Lý Trì Nguyệt nhắm mắt ngửi hương trong nháy mắt bị Đồ Cửu Mị ôm lấy thắt lưng liền mở mắt ra, nàng không nghĩ tới Đồ Cửu Mị dám lớn mật như vậy, cho dù là Hạng Huy nếu nàng không cho phép cũng không dám chạm vào nàng một chút, gan mật của Đồ Cửu Mị so với gan hùm mật gấu còn lớn hơn, quả nhiên là chán sống rồi phải không! Tuy rằng bị Đồ Cửu Mị ôm thắt lưng nhưng cũng không có cảm giác bài xích như trong tưởng tượng, ngược lại, có thể được mị hương càng đậm vây lấy, có cảm giác được hương khí quấn lấy, nhưng những thứ đó cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là ai chuẩn Đồ Cửu Mị ôm nàng!
"Ngươi có biết ngươi làm càn dám khinh bạc bản phu nhân như vậy, hai tay này của ngươi phải bị chặt xuống hay không!" Lý Trì Nguyệt lạnh lùng nói.
Đồ Cửu Mị nghe vậy liền rụt tay lại, nhưng lại lập tức dừng lại, phu nhân lại hù dọa nàng rồi, nàng không tin phu nhân thật sự sẽ chặt tay nàng, nàng chính là muốn ôm, vì vậy Đồ Cửu Mị hờn dỗi liền ôm phu nhân chặt hơn nữa.
"Ta cùng phu nhân đều là nữ tử, thân cận một chút thì đã làm sao, thế nào lại nói là khinh bạc đây." Đồ Cửu Mị có vài phần khí thế ngụy biện.
"Ngươi không phải là đã quên hai ngày trước Thôi Loan Thúy cùng nha hoàn kia vì sao bị phạt rồi?" Lý Trì Nguyệt nhắc nhở, nha đầu này không chỉ buông ra buông ra, trái lại ôm chặt hơn nữa, thực sự là to gan lớn mật.
Hừ, phu nhân trái lại vẫn còn nhứ giữa nữ tử cũng phải cấm kỵ, vậy một thời gian trước đó, phu nhân từ bên ngoài hồi phủ đùa giỡn cùng trêu đùa nàng lại tính toán thế nào đây? Đồ Cửu Mị thực sự rất muốn dùng chuyện đó phản bác phu nhân, nhưng đành nhịn xuống, để tránh phu nhân cho rằng nàng rất lưu ý việc đó.
"Cũng không phải tất cả nữ tử đều có sở thích như các nàng, nữ tử bình thường thân cận là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn, phu nhân vì sao phải lưu ý, không phải là phu nhân cũng có loại sở thích đó chứ?" Đồ Cửu Mị đem những lời trước đây phu nhân dùng để nói với nàng trả lại nguyên văn, sau khi nói xong Đồ Cửu Mị còn vì bản thân cơ trí mà âm thầm đắc ý.
Nha đầu này dĩ nhiên còn dám dùng lời của nàng đến nghẹn họng nàng, tốt, phi thường tốt!
"Cho dù như vậy, hành vi này của ngươi cũng coi như là dĩ hạ phạm thượng, cũng đủ để ngươi bị chặt tay một nghìn lần!" Lý Trì Nguyệt vẫn còn nhiều tội danh có thể mang ra trị Đồ Cửu Mị.
Lại nữa rồi, phu nhân lại dùng thân phận áp chế nàng, Đồ Cửu Mị thực sự vô cùng chán ghét khoảng cách thân phận giữa nàng cùng Lý Trì Nguyệt.
"Được rồi, Cửu Muội biết sai rồi, đó còn không phải vì sợ phu nhân không để ý đến Cửu Muội sao, hai ngày nay phu nhân không để ý đến Cửu Muội, trong lòng người ta rất khổ sở, ăn cũng không ngon." Đồ Cửu Mị nói những lời này đều là thật lòng.
Ăn không ngon, đó không phải bởi vì không có thịt nên ăn không ngon sao, trong lòng Lý Trì Nguyệt hừ lạnh.
