"Hầu gia là phu quân của ta, không cho hắn chạm vào không phải rất kỳ quái sao?" Trong lòng Đồ Cửu Mị ước gì được như vậy, nàng mới không muốn bị Hầu gia chạm vào, bất quá dù sao cũng phải có một lý do cự tuyệt Hầu gia đi.
Phu quân hai chữ nghe vào trong tai Lý Trì Nguyệt rất chói tai.
"Ngày sau, không có mệnh lệnh của ta, hắn cũng vào không được viện này, ngươi chỉ cần ở lại trong viện, hắn liền không gặp được ngươi." Lý Trì Nguyệt cảm thấy cần phải tăng mạnh phòng vệ trong viện này, để tránh lần sau lại để người không liên quan xông vào.
"Ta dường như không phải thiếp thất của Hầu gia, trái lại giống như tiểu thiếp của phu nhân." Đồ Cửu Mị nghe vậy cười khúc khích nói.
Lý Trì Nguyệt cảm thấy những lời này có chút dễ nghe, xoay người đối mặt Đồ Cửu Mị.
"Ngươi là muốn làm thiếp của Hầu gia, hay là làm tiểu thiếp của bản phu nhân đây?" Lý Trì Nguyệt nhìn Đồ Cửu Mị cười như không cười hỏi.
Đồ Cửu Mị vốn cũng chỉ là thuận miệng nói một chút, bị phu nhân hỏi như vậy nàng lại nghĩ đến chuyện thân mật hôm qua phu nhân làm với nàng, rồi lại nhìn vẻ mặt trêu đùa của phu nhân,mặt nàng liền đỏ bừng, thật là có một chút cảm giác như tiểu thiếp của phu nhân.
"Người ta mới không thích làm tiểu thiếp!" Đồ Cửu Mị cây ngay không sợ chết đứng nói, chí hướng của người ta là làm chính thất phu nhân, tuy rằng đời này không còn hy vọng đó nữa.
"Vậy ngươi muốn làm cái gì?" Lý Trì Nguyệt có vài phần hiếu kỳ hỏi.
"Muốn làm phu nhân, tốt nhất là uy phong giống như phu nhân mới tốt, muốn khi dễ thì khi dễ người đó." Đồ Cửu Mị nói ra chí nguyện to lớn trong lòng.
"Ngươi muốn khi dễ ai?" Đồ Cửu Mị còn muốn khi dễ người khác, điều này làm cho Lý Trì Nguyệt có chút ngoài ý muốn.
Rất muốn khi dễ đương nhiên là phu nhân trước mắt, giống như phu nhân vậy muốn ngửi hương thì ngửi hương, muốn đặt ở dưới thân thì liền đặt dưới thân muốn hôn thì hôn muốn sờ thì sờ, còn phải nói thêm một câu, ai bảo ta là phu nhân đây! Nghĩ đến thôi cũng đã khiến Đồ Cửu Mị cảm thấy tràng cảnh đó thực sự rất tươi đẹp.
"Đây là bí mật." Đồ Cửu Mị dĩ nhiên sẽ không đem suy nghĩ to gan lớn mật trong lòng nói cho phu nhân biết.
"Sẽ không là bản phu nhân đi?" Lý Trì Nguyệt nhướng mày hỏi ngược lại.
"Làm sao có thể, ta nào có lá gan khi dễ phu nhân đây!" Đồ Cửu Mị vài phần chột dạ hồi đáp, phu nhân thế nào lại đoán được đây!
"Ta trái lại cảm thấy ngươi đối với ta, lá gan từ trước đến nay đều rất lớn." Lý Trì Nguyệt hừ lạnh.
"Làm sao có, được rồi, phu nhân ngươi không phải nói chờ xong đại thọ của lão phu nhân liền chuẩn ta về nhà thăm viếng sao?" Đồ Cửu Mị nhớ đến chuyện rất trọng yếu, nàng gả vào Hầu phủ đã hơn nửa năm nên rất nhớ nhà.
