"Ngẫm lại cũng đúng, phu nhân mới sẽ không tự mình đến tìm ta." Đồ Cửu Mị gật đầu nói.
Lý Trì Nguyệt nghe vậy trong lòng lại dâng lên một chút buồn bực.
"Phu nhân, có muốn ăn thịt viên hay không, tuy rằng nguội một chút nhưng vị đạo hẳn là không kém." Vừa rồi chỉ lo cùng phu nhân nói chuyện đều đã quên thịt viện của nàng rồi.
Ngươi thật đúng là xem nó như trân bảo đúng không?" Lý Trì Nguyệt cảm thấy Đồ Cửu Mị đối với thịt có chấp nhất rất không bình thường.
" Ngươi cũng chướng mắt?" Ngữ khí của Đồ Cửu Mị có chút thất vọng hỏi.
Nàng quả thật là chướng mắt, nếu như là trước kia nàng nhất định không hề cố kỵ mà trả lời như vậy, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Đồ Cửu Mị thất vọng như vậy nàng lại nói không ra miệng.
Đồ Cửu Mị nhìn thấy phu nhân không đáp, thật ra cũng đoán được ý tứ của phu nhân.
"Ngẫm lại cũng đúng, phu nhân từ trước đến nay cũng không thích ăn thịt." Đồ Cửu Mị cảm thấy bản thân không nên đem sở thích của mình áp đặt lên trên người phu nhân, tuy rằng lúc nàng làm thịt viên này rất muốn để phu nhân nếm thử.
"Mà thôi, thử một viên vậy, ta nói trước, nếu như khó ăn ta sẽ nhổ ra, đến lúc đó ngươi cũng đừng bày khuôn mặt khóc tan ra cho bản phu nhân xem, thực sự rất xấu xí." Lý Trì Nguyệt đưa tay cầm lấy một viên thịt, sau đó đưa đến bên miệng cắn một miếng nhỏ, so với dự đoán ngon hơn một chút, có mùi trần bì rất nhẹ, nếu không phải nàng vị giác mẫn cảm thật đúng là nếm không ra, vị của trần bì át đi rất nhiều mùi tanh và vị dầu mỡ trong thịt, chí ít sẽ không khiến Lý Trì Nguyệt khó có thể nuốt xuống, dĩ nhiên cũng sẽ không khiến Lý Trì Nguyệt cảm thấy ngon, chính là tạm được đi.
" Thật ra vị đạo này là dựa theo khẩu vị của phu nhân mà làm." Đồ Cửu Mị nhìn thấy Lý Trì Nguyệt không nhổ ra, trong lòng thở dài một hơi, phu nhân không chán ghét là tốt rồi, thật ra nàng chính là cảm thấy phu nhân rất mảnh mai là do ăn thịt quá ít, nàng nghĩ nếu phu nhân có thể ăn nhiều thịt hơn sẽ tốt cho cơ thể.
"Được thông qua." Lý Trì Nguyệt sau khi ăn một viên liền không muốn ăn viên thứ hai.
Đồ Cửu Mị cũng không miễn cưỡng, chỉ sợ thoáng chốc ăn nhiều khiến phu nhân sản sinh phản cảm, nàng nghĩ chậm rãi sửa đổi, nàng cảm thấy thói quen ăn uống sẽ chậm rãi thay đổi, lúc nhỏ muội muội cũng không thích ăn thịt về sau cũng là chậm rãi thay đổi, tuy rằng không thích ăn thịt giống như nàng nhưng chí ít sẽ không bài xích.
"Phu nhân không chán ghét là tốt rồi." Đồ Cửu Mị trái lại ngồi xuống, thoải mái ăn, tuy rằng mùi vị này cũng không phải loại nàng thích nhất nhưng chỉ cần là thịt nàng sẽ không ghét bỏ.
"Đã tối rồi, ăn nhiều thịt như vậy ngươi còn không sợ ăn không tiêu sao?" Lý Trì Nguyệt nhíu mày hỏi.
"Không đáng ngại, từ sau khi có thai mỗi buổi tối trước khi ngủ đều đói đến hoảng hốt, đều phải ăn bữa ăn khuya mới có thể ngủ được, vừa lúc ăn khuya."
Đồ Cửu Mị nghĩ, thai nhi trong bụng đại khái cũng thích ăn thịt.
"Nếu như là nhà bình thường, sợ là nuôi không nổi kẻ thích ăn thịt hơn nữa lại ăn nhiều thịt như ngươi đi." Lý Trì Nguyệt nghĩ chờ Đồ Cửu Mị sinh hạ hài tử, thói quen ăn khuya này vẫn nên từ bỏ, ăn uống quá độ như vậy cho dù không béo phì cũng sẽ hại thân. Lý Trì Nguyệt từ nhỏ thể nhược nhiều bệnh, sau khi dưỡng tốt thân thể liền vô cùng chú trọng dinh dưỡng, dù sao thì nàng rất không muốn dùng dược làm bạn, uống thuốc nàng cũng sợ.