" Bản phu nhân cũng không biết bản thân đối với Mị phu nhân trọng yếu như vậy, thời gian trước là người nào đó vì những người không liên quan vứt sắc mặt cho bản phu nhân xem sao?" Lý Trì Nguyệt rất thù dai.
"Sau này cũng không dám nữa, sau này phu nhân bảo đi đông, ta tuyệt đối không dám đi tây, tuyệt đối hờn dỗi cùng phu nhân nữa." Đồ Cửu Mị lập tức cam đoan, lần sau có thể làm được như vậy hay không thì không biết, nhưng thái độ nhận sai phải bày ra trước đã. Trước đây lúc muội muội tức giận nàng cũng là như vậy, khiêm tốn nhận sai, kiên quyết không thay đổi.
Lý Trì Nguyệt nhìn thấy Đồ Cửu Mị thành tâm thành ý nhận sai, trong lòng có chút thoải mái, lúc này mới nhớ lại còn có một đôi tay đang gắt gao ôm lấy hông nàng, quấn chặt như vậy, khiến nàng vô cùng không được tự nhiên.
"Còn không buông tay ngươi ra, nếu không thì thật sự phải chặt xuống rồi!" Lý Trì Nguyệt khẽ nhíu mày nói.
Đồ Cửu Mị nhìn thấy phu nhân vẻ mặt bất thiện, nàng biết nếu bản thân tiếp tục ôm nữa thì thật sự sẽ làm phu nhân buồn bực, liền không muốn buông cũng phải buông, thắt lưng phu nhân ôm vào quả nhiên thoải mái, tinh tế mềm mại, hơn nữa lúc ôm lấy cách phu nhân rất gần, có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người phu nhân, cảm giác này so với ăn mỹ vị thịt cá đều tốt hơn, không biết lúc nào mới có thể ôm phu nhân lần nữa, Đồ Cửu Mị luyến tiếc nghĩ đến.
"Trong lòng ta không thoải mái, ngươi xem rồi làm đi." Lý Trì Nguyệt cũng không muốn buông tha Đồ Cửu Mị một cách dễ dàng như vậy.
Xem đủ rồi thì phải làm sao a, Đồ Cửu Mị cảm thấy khó khăn, bản thân cũng đã hảo thái độ nhận sai rồi, trong lòng phu nhân còn không thoải mái, thật là hảo nhỏ mọn!
"Nếu không, phu nhân, chúng ta cùng nhau ăn thịt đi, mỗi khi tâm tình của ta không tốt, chỉ cần ăn thịt thì sẽ tốt lên, ta tự mình xuống bếp làm thịt viên cho cho phu nhân, cái khác không nói, làm thịt viên là ta được chân truyền từ mẫu thân, ăn rất ngon." Đồ Cửu Mị lão vương bán qua, mèo khen mèo dài đuôi, nghĩ đến thôi Đồ Cửu Mị cũng nhanh chảy nước miếng, hảo muốn ăn thịt, đều muốn xem phu nhân như thịt mà cắn rồi, hương thơm trên người phu nhân cũng mê người giống như mùi thịt heo.
Lý Trì Nguyệt nhìn lúc Đồ Cửu Mị nói đến thịt, đôi mắt lóe ra quang mang cũng sắp chói sáng đến mù mắt nàng rồi, nha đầu này còn thích thịt hơn so với chó, nói cái gì cùng nhau ăn thịt, người chân chính muốn ăn thịt chính là nàng đi, không thành ý, đừng nghĩ ăn thịt, tiếp tục mà thèm đi.
"Như vậy làm sao được, mấy ngày nay nên vì lão phu nhân ăn chay cầu phúc, làm sao có thể khai trai đây!" Lý Trì Nguyệt rất là nghiêm túc nói.
Phu nhân rõ ràng là cầm lông gà xem như lệnh tiễn, vì lão phu nhân ăn chay cầu phúc là giả, không cho nàng ăn thịt mới là thật.
"Ta là phụ nữ có thai, không ăn thịt có được không chứ?" Vì ăn thịt, cả hài tử trong bụng Đồ Cửu Mị cũng dọn ra rồi, phu nhân không nhìn mặt tăng cũng phải nể mặt phật đi.