"Ân, ngươi muốn lúc nào thì về?" Lý Trì Nguyệt hỏi.
"Dĩ nhiên là càng nhanh càng tốt, ngày mai có thể chứ?" Đồ Cửu Mị hỏi, nàng ước gì lập tức về nhà.
"Có thể." Lý Trì Nguyệt trái lại rất hiểu tâm tình nhớ nhà của Đồ Cửu Mị.
"Phu nhân là tốt nhất." Đồ Cửu Mị vui vẻ vô cùng, kìm lòng không được mà ôm cánh tay Lý Trì Nguyệt, hướng phu nhân phóng xuất một nụ cười vô cùng sáng lạn.
Lý Trì Nguyệt cảm thấy đứng lâu có chút mệt mỏi, liền đi đến cạnh nhuyễn tháp, nằm trên nhuyễn tháp, hiện tại đã vào thu, khí trời có chút se lạnh. Đồ Cửu Mị nhìn thấy phu nhân nằm xuống, lập tức cầm chăn đắp lên để tránh phu nhân bị lạnh, thể chất của phu nhân vừa nhìn đã biết không giống với nàng, tốt nhất nên cẩn thận một chút.
" Ngày mai ngươi thật sự muốn mang nhiều heo như vậy về nhà sao?" Lý Trì Nguyệt nhắm mắt hỏi.
"Ân, ta dự định lát nữa sai Lục Đào giúp ta làm chuyện này." Vừa nghĩ đến không chỉ có thể về nhà mà còn có thể mang theo mười con heo về, trong lòng Đồ Cửu Mị đã vô cùng thỏa mãn.
"Lục Đào rốt cuộc cũng là một nha hoàn, sợ là làm chuyện này không thích hợp, vẫn là để ta tìm một quản sự thay ngươi làm việc này." Lý Trì Nguyệt cảm thấy Đồ Cửu Mị đã là vật tư hữu của nàng, chuyện của Đồ Cửu Mị dĩ nhiên nàng sẽ không ngồi xem mặc kệ.
" Phu nhân đồng ý giúp đỡ đương nhiên là tốt rồi." Đồ Cửu Mị biết việc này giao cho Lục Đào không quá thỏa đáng nhưng trong tay nàng ngoại trừ nha hoàn ma ma ra, không còn ai có thể lo liệu chuyện này, phu nhân có thể sai quản sự làm việc này cho nàng, đương nhiên là chuyện tốt.
"Ngươi dự định về nhà ở bao lâu?" Lý Trì Nguyệt hỏi.
"Ta có thể ở lại bao lâu?" Đồ Cửu Mị hỏi ngược lại, nàng nói cũng không tính đi, có thể ở bao lâu, phu nhân nói mới tính.
" Một tháng đủ không?" Nếu như thiếu, nàng còn có thể cho Đồ Cửu Mị ở lại thêm một ít thời gian, dĩ nhiên hai tháng là giới hạn của nàng.
" Được rồi." Đồ Cửu Mị vốn tưởng rằng chỉ có thể ở vài ngài nên liền cười trộm, không nghĩ đến phu nhân dĩ nhiên cho nàng một tháng, Đồ Cửu Mị cảm thấy nếu như nàng còn không biết đủ thì sẽ bị trời đánh.
"Cứ như vậy mà làm đi, ngày mai để Lục Đào trở về với ngươi, phải có một người ở lại hầu hạ ngươi, Lục Đào ở lại nhà ngươi ngươi cũng có thể tự tại một chút." Lý Trì Nguyệt ngay cả chi tiết này cũng đã nghĩ xong, Đồ Cửu Mị rốt cuộc cũng là thai phụ, giữ lại một người hầu hạ Lý Trì Nguyệt cũng có thể tương đối yên tâm.
