"Bệ hạ đừng nhìn vào một mặt, muốn phế hậu làm sao có thể?" Không chỉ Túc Thân Vương dáng vẻ lo lắng mà ngay cả một số đại thần trung lập cũng vô cùng lo lắng cảm thấy sự kiện ám sát trong sinh thần Đồ chiêu nghi lần này có điểm đáng nghi.
"Bệ hạ muốn phế hậu đã lâu, chỉ là khổ nổi chưa tìm được lý do, bệ hạ thế nào có thể bỏ qua cơ hội, lần này mặc kệ có phải Hoàng Hậu bày ra hay không thì nỗi oan này cũng nhất định phải nhận rồi, phế hậu, chúng ta có thể ngăn cản không được nhưng nhất định phải kiên quyết ngăn cản Hoàng Thượng lập yêu phi kia làm hậu." Túc Thân Vương vẻ mặt nghiêm túc nói.
Một ít đại thần nguyên bản trung lập nghe Túc Thân Vương nói như vậy miệng liên tục nói đúng đúng, trong lòng lại có một dự định khác, bọn họ sở dĩ không gia nhập vào phe phái chính là sợ quá sớm đứng về một phe sẽ đứng sai phe. Hiện tại nhìn tình thế, bệ hạ hiển nhiên đang bất hòa với Túc Thân Vương, này Đồ chiêu nghi thanh thế lại cao không thể đỡ, nếu như lập làm hậu muốn đẩy nàng xuống thật không dễ.
Bởi vì Đồ Thập Mị bị thương, Đồ Cửu Mị dĩ nhiên trì hoãn thời gian trở về thêm một khoảng nữa, nàng muốn chờ muội muội bình phục rồi mới có thể an tâm trở về. Đồ Cửu Mị nhìn muội muội nằm trên giường, khí sắc tốt hơn rất nhiều, trong lòng mới yên ổn một chút, mấy ngày nay đều là nàng ở bên cạnh tự mình hầu hạ.
"Thập Muội, ngươi có chỗ nào khó chịu, hay là muốn ăn cái gì?" Đồ Cửu Mị vô cùng quan tâm hỏi.
"Tỷ tỷ, ngươi đã hỏi ta rất nhiều lần, ta không khó chịu, cũng không muốn ăn." Đồ Thập Mị thật muốn ném cho tỷ tỷ một cái bạch nhãn, nàng cũng không phải tỷ tỷ, tham ăn tham uống, bất quá được tỷ tỷ quan tâm như vậy cảm giác trái lại không tệ, Hoàng Thượng đã phế hậu, lại có tỷ tỷ ở bên tri kỷ hầu hạ Đồ Thập Mị cảm thấy tâm tình của nàng cũng không tệ lắm.
"Vậy được rồi, ngươi khó chịu chỗ nào, muốn ăn gì thì nói cho tỷ tỷ biết." Đồ Cửu Mị vẫn lo lắng nói, muội muội bị kiếm đâm bị thương chảy không ít máu, ngày đó khuôn mặt trắng bệch đến như giấy trắng. Hoàng Thượng ngoại trừ thời gian vào triều những thời gian khác gần như đều làm bạn ở bên cạnh, còn muốn lo lắng hơn nàng, điều này làm cho Đồ Cửu Mị vô cùng cảm động cảm thấy Hoàng Thượng nhất định là nam tử tốt muội muội có thể giao phó.
"Tam công chúa đến thăm bệnh, chủ tử gặp hay không gặp?" Lục công công tâm phúc bên cạnh Đồ Thập Mị tiến đến xin chỉ thị.
"Gặp, dĩ nhiên phải gặp." Một yêu phi đắc thế không lý do gì không gặp một công chúa sắp thất thế, nói cho cùng người không vui tuyệt đối sẽ không phải là nàng.
