Qua hai ngày nữa chính là đại thọ của lão phu nhân, gánh hát được mời vào dựng đài diễn xướng, chuẩn bị hát xướng liên tục ba ngày, tạp kỷ các loại đều vào phủ biểu diễn, nói chung Hầu gia phủ mấy ngày nay là vô cùng náo nhiệt.
Đồ Cửu Mị tâm tư đã bay ra ngoài, nàng chính là rất thích náo nhiệt, nhưng không dám bỏ lại phu nhân một mình trong viện đọc sách viết chữ.
" Phu nhân, bên ngoài dường như rất náo nhiệt." ý tại ngôn ngoại, phu nhân, chúng ta đi ra xem diễn xướng đi, lúc nàng ở nhà làm sao xem được xướng tuồng, có thể xem các loại tạp kỹ cũng chỉ có ngày lễ ngày tết lúc cực náo nhiệt mới thấy được, muốn xem diễn xướng phải đến Lê Viên, đó không phải là nơi người gia cảnh như nàng có thể đi, cho nên trong lòng Đồ Cửu Mị nhưng mong ước.
" Ngươi đã nói lần thứ ba rồi, nếu không nhớ hết những chữ đã học hôm nay cũng đừng nghĩ ra ngoài." Lý Trì Nguyệt kiên định nói, Đồ Cửu Mị thật đúng là tập tính tiểu thôn phụ, thích náo nhiệt như vậy, một chút định tính cũng không có, phải rèn luyện định tính của nàng mới được nếu không vĩnh viễn đều không lên được đại sảnh.
"Được rồi." Đồ Cửu Mị chỉ đành vẻ mặt suy sụp tiếp tục học chữ, phu nhân từ trước đến nay nói một không hai, không học xong nhất định sẽ không tha cho nàng đi ra ngoài, nàng học chữ vốn dĩ chỉ muốn viết thời gian cũng không phải đi khảo trạng nguyên, dĩ nhiên nàng không dám oán giận, dù sao thì không phải ai cũng có cơ hội được phu nhân tự mình dạy dỗ, tuy rằng phu nhân nghiêm khắc một chút nhưng có thể cùng phu nhân thân cận như vậy cũng là rất tốt, nếu như phu nhân không liên tục mắng nàng ngốc thì tốt rồi, bị mắng nhiều rồi, nàng cũng hoài nghi bản thân có phải thực sự rất ngu ngốc hay không, muội muội thông minh cho đến bây giờ cũng chưa từng mắng nàng ngốc, nàng tin tưởng vững chắc muội muội thông minh hơn phu nhân, cho nên muội muội sẽ không sai.
Đồ Cửu Mị ngoại trừ âm luật ngộ tính cực kém ra, cái khác tuy rằng không tính toán đặc biệt thông minh nhưng chí ít đạt tiêu chuẩn người bình thường, điều này làm cho Lý Trì Nguyệt thở dài một hơi, cũng may Đồ Cửu Mị coi như bình thường, hảo tính toán chân chính ngu xuẩn, nếu không nàng thật đúng là không có lòng tin dạy được một kẻ ngu xuẩn.
Đồ Cửu Mị vì sớm có thể ra ngoài nghe hát nên chỉ đành bức bản thân tĩnh hạ tâm thức học chữ, sau khi Đồ Cửu Mị tĩnh tâm, mất một lúc lâu mới rốt cục nhớ kỹ những gì đã được dạy.
" Đều nhớ kỹ, phu nhân ngươi kiểm tra đi." Đồ Cửu Mị vui mừng nói, có thể ra khỏi biệt viện của phu nhân rồi, rốt cục nàng có thể đi xem cái gọi là thanh y hoa đán rồi.
Nha đầu này sau khi tĩnh tâm trí nhớ trái lại không tệ, so với Lý Trì Nguyệt dự đoán học nhanh rất nhiều.
" Ngươi để Lục Đào đi theo." Lý Trì Nguyệt cũng không dự định kiểm tra nàng, hơi phất tay ý bảo nàng có thể rời khỏi, tâm trí của nha đầu này không ở đây nữa, giữ lại cũng vô dụng.
" Phu nhân không đi cùng ta sao?" Đồ Cửu Mị hỏi.
" Không đi." Nàng ghét nơi ồn áo náo nhiệt, vẫn là trong viện thanh tĩnh tốt hơn.
" Đi đi mà, một mình ở đây rất không thú vị." Đồ Cửu Mị tiến lên nhẹ nhàng lôi kéo tay áo phu nhân.