Đồ Cửu Mị nghe vậy xấu hổ nở nụ cười, thật đúng là bị quận chúa nói trúng, bất quá nếu như gả đến nhà bình thường ăn không nổi thịt, cũng phải khắc chế thôi, bách tính tầm thường không phải đều thích ăn thịt sao, không phải đều là khắc chế đến lễ tết mới được ăn đó sao! Hiện tại Đồ Cửu Mị cảm thấy may mắn vì nàng gả đến Hầu phủ, nếu không sẽ ăn không được nhiều thịt như vậy, cũng gặp không được phu nhân, thật ra Đồ Cửu Mị cảm thấy gặp được phu nhân so với ăn thịt còn quan trọng hơn.
"Nếu ăn xong rồi, ngươi cũng nên quay về phòng của mình đi." Lý Trì Nguyệt cảm thấy sắc trời đã tối, nàng cũng nên tắm rửa nghỉ ngơi, mặc dù trước khi đi tìm Đồ Cửu Mị nàng cũng đã tắm một lần.
"Phu nhân, chờ ta tắm rửa xong cùng nhau ngủ đi, đến lúc đó ta nhất định đem bản thân tắm đến thơm tho." Đồ Cửu Mị lấy lòng.
"Trương má má, tiễn Mị phu nhân trở về." Lý Trì Nguyệt cũng sẽ không bị Đồ Cửu Mị dễ dàng đánh động, tuy rằng tắm đến thơm tho nghe vào cũng có lực mê hoặc nhất định nhưng nàng không thể ngay cả điểm ấy định lực cũng không có, vì ngửi hương khiến trên giường nhiều thêm một người, thế nào cũng khiến Lý Trì Nguyệt cảm thấy hoang đường.
Đồ Cửu Mị vừa nhìn đến Trương má má, gan mật liền teo lại, để Trương má má tiễn nàng về phòng, quả nhiên nàng sợ Trương má má tương đối nhiều hơn một chút.
Lục Sa hiện tại là tam đẳng thô khiến nha hoàn, lúc đại thọ dâng rượu dâng thức ăn cho tân khách, tới tới lui lui không biết bao nhiêu lần, chân đều chạy đến nhũn ra, tuy rằng nàng không có cách nào quan sát toàn bộ quá trình thất phu nhân cùng ngũ phu nhân hợp tấu nhưng vài lần nhìn thấy cũng đủ khiến trong lòng rỉ máu, chỉ cảm thấy hai người kia thoạt nhìn vô cùng xứng đôi, thật ra nàng mới là kẻ dư thừa, nàng không cần nghĩ cũng biết ngũ phu nhân đêm nay nhất định là muốn ở lại trong phòng thất phu nhân.
Liễu Phi Nhân cảm thấy Thôi Loan Thúy đẹp nhất chính là lúc đánh đàn, nhìn đến Liễu Phi Nhân tâm hoả dâng tràn, chỉ là lúc Liễu Phi Nhân đang muốn ra ngoài thì Hầu gia lại đến. Liễu Phi Nhân đêm nay dáng vẻ phong tao, khiến Hạng Huy nhớ thương, có thể nói trong số các thiếp thất của Hạng Huy thật ra Liễu Phi Nhân rất được sủng ái. . Truyện Tổng Tài
Liễu Phi Nhân cảm giác trong lòng bị hất một chậu nước lạnh, nhưng cũng chỉ có thể ứng phó Hạng Huy, dù sao thì nàng có thể tiêu dạo tự tại thế này đều là nhờ phúc Hạng Huy, thế nào cũng phải tốn chút tâm tư trên người hắn, dù sao thì hắn có thể cho phép nàng cùng Thôi Loan Thúy các nàng dây dưa đã không tệ rồi.
Lục Sa nhìn thấy Hầu gia đến, trong lòng đúng là vui vẻ, như vậy ngũ phu nhân sẽ không thể đến chỗ thất phu nhân nữa, nhưng lại lập tức cảm thấy tâm tư của bản thân càng lúc càng âm u rồi, ngũ phu nhân khiến nàng trở nên không giống nàng nữa, nàng cảm thấy hiện tại rất đáng ghét, lo được lo mất, ghen tị, lòng dạ hẹp hòi. Cho dù như vậy, lúc ngũ phu nhân hầu hạ Hầu gia nàng cũng tận lực tránh đi, để trong lòng mình dễ chịu một ít, cho nên một khi Hầu gia đến nàng liền ra khỏi biệt viện của ngũ phu nhân, đi ra ngoài giải sầu.