"Cứ làm theo lời của phu nhân đi." Đồ Cửu Mị tuy rằng không muốn có người theo nàng về nhà mẹ nhưng nàng nghĩ bản thân dù sao cũng là thiếp thất của Hầu phủ, đặc biệt lại có thai, không để lại người bên cạnh hầu hạ thì không được, vậy để Lục Đào bên cạnh đương nhiên là tốt nhất. Không thể không nói phu nhân lo lắng rất chu đáo, Đồ Cửu Mị cảm thấy phu nhân mặc dù có lúc sẽ khi dễ nàng nhưng đối với nàng quả thật tốt đến không còn gì để xoi mói.
Sau đó Lý Trì Nguyệt cũng không lên tiếng nữa, mà chỉ nhắm mắt, dường như đang chợp mắt.
Đồ Cửu Mị nhìn thấy không có việc gì làm liền đi tới bên cạnh nhuyễn tháp của phu nhân, dùng tay thay phu nhân ấn huyệt vị trên đầu, muội muội từng nói thường xoa những huyệt vị này rất hữu ích đối với thân thể, Đồ Cửu Mị thủy chung vẫn cảm thấy thân thể phu nhân thoạt nhìn quá mức mảnh mai, vẫn luôn muốn đem phu nhân nuôi béo tốt một chút.
Lý Trì Nguyệt chỉ cảm thấy da đầu một trận tê dại, thật là thoải mái, nha đầu này trái lại có một đôi tay khéo léo, Lý Trì Nguyệt âm thầm nghĩ đến.
Ngày hôm sau, Đồ Cửu Mị dậy thật sớm, vừa nghĩ hôm nay có thể về nhà, tối qua thiếu chút nữa hưng phấn đến ngủ không được, nàng thu dọn hoàn tất, chuẩn bị đến chỗ của phu nhân cùng phu nhân từ biệt, thật ra nghĩ đến một tháng không được gặp phu nhân trong lòng nàng vô cùng không muốn, nếu như phu nhân có thể cùng nàng trở về nhà thì tốt rồi, ngẫm lại, Đồ Cửu Mị kết luận bản thân lại đang nghĩ chuyện không thể rồi.
Vào phòng của phu nhân, liền thấy phu nhân vận trang phục nam tử, quý nhưng tuấn nhã khiến Đồ Cửu Mị không biết xấu hổ nhìn chằm chằm vào phu nhân, ánh mắt luyến tiếc dời đi.
Lý Trì Nguyệt nhìn thấy Đồ Cửu Mị nhìn chằm chằm vào nàng, liền khẽ vung khóe miệng, nha đầu này quả nhiên thích nhìn nàng cải nam trang.
Lý Trì Nguyệt cầm lấy ngọc phiến, khẽ nâng cằm Đồ Cửu Mị, dáng vẻ phong lưu phóng khoáng.
"Bản công tử tuấn tú không?" Lý Trì Nguyệt nhẹ giọng hỏi.
Đồ Cửu Mị không tự giác gật đầu, tuấn tú, phu nhân mặc kệ là mặc nam trang hay nữ trang đều đẹp, dường như vĩnh viễn cũng nhìn không đủ. Bất quá lúc Đồ Cửu Mị lấy lại tinh thần mới phát hiện nàng lại bị phu nhân đùa giỡn, phu nhân gần đây càng ngày càng thích đùa giỡn nàng rồi.
"Phu nhân cũng muốn đi ra ngoài?" Đồ Cửu Mị càng quan tâm vấn đề này.
"Ân, đúng lúc ta cũng chuẩn bị xuất môn, tiện thể tiễn ngươi về." Lý Trì Nguyệt không nói cho Đồ Cửu Mị biết là sau đó nàng muốn đi Đông Hải một chuyến, Long Tiên Hương còn lại không nhiều lắm, nàng muốn đi mua một ít.
"Chỗ phu nhân muốn đi rất xa sao?" Đồ Cửu Mị không biết phu nhân chỉ ra ngoài thời gian ngắn hay là giống như lần trước rơi đi cả một tháng.
