua sắm trường học về, cụp mắt xuống, quay người đi về phía phố thương mại.

Dương Thiên Minh lúc này đang ở trong phòng làm việc của hiệu trưởng Nhậm, nghe được câu trả lời của cô, có chút tiếc nuối.

Ông ấy gấp không thể chờ nổi muốn đem Cố Mang vào phòng thí nghiệm của mình.

Im lặng vài giây, ông ấy nói: “Tháng chín đến là dự định vẫn tham gia thi đại học sao?”

“Không phải ạ, có chút việc cá nhân.” Cố Mang nói ngắn gọn, giọng khá bình tĩnh.

Dương Thiên Minh gật đầu, không tiện hỏi thêm nữa: “Cố Mang, còn hơn nửa năm nữa mới đến tháng chín, nếu có thời gian, em có thể tới tham quan viện nghiên cứu của Hội Y học.”

Biểu hiện rất rõ ràng, là muốn Cố Mang nhanh vào phòng thí nghiệm

Cô gái nhướng mày, lười biếng nói: “Vâng ạ, cảm ơn giáo sư Dương.”

Dương Thiên Minh cúp điện thoại, nhìn hiệu trưởng Nhậm.

“Thầy Nhậm, thầy cũng cho rằng Cố Mang có thể làm người kế nhiệm của Hội Y học chúng ta phải không?” Ánh mắt của Dương Thiên Minh khiến người ta hồi hộp.

Rất nhiều nghiên cứu sinh tiến sĩ của ông ấy đều cực kỳ giỏi, nhưng xét đến việc kế thừa Hội Y học thì vẫn còn hơi kém.

Hiệu trưởng Nhậm tuy là hội trưởng đại diện nhưng ông ta vẫn phải quản lý công việc của đại học Bắc Kinh, khó tránh khỏi việc lực bất tòng tâm.

Thực ra họ rất lo lắng, sau khi bọn họ buông bỏ Hội Y học thì nó sẽ hoàn toàn suy tàn.

Sự xuất hiện của Cố Mang đã khiến họ nhìn thấy hy vọng.

Hiệu trưởng Nhậm gật đầu, cười vui vẻ: “Chỉ dựa vào lòng can đảm từ chối Tổ chức Y tế, lựa chọn khoa Y chúng ta của em ấy, có bao nhiêu người có thể làm được?”

Dương Thiên Minh nhớ lại cảnh tượng ngày đó Tổ chức Y tế nói lời sỉ nhục, cuối cùng Cố Mang chọn đại học Bắc Kinh bọn họ trước mặt rất nhiều giáo sư.

Cảnh tượng như vậy gần như gây sốc.

Kìm chế đôi tay run rẩy của mình, ông ấy nói: “Thầy Nhậm, còn gần bảy tháng nữa mới đến tháng chín, chắc sẽ… không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra đâu nhỉ?”

Phát hiện ra một thiên tài như vậy, Đại học Bắc Kinh bọn họ còn có hơi không xứng, Dương Thiên Minh rất lo lắng.

Thực sự sợ trong bảy tháng này sẽ có người ra tay chen ngang.

Bình Luận (0)
Comment