Phu Nhân Ngày Ngày Vả Mặt

Chương 6

Cô MC xinh đẹp của buổi đấu giá mang một vật phẩm đang được phủ kín bằng vải đen lên đài rồi cẩn thận đặt xuống.

Người đấu giá vuốt ve tấm lụa đen, anh ta đã đứng trên đài đấu giá hơn một tiếng đồng hồ, nhưng vào giờ phút này không hề nhìn ra vẻ uể oải trên mặt anh ta, thậm chí còn hơi kích động.

"Tiếp theo là vật phẩm đấu giá cuối cùng của chúng ta trong buổi đấu giá tối nay: Đá mộng đẹp!" Giọng nói của người đấu giá truyền khắp toàn bộ hội trường.

Tô Đàn ngẩng đầu lên, cất điện thoại di động, nhìn chằm chằm về phía viên đá kia, đôi mắt đen nhánh híp lại.

Ánh mắt nguy hiểm mà lạnh lẽo, hoàn toàn không giống một thiếu nữ mười tám tuổi.

Rita nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp này, im lặng suy nghĩ, thiếu nữ mười tám tuổi nhà ai có thể trở thành hacker cao cấp nhất thế giới?

Làm cho một hacker hàng đầu trên bảng xếp hạng hacker toàn cầu như cô ta cũng phải ghen tị đỏ mắt!

Advertisement

Thiếu nữ mười tám tuổi nhà ai có thể trở thành thần y, được các dòng họ lớn đến tận cửa cầu xin?

Thật sự không biết tại sao trên thế giới này có thể có một người hoàn mỹ như vậy!

Lại nhìn sang bên cạnh, cậu bé Tô Trầm cứ như sao chép rồi dán ra, mới gần bảy tuổi đã có thể âm thầm hack vào máy tính của một hacker quốc tế như cô ta mà không hề có một chút dấu vết.

Không biết vài năm nữa sẽ lợi hại đến mức nào!

Advertisement

Hai chị em nhà này đúng là làm cho người ta ghen tị đến mức muốn nổi điên lên! Khi sáng tạo ra bọn họ, Thượng đế đã quá thiên vị rồi!

Lúc trong Rita còn đang âm thầm than phiền trong lòng là Thượng đế bất công, lượt đấu giá này đã bắt đầu.

Người đấu giá tươi cười giới thiệu: "Tôi tin chắc là mọi người đều từng nghe thấy truyền thuyết về "Đá mộng đẹp", truyền thuyết kể rằng nó là sản phẩm được thần sáng tạo ra, mang theo nó là có thể có những giấc mộng đẹp, vĩnh viễn sẽ không buồn phiền vì mất ngủ, có thể có tác dụng phục hồi thân thể mệt mỏi. Nó có một số thành phần vật chất mà trước mắt còn đang được nghiên cứu, mặc kệ là có ích cho giấc ngủ hay dùng để nghiên cứu, viên "Đá mộng đẹp"  đều có giá trị không thể đo lường được. Viên "Đá mộng đẹp" này có giá khởi điểm là năm trăm ngàn đô la."

"Bảy trăm ngàn!"

"Một triệu!"

"Một triệu rưỡi!"

"Hai triệu."

"..."

Rất nhiều người đến đây là vì viên đá này nên tất nhiên cạnh tranh hết sức kịch liệt.

"Hai triệu ba!"

"Năm triệu."

Lầu hai truyền ra một giọng nam lười biếng.

Hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh.

Toàn bộ ánh mắt đều nhìn chằm chằm về phía lầu hai giống như là bị bấm vào nút tạm ngừng.

Một viên đá mà thôi, mặc dù rất thần kỳ, cũng có giá trị nghiên cứu tương đối cao, nhưng trải qua mấy chục năm mà các nhà khoa học cũng không nghiên cứu ra thứ gì.

Giá trị của viên đá này sẽ không vượt qua ba triệu.

"Năm triệu lần thứ nhất."

"Năm triệu lần thứ hai." Người đấu giá giơ búa đấu giá trong tay lên, búa thứ ba vang lên thì sẽ không có người ra giá cao hơn.

"Mười triệu." Rita giơ bảng lên nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tô Đàn đang ngồi bên cạnh.

Người đấu giá giơ cái búa nhỏ lên nhưng lại dừng giữa không trung, sửng sốt vài giây mới lấy lại tinh thần, trên mặt lại phủ kín nụ cười nghề nghiệp: "Quý cô này ra giá mười triệu, còn có ai muốn đấu giá không?"

"Hai mươi triệu." Một lần nữa lầu hai lại truyền ra âm thanh.

Rita giơ bảng lên, không nhanh không chậm nói: "Ba mươi triệu."

Tất cả mọi người có mặt trong hội trường đều sững sờ, viên đá trị giá ba triệu mà không đến một phút lại biến thành ba mươi triệu!

Dường như mọi người đều không dám tin tưởng vào tai của mình.

Bọn họ đều là người nhà giàu, cũng đã tham gia vô số trận đấu giá, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp loại chuyện thế này.

Đồ vật có giá khởi điểm là năm trăm ngàn, mỗi lần tăng giá mười triệu ư?

Dường như giờ phút này món đồ trên đài đấu giá đã không còn là nhân vật chính, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều quay lại nhìn về hai phía vừa phát ra âm thanh.

Đây cũng là lần đầu tiên người đấu giá gặp phải chuyện thế này, cho dù anh ta có chuyên nghiệp cỡ nào đi nữa nhưng vào giờ phút này cũng có chút sơ sót.

"Bốn mươi triệu." Giọng nói ở lầu hai lại truyền ra một lần nữa.

Rita và Tô Đàn nhìn nhau một cái, trên mặt là nụ cười không có gì đáng kể, tựa như đi dạo phố mua quần áo: "Năm mươi triệu."

Lục Nhất Minh lại dâng lên hứng thú: "Lại dám cướp đồ mà cậu Tiêu coi trọng à?"

Anh ta đặt ly rượu xuống rồi đứng lên, đi lại gần lan can.

Nhìn thấy là hai người bạn nhỏ kia, đáy mắt càng thêm hứng thú.

Tư Vũ cũng đi tới, tay chống lên lan can, ánh mắt rơi về phía Tô Đàn: "Có chút thú vị!"

Ngay khi người đấu giá chuẩn bị mở miệng, tiếng nói trầm thấp và từ tính vang lên.

"Sáu mươi triệu."

Nếu như không phải bây giờ không đúng lúc, người đấu giá rất muốn vỗ ngực một cái để an ủi trái tim suýt nhảy ra ngoài của mình.

Buổi đấu giá hôm nay quá kích thích rồi, có lẽ đây sẽ là buổi đấu giá có giá cao nhất trong đời anh ta.

Nhưng mà rốt cuộc hai người này là thần thánh phương nào?

Kiểu ra giá này cứ làm anh ta có cảm giác không chân thật.

Chẳng lẽ anh ta đang nằm mơ sao?

Anh ta không nhịn được tự nhéo mình một cái...

Ái dà, đau quá...
Bình Luận (0)
Comment