Đi tới đi lui liền đi đến đường lớn, ở đây hoa cỏ lại trong tình trạng tàn hoa bại liễu, tàn bại đến vài phần hoang vu, đến nỗi gần đây rất ít người đến, nàng chính là muốn tìm chỗ yên tĩnh thế này.
Nàng trăm triệu không ngờ ở chỗ này dĩ nhiên còn có thể đụng phải thất phu nhân, thất phu nhân cũng nhìn thấy nàng rồi, còn đang ngoắc nàng, muốn làm bộ không thấy cũng không được.
Thôi Loan Thúy nhìn thấy Lục Sa cũng có chút kinh ngạc, nha đầu này thế nào cũng chạy đến nơi đây, nàng liền hướng Lục Sa ngoắc tay ý bảo nàng đến, nếu không nàng nghĩ nha đầu kia chắc chắn né tránh nàng.
" Ngươi thế nào lại ở chỗ này?" Thôi Loan Thúy hỏi.
" Hầu gia đang ở trong viện của ngũ phu nhân, ta liền đi dạo một chút." Lục Sa cảm thấy bản thân đang cố ý kích thích thất phu nhân, nàng đang suy nghĩ thất phu nhân có phải đang đợi ngũ phu nhân đến không, nếu như Hầu gia không đến ngũ phu nhân nhất định là sẽ đi chỗ của thất phu nhân, nàng có thể hay không cảm thấy có chút thất vọng đây?
"Nga." Thôi Loan Thúy ngữ khí rất đạm nhạt lên tiếng.
"Ngươi sẽ không khổ sở sao?" Lục Sa vẫn là không chịu nổi mà hỏi, vì sao thất phu nhân thoạt nhìn vân đạm khinh phong như vậy, rõ ràng nàng ấy cũng nên giống như nàng.
"Nàng không đáng cho ta khổ sở." Nếu vì loại người như Liễu Phi Nhân mà khổ sở, như khổ sở của nàng quá rẻ tiền đi, cho dù không còn là thiên kim tiểu thư, nhưng nàng cũng là giá trị xa xỉ.
"Ngươi thực sự thích nàng sao?" Lục Sa hoài nghi thất phu nhân đối với ngũ phu nhân có phải là thật tâm hay không, nếu không thế nào lại không khó chịu đây?
"Đêm nay chúng ta có thể không nói đến nàng hay không, nói chuyện khác đi." Thôi Loan Thúy nghe Lục Sa vẫn luôn nhắc tới Liễu Phi Nhân không hiểu sao lại cảm thấy phiền chán.
"Nga." Lục Sa thực sự không biết ngoại trừ ngũ phu nhân, các nàng còn có đề tài gì để nói.
"Hai tháng trước, liên hoa trong hồ còn nở tươi đẹp, hôm nay lại tàn úa thế này, thật sự khiến người có chút tiếc nuối." Thôi Loan Thúy nhặt một hòn đá ném xuống hồ, dưới ánh trăng lãnh lạc lân quang Lục Sa cảm thấy thất phu nhân có chút cô đơn.
"Sang năm sẽ lại nở, có thể chỉ là chúng nở mệt mỏi rồi nên cần nghỉ ngơi một chút." Lục Sa nhìn khô chi tàn diệp trong hồ nói, nàng đại khái đoán được tầm tình của thất phu nhân đêm nay vì sao lại cô đơn như vậy, nhất định là nghĩ đến thân thế của mình. Thật ra nàng cảm thấy số mệnh của thất phu nhân so với loại trời sinh tiện mệnh như nàng đã khá lắm rồi, chí ít nàng ấy đã từng làm thiên kim tiểu thư, xuất thân thư hương dòng dõi dưỡng thành tiểu thư khuê các, cũng từng trải qua cuộc sống mà nàng nghĩ cũng không dám nghĩ. Dĩ nhiên trên phương diện tâm tình có lẽ kẻ trời sinh hai bàn tay trắng như nàng sẽ cảm thấy khó chịu hơn rất nhiều, đều nói từ trên cao xuống thấp rất khó khăn, đại khái cùng một đạo lý với tâm tình của thất phu nhân đi, nghĩ tới đây, nàng đối với thất phu nhân không khỏi có chút đồng tình, trong lời nói có vài phần an ủi.
Thôi Loan Thúy thầm nghĩ, nha đầu này không phải đang đồng tình thân thế của nàng đi, thật ra nàng đối với thân thế của mình sớm đã chết lặng, chỉ là luyến tiếc hoa tàn một chút, dù nói như thế nào nàng cũng xem như văn nhân.