" Không đi." Nhiều năm như vậy không phải cũng là một mình trôi qua đó sao, không có gì không tốt.
Đồ Cửu Mị nhìn thấy phu nhân không đi, hứng khởi muốn đi ra ngoài liền tiêu tan một nửa, nàng có chút do dự, có đi hay là không đây?
"Ngươi thế nào còn không đi?" Lý Trì Nguyệt nhìn thấy Đồ Cửu Mị đứng đó nửa ngày cũng không nhúc nhích, có chút kỳ quái hỏi.
"Ngươi không đi, ta cũng không muốn đi nữa, hay là ta ở lại cùng ngươi đi." Đồ Cửu Mị cảm thấy nàng không muốn để phu nhân một mình cô đơn ở lại, tuy rằng có thể là phu nhân hoàn toàn không cảm thấy có cái gì không ổn.
"Ta cũng không phải tiểu hài tử, đâu cần ngươi bồi." Lý Trì Nguyệt ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng lại rất hưởng thụ những lời vừa rồi của Đồ Cửu Mị, nha đầu này trái lại rất quan tâm cảm thụ của nàng, không uổng phí nàng đối với nàng ta tốt như vậy, dĩ nhiên Lý Trì Nguyệt chưa bao giờ cảm thấy khi dễ cùng trêu đùa Đồ Cửu Mị có cái gì không tốt, không phải ai cũng có thể khiến nàng có hứng thú đến khi dễ cùng trêu đùa.
"Vậy người ta muốn phu nhân bồi có được hay không?" Đồ Cửu Mị trái lại rất thức thời nói tiếp.
"Niệm tình bản phu nhân tâm tình không tệ, liền đi cùng ngươi vậy." Lý Trì Nguyệt dáng vẻ thi ân nói.
"Ân." Đồ Cửu Mị mừng rỡ gật đầu, phu nhân nguyện ý bồi nàng xem tuồng, thực sự là không dễ dàng, tay Đồ Cửu Mị nắm lấy cánh tay Lý Trì Nguyệt, dáng vẻ hảo tỷ muội, hảo khuê mật.
Lý Trì Nguyệt do dự một lát mới không vẫy tay Đồ Cửu Mị ra, nàng cùng nha đầu này quan hệ tốt như vậy sao, Lý Trì Nguyệt vô cùng nghi hoặc, nàng hoàn toàn đã quên bản thân bình thường lúc ngửi hương so với kéo tay còn thân mật hơn rất nhiều.
Hạ nhân hầu hạ trong phòng quận chúa sớm đã bị hành động thỉnh thoảng vô cùng thân thiết của hai người làm cho chết lặng rồi, dù sao thì lúc phu nhân ngửi hương luôn khiến người bên cạnh nhìn thấy quá mức thân mật đến khiến người có chút mặt đỏ tai hồng, nếu không phải đều biết quận chúa thích ngửi hương, nhất định cho rằng hai người này có tư tình.
Hí đài dựng trên mảnh đất trống rất lớn, lúc Đồ Cửu Mị đến phát hiện không chỉ có lão phụ nhân mà các phu nhân khác cùng thiếp thân nha hoàn của các nàng cũng đều có mặt.
Những người đó dĩ nhiên cũng chú ý đến Đồ Cửu Mị, cũng thấy được Đồ Cửu Mị ôm cánh tay Lý Trì Nguyệt, sau đó mỗi người đều có tâm tư riêng.
Liễu Phi Nhân trái lại kinh ngạc, Lý Trì Nguyệt luôn luôn lãnh tình dĩ nhiên đồng ý cho Đồ Cửu Mị ôm cánh tay, thực sự không bình thường, nói gì đi nữa gần đây cũng không để nàng đến dạy Đồ Cửu Mị nữa mà phu nhân tự mình dạy lấy. Đãi ngộ như vậy lại quá mức đặc biệt, cùng sống trong một biệt viện, thường xuyên ở dưới một mái hiên, lâu ngày sinh tình, thế nào càng xem càng cảm thấy chính là như vậy đây! Thật ra cũng không phải chỉ có Liễu Phi Nhân có suy nghĩ đó, ngay cả Thôi Loan Thúy cũng cảm thấy hai người này thân mật đến có chút kỳ hoặc.