Đồ Cửu Mị liền thấy nữ tử mỹ lệ hôm đại yến, thì ra nàng thực sự là công chúa, còn là tam công chúa, là thân muội muội cùng mẫu thân với Hoàng Thượng, thảo nào thoạt nhìn cao quý như vậy, Đồ Cửu Mị cẩn thận tỉ mỉ phát hiện tam công chúa hôm nay trang phục so với đại yến ngày đó có phần dụng tâm một ít, hôm nay còn kẻ mày, khiến đôi mắt thoạt nhìn khí thế càng mạnh, thoạt nhìn càng cao cao tại thượng, càng không thể một lời nói hết. Đồ Cửu Mị nhìn nữ tử kia, sẽ không tự giác có chút khẩn trương, được rồi, lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy phu nhân cũng là cảm giác như vậy.
Đồ Cửu Mị xương cốt mềm, muốn đứng dậy quỳ xuống tham kiến Lý Lăng Nguyệt, nhưng bị Đồ Thập Mị kéo lại không cho Đồ Cửu Mị đứng lên, buồn cười, nàng hôm nay làm sao còn cần nhìn sắc mặt Lý Lăng Nguyệt.
Lý Lăng Nguyệt dĩ nhiên thấy những động tác nhỏ này của Đồ Thập Mị, trong lòng không cho là đúng cười nhạt một chút, nhưng biểu hiện ra lại làm như cái gì cũng chưa từng thấy.
"Thập Muội có bệnh trong người không thể đứng dậy nghênh tiếp tam công chúa, mong tam công chúa lượng thứ." Đồ Thập Mị khuôn mặt tươi cười nghênh đón, nụ cười kia khiến Lý Lăng Nguyệt càng nhìn càng chói mắt, Lý Lăng Nguyệt cảm thấy thà rằng bản thân bị mù cũng không nguyện ý nhìn nhiều tiện nhân này một cái.
Trong lòng Lý Lăng Nguyệt hối hận vô số lần, lúc trước có thể bóp chết tiện nhân này giống như bóp chết một con kiến dĩ nhiên lại không bóp chết, hôm nay con kiến hôi trở thành đại quái vật, đã không phải thứ nàng có thể đối phó nữa.
Đồ Cửu Mị chưa từng cùng tam công chúa ở chung cũng có thể cảm giác được nữ tử này đối với muội muội và nàng nồng đậm chán ghét, muội muội làm gì đắc tội nàng rồi sao? Đồ Cửu Mị cảm thấy bản thân không nên lên tiếng, trong đầu đối với nhân vật như vậy là có chút sợ hãi. Bất quá nàng nhìn muội muội giống như còn cố ý khiêu khích nàng ta, nụ cười kia xán lạn quá phận khiến Đồ Cửu Mị cũng có chút thấy được sự đắc ý trong đó.
"Thật đúng là tai bay vạ gió, khiến Đồ chiêu nghi bị sợ hãi." Lý Lăng Nguyệt ngoài cười nhưng trong không cười nói với Đồ Thập Mị, trực tiếp đem Đồ Cửu Mị chướng mắt bỏ qua không để ý đến, bất quá Đồ Cửu Mị phát sinh phát sinh khí tức như kẻ thích gây sự nếu không trong lòng Lý Lăng Nguyệt sợ là lại có thêm một cái gai.
Tam công chúa cho dù ngữ khí ôn hòa nhưng ngay cả Đồ Cửu Mị cũng có thể cảm giác được giả dối cùng không chút độ ấm bên trong, người trong cung thật sự đáng sợ, không phải châm chọc khiêu khích thì chính là hư tình giả ý, Đồ Cửu Mị âm thầm nghĩ đến.