Trở ngại Ta hỏi qua Triệu đại phu, Triệu đại phu nói vài ngày không ăn thịt, không có gì trở ngại, huống Mị phu nhân thân thể so với phụ nhân bình thường tốt hơn rất nhiều đây!" Lý Trì Nguyệt phá hỏng đường ăn thịt của Đồ Cửu Mị.
"Ta thể chất đặc biệt, nếu như không ăn thịt, thân thể sẽ rất suy yếu....." Đồ Cửu Mị lập tức giả vờ suy yếu dựa vào trên người phu nhân, dáng vẻ giống như ta có thể ngã bất cứ lúc nào, ngươi lập tức cho ta ăn thịt đi.
Đồ Cửu Mị lần thứ hai muốn ngã vào lòng Lý Trì Nguyệt, nàng chần chờ chốc lát không biết nên đỡ lấy nàng hay là đẩy ra, nha đầu này rõ ràng là đang giả vờ, thực sự rất dại dột, trăm ngàn chỗ hở, ngay cả suy yếu cũng không biết giả vờ, nói gì đi nữa Triệu đại phu đã từng khen thân thể Đồ Cửu Mị tốt, bất quá Lý Trì Nguyệt quyết định tương kế tựu kế đỡ lấy thân thể Đồ Cửu Mị.
"Thật ra ngươi là có sở thích kia đi, nếu không sao lại năm lần bảy lượt ngã vào lòng ta đây?" Lý Trì Nguyệt trêu tức nói, sau đó khuôn mặt vùi vào tóc Đồ Cửu Mị ngửi hương, quả nhiên, ngay cả trên tóc đều có hương khí.
Đồ Cửu Mị bị nhắc nhở, mới phát hiện bản thân quả nhiên đã ngã vào lòng phu nhân, lại nghe phu nhân ngữ khí trêu đùa, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, người ta không phải cố ý ngã vào lòng phu nhân, nàng chỉ muốn lừa gạt ăn thịt mà thôi. Bất quá, cảm giác chôn trong lòng phu nhân dường như cũng không sai, đặc biệt là khuôn mặt vùi vào cổ phu nhân, nhìn cái cổ trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần của phu nhân, đó là da thịt trắng noãn tế nộn thoạt nhìn hảo mê người, hảo muốn cắn một ngụm. Đều là phu nhân làm hại, không cho nàng ăn thịt, hiện tại nhìn thân thể phu nhân đều sẽ xem phu nhân trở thành thịt. Phu nhân nếu không để nàng ăn thịt, Đồ Cửu Mị chỉ sợ bản thân ngày nào đó cầm giữ không được nữa đem phu nhân đặt dưới thân mà cắn.
"Người ta mới không có sở thích đó." Đồ Cửu Mị phản bác, tuy rằng nàng cảm thấy bản thân hiện tại sở thích cũng là rất kỳ quái, luôn rất muốn xem phu nhân như thịt mà cắn, nàng chỉ có thể cất giấu tiểu bí mật của bản thân, không dám để phu nhân phát hiện.
Lục Sa an ủi bản thân, chờ một chút ngũ phu nhân sẽ trở lại, nhưng một lần chờ chính là cả ngày, bóng đêm đã sâu sắc, ngũ phu nhân mới vừa về, nàng nghĩ ngũ phu nhân có thể trở về là tốt rồi, nàng cũng chỉ có thể an ủi bản thân như vậy.
"Đã trễ thế này, thế nào không ngủ, đầu gối đỡ nhiều không, thoa thuốc chưa?" Liễu Phi Nhân trở về thấy Lục Sa liền vẻ mặt thân thiết hỏi han, nàng vốn định sớm trở về nhưng Thôi Loan Thúy không cho, nàng cũng chỉ có thể ở bên kia. Cảm giác Lục Sa mang đến tuyệt nhiên bất đồng so với Thôi Loan Thúy, Lục Sa thật tình thích nàng, không xa cách như Thôi Loan Thúy, nàng thích phần chân tình cùng dịu ngoan này của Lục Sa, nhưng lại cảm thấy Lục Sa thiếu một chút tình thú.