Vốn tưởng rằng đồ tể nữ nhi này không có tâm cơ gì, nhưng hôm nay vừa nhìn, không phải không phải như vậy, nàng mang thai còn không nói, lại dốc tâm tư nịnh bợ phu nhân, tâm cơ Tư Mã Chiêu như vậy người qua đường ai cũng biết, ai nấy đều thấy được nịnh bợ phu nhân mục đích chính là vì hài tử trong bụng, nếu như phu nhân nhận nuôi dưỡng vậy thì đó chính là trưởng tử, thế tử của Hầu gia phủ. Vừa nghĩ đến thế tử hầu phủ có thể bị hài tử của đồ tể nữ nhi này đoạt mất, một số phu nhân liền thầm hận không thôi.
"Còn không lập tức ban tọa cho phu nhân cùng Mị phu nhân." Lão phu nhân lên tiếng.
Vì vậy Lý Trì Nguyệt liền cùng Đồ Cửu Mị gần nhau, cùng các phu nhân khác cách khá xa, thoáng chốc địa vị khác biệt cũng bị nhìn rõ, phu nhân bởi vì là hoàng tộc cho nên ngồi ngang hàng cùng lão phu nhân, mà Đồ Cửu Mị ngồi bên cạnh phu nhân thoáng chốc liền biến thành một vị phụ nhân ngồi giữa chính đường, bất quá không luận quan hệ bà tức, chi luận thân phận địa vị, quả thật cũng nên ngồi như vậy, mà Đồ Cửu Mị có cảm giác như một người đắc đạo gà chó thành tiên, địa vị lần này ngang với lão phu nhân và phu nhân,các phu nhân khác nhìn thấy đều đỏ mắt, Đồ Cửu Mị bị người ta đố kị còn chưa phát giác ra chưa phát giác ra, đôi mắt đều chăm chú vào trên hí đài, xem hí rất vui vẻ.
Hí kịch này chính là Mộc Lan Tòng Quân, cố sự này Đồ Cửu Mị đã nghe qua, trước đây nàng cảm thấy Hoa Mộc Lan là một nữ anh hùng, nhìn đào hát trang phục tuấn tú diễn Hoa Mộc Lan phối hợp với kịch tình khiến nàng càng thích Hoa Mộc Lan.
"Phu nhân, Hoa Mộc Lan vừa tuấn tú vừa lợi hại, ta thực sự rất thích." Đồ Cửu Mị khe khẽ nói nhỏ với Lý Trì Nguyệt, nàng thích nhân vật Hoa Mộc Lan chứ không phải đào hát kia, nàng cảm thấy lúc phu nhân cải nam trang mới thực sự là tuấn tú, rất hợp ý nàng.
Sắc mặt Lý Trì Nguyệt trầm xuống, nàng cho rằng Đồ Cửu Mị đang khen đào hát kia, nhìn đào hát cải nam trang diễn Hoa Mộc Lan kia, tuấn tú sao? Rõ ràng xấu chết đi được, đôi mắt Đồ Cửu Mị mù rồi phải không! Đồ Cửu Mị tựa hồ vẫn luôn thích nữ tử cải nam trang, cũng không biết là cái loại sở thích gì nữa.
"Xấu!" Lý Trì Nguyệt lạnh lùng trả lời.
"Vậy phu nhân cảm thấy ai đẹp hơn?" Đồ Cửu Mị cảm thấy phu nhân nhãn giới rất cao.
"Đều xấu!" Lý Trì Nguyệt nhìn thấy những đào hát này mà chỉ thấy phiền.
"Tất cả mọi người không phải ai cũng có thể xinh đẹp được như phu nhân." Đồ Cửu Mị nhỏ giọng nói thầm.
Lý Trì Nguyệt nghe một câu như vậy sắc mặt mới có một chút hòa hoãn, đó là dĩ nhiên, cũng không nhìn xem nàng là ai sinh ra, phải hiểu được mẫu phi của nàng đã từng là đệ nhất mỹ nữ ở kinh thành, cho dù là phụ vương cũng là mỹ nam tử nhất nhì kinh thành, nàng có thể không xinh đẹp sao.
"Võ nghệ của Hoa Mộc Lan thật là lợi hại, có thể làm tướng quân, đào hát diễn rất hay." Đồ Cửu Mị xem đến chỗ gay cấn lôi kéo tay áo Lý Trì Nguyệt, vẻ mặt hưng phấn nói, lần đầu xem hí kịch, liền thấy rất hay, Đồ Cửu Mị khó tránh khỏi có chút kích động.
Lý Trì Nguyệt lạnh nhạt rút tay áo trở về, một cảm giác phiền chán dâng lên, nàng liền đứng dậy rời đi.
Đồ Cửu Mị bị phu nhân đột nhiên rời khỏi làm ngây ngốc rồi, phu nhân thế nào tức giận? Nàng dường như không có làm cái gì a!