"Không phải có câu, trong họa được phúc sao? Nhờ phúc tam công chúa, tất cả mạnh khỏe." Đồ Thập Mị không chỉ khuôn mặt đang cười mà trong lòng càng cười đến vui vẻ, không phải tam công chúa luôn luôn rất chướng mắt nàng hư tình giả ý sao, hôm nay cũng học bộ dạng này, thật đúng là chó cùng dứt dậu, cảm giác như nàng đang bị bức phải hư tình giả ý, hẳn là rất không thống khoái đi ha ha, nghĩ đến đây Đồ Thập Mị cảm thấy vô cùng hài lòng, dường như còn sợ Lý Lăng Nguyệt không đủ ghê tởm, nàng còn phủ tay lên lưng bàn tay Lý Lăng Nguyệt, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Đồ chiêu nghi cũng thật là lớn mật, vạn nhất kinh hách đến long chủng trong bụng, ta thật lo lắng chiêu nghi cái được không bù đắp đủ cái mất đây!" Lý Lăng Nguyệt ngữ khí như trước ôn hòa nhưng bị Đồ Thập Mị sờ tay, thực sự chịu không nổi, cũng không thể hiện ra ngoài nhưng lại giống như bị độc xà cắn, lập tức rút tay mình về, vừa nghĩ đến bàn tay này của Đồ Thập Mị đã từng hầu hạ Lý Minh Nguyệt thủy tính dương hoa kia, nàng liền có cảm giác tay mình nhất định sẽ mọc mụn nhọt, rất muốn lập tức đi rửa tay mấy lần. Mặc dù lúc này trong lòng đã chán ghét đến cực điểm nhưng mặt ngoài còn phải ra vẻ ôn hòa.
"Tam công chúa nói cái gì, người ta nghe không hiểu." Đồ Thập Mị dùng giọng nói yêu mị nói với Lý Lăng Nguyệt.
Lỗ chân lông Lý Lăng Nguyệt run rẩy, trong lòng cười nhạt, ngươi cứ giả vờ đi, ai chẳng biết chuyện trong đại yến là ngươi tự biên tự diễn.
"Chiêu nghi nghe không hiểu cũng không sao, Lăng Nguyệt sẽ không quấy rầy chiêu nghi dưỡng bệnh nữa." Lý Lăng Nguyệt như trước hư tình giả ý nói. . truyện kiếm hiệp hay
"Thứ lỗi không thể tiễn xa." Đồ Thập Mị như trước là khuôn mặt tươi cười.
"Chiêu nghi dưỡng bệnh là tốt rồi." Lý Lăng Nguyệt phất cung bào, trực tiếp cất bước rời đi cung điện của Đồ Thập Mị, nàng ở thêm một khắc cũng cảm thấy chán ghét, hoàng huynh thật sự không nên bức nàng đến đây, có trời biết nàng rất ước gì Đồ Thập Mị lập tức hôi phi yên diệt.
"Tỷ tỷ, ta muốn ăn bồ đào, ngươi lột cho ta ăn." Đồ Thập Mị kiều thái tiểu nữ nhi làm nũng với Đồ Cửu Mị. "Thập Muội tâm tình tốt, cái gì làm ngươi hài lòng như vậy đây?" Rất rõ ràng, từ sau khi tam công chúa đến, muội muội tâm tình vốn dĩ không tệ càng thêm tốt.
Đồ Thập Mị cười mà không nói, vừa nghĩ đến bản thân hôm nay thành công làm Lý Lăng Nguyệt ghê tởm đến thế, còn khiến Lý Lăng Nguyệt chịu đựng oán hận nuốt xuống, Đồ Thập Mị lại càng hài lòng.
"Tam công chúa lớn lên thật là xinh đẹp, bất quá cao cao tại thượng, vừa nhìn chính là người rất khó thân cận, giống như phu nhân lúc đó...." Đồ Cửu Mị nói nhiều giống như đám tam cô lục bà, ở sau lưng âm thầm đàm tiếu Lý Lăng Nguyệt, tiện thể nó đến Lý Trì Nguyệt.
"Ta ngược lại muốn nhìn một chút, nàng còn có thể cao cao tại thượng đến bao lâu." Đồ Thập Mị thu liễm tiếu ý lạnh lùng nói, vừa nghĩ đến ngày sau Phượng Hoàng cao ngạo bị nàng bẻ cánh, nàng liền có loại cảm giác hưng phấn nóng lòng muốn thử.
"Ngươi có thù oán với nàng?" Vừa mới bắt đầu, Đồ Cửu Mị còn tưởng rằng muội muội cũng nguyện ý thân cận tam công chúa, dù sao muội muội vừa rồi tuy rằng cười đến có chút đắc ý nhưng là xán lạn, là phát ra từ nội tâm, nhưng lúc này nghe muội muội ngữ khí lại dường như không phải như vậy.
Đồ Thập Mị không đáp, chỉ há mồm ăn bồ đào Đồ Cửu Mị đã lột.