Thái độ ân cần của Liễu Phi Nhân một chút cũng không giống như mới từ chỗ của một nữ nhân khác trở về, nhưng trên người còn mang theo vị đạo của nữ nhân khác, thân thiết như vậy khiến mũi Lục Sa có chút chua xót, nàng chỉ đành nhịn xuống.
"Không có việc gì, đã tốt hơn rất nhiều." Lục Sa nhu thuận nói.
"Trương má má kia cũng thật các độc, cô nương tiêu trí động nhân như vậy, nàng cũng ngoan tâm phạt quỳ cả ngày." Liễu Phi Nhân đau lòng nói.
"Vậy đã là nhẹ rồi." Lục Sa cảm thấy nghiêm phạt này so với dự liệu của nàng đã là nhẹ rất nhiều rồi, Trương má má nhìn thế nào cũng không giống người sẽ nương tay.
"Những người trong viện của phu nhân nên tránh xa." Liễu Phi Nhân cảm thấy biệt viện của phu nhân từ chủ tử đến mọi người đều không phải lương thiện gì, không thể trêu vào, vẫn nên tránh né.
"Ân, phu nhân không điều ta đến nơi khác, ta cũng rất thỏa mãn rồi." Lục Sa sợ nhất chính là bị điều khỏi biệt viện của ngũ phu nhân, tuy rằng đã từ nhất đẳng nha hoàn rơi xuống làm tam đẳng nha hoàn, việc này Lục Sa còn không muốn nói cho Liễu Phi Nhân biết.
"Đồ ngốc, cho dù ngươi điều đến chỗ khác, ta cũng sẽ đối với ngươi bất ly bất khí." Nói lời ngon ngọt là sở trường của Liễu Phi Nhân..
Lục Sa nghe vậy, trong lòng ngọt đắng đan xen, ngũ phu nhân nói với thất phu nhân đại khái cũng là những lời thâm tình này đi, Lục Sa vẫn luôn không tự giác so sánh bản thân với Thôi Loan Thúy, sau đó lại tự dằn vặt mình.
Đến ngày thứ ba, Thôi Loan Thúy thực sự chép kinh thư chép đến phiền chán.
"Ngươi tiếp tục chép đi, ta ra ngoài đi dạo một chút." Thôi Loan Thúy nói xong liền bỏ rơi Liễu Phi Nhân, một mình ra ngoài thư giản.
Liễu Phi Nhân cũng muốn đi ra ngoài một chút, nàng cũng chép đến nhũn tay rồi, nhưng Thôi Loan Thúy tựa hồ không muốn cùng nàng đi tản bộ, nữ nhân này từ trước đến nay vẫn độc lai độc vãng.
Thôi Loan Thúy đi tới đi liu liền đi đến bên giếng cổ trong biệt viện, nhìn thấy Lục Sa khập khiễng đang múc nước bên giếng, rõ ràng thương tích vẫn chưa lành. Nhất đẳng nha hoàn không cần làm việc nặng, chẳng lẽ là bị hạ cấp rồi, xem ra nha đầu kia ngày sau cũng không được sống tốt rồi. Liễu Phi Nhân không chỉ tư thông cùng Lục Sa,người hơi có chút tư sắc trong viện của nàng đại khái đều có một chút quan hệ thật không minh bạch, trước kia là nhất đẳng nha hoàn, được Liễu Phi Nhân che chở, ngược lại không ai có thể làm khó nàng, nhưng hiện tại cũng không nhất định, không có thân phận nhất đẳng nha hoàn che chở, ai cũng có thể giẫm đạp hai cước, thủ đoạn tranh giành tình nhân giữa nữ nhân, Thôi Loan Thúy ở trong giáo phường đã thấy nhiều.
Lục Sa thấy Thôi Loan Thúy, theo bản năng muốn tránh đi, nàng không muốn thất phu nhân nhìn thấy dáng vẻ chật vật của nàng, như vậy sẽ chỉ làm nàng càng thêm khó chịu.