"Không phải rất xa." Đông Hải còn không tính toán rất xa, xa nhất nàng từng đi là Nam Hải.
"Đại khái muốn đi bao lâu?" Đồ Cửu Mị tựa như tiểu thê tử nhớ thương phu quân xuất môn, Lý Trì Nguyệt vẫn chưa xuất môn liền tính toán ngày về rồi.
"Không biết." Long Tiên Hương là có thể gặp không thể cầu, chỉ hy vọng lần này vận khí tốt hơn, về phần ngày về, chính nàng cũng không xác định, hơn nữa không cách nào cho Đồ Cửu Mị một đáp án chính xác.
"Ta cũng muốn cùng phu nhân đi xem thế giới bên ngoài." Đồ Cửu Mị vẻ mặt ước ao nói, nàng cảm thấy phu nhân tựa như Phượng Hoàng bay trên bầu trời, không chỉ phát ra quang mang chói mắt mà còn tự do tự tại, nàng lại giống như ếch ngồi đáy giếng, khoảng cách như vậy khiến Đồ Cửu Mị không khỏi có chút mất mát.
"Ngươi có thai, ở nhà dưỡng thai là được rồi." Lý Trì Nguyệt cũng không trực tiếp đáp ứng Đồ Cửu Mị, nàng nghĩ nếu như mang theo Đồ Cửu Mị ra ngoài, chung quy là sẽ thêm một tầng phiền phức.
"Vậy chờ sau khi hạ sinh hài tử ngươi liền có thể dẫn ta cùng đi." Đồ Cửu Mị bắt đầu ngóng trông hài tử sớm sinh ra một chút.
"Sinh ra rồi không phải ngươi còn phải chăm sóc sao?" Lý Trì Nguyệt hỏi ngược lại.
"Không phải ngươi muốn ôm về nuôi sao, muốn chăm sóc cũng không phải ta chăm sóc, nói cho cùng, ngươi chính là không muốn dẫn ta theo." Đồ Cửu Mị lần này ngược lại sáng suốt rồi, nàng buồn bực phu nhân không muốn dẫn nàng ra ngoài.
"Không phải ngươi muốn về nhà sao, không về nữa sao?" Lý Trì Nguyệt chuyển hướng đề tài.
Lực chú ý của Đồ Cửu Mị quả nhiên bị dời đi, tràn đầy trong lòng đều là về nhà.
Phu nhân tiễn nàng về, nàng cùng Lục Đào đương nhiên là ngồi trên xe ngựa của phu nhân, xe ngựa này không giống như ngưu xa nhà nàng, chỉ mất một canh giờ liền tiễn nàng đến cửa.
"Ngươi vào nhà đi, ta sẽ không vào." Lý Trì Nguyệt nói với Đồ Cửu Mị.
"Cũng đã đến nhà ta rồi, vào trong ngồi đi, uống chung trà rồi hãy đi." Trong lòng Đồ Cửu Mị đột nhiên rất luyến tiếc phu nhân, vừa nghĩ đến một tháng không được gặp phu nhân lại càng luyến tiếc buông tay phu nhân.
"Không cần đâu." Lý Trì Nguyệt cảm thấy không cần thiết, nàng muốn rút tay về nhưng lại phát hiện Đồ Cửu Mị nắm cổ tay nàng rất chặt, giãy cũng giãy không ra, nha đầu này lực tay thật lớn.
"Mặc kệ mặc kệ, ngươi phải vào trong ngồi rồi mới có thể đi!" Đồ Cửu Mị lập tức bướng bỉnh cùng Lý Trì Nguyệt, nàng chính là muốn cho phu nhân vào nhà nàng ngồi.
Lý Trì Nguyệt nhìn thấy Đồ Cửu Mị kiên quyết như vậy, khẽ thở dài, sau đó mới gật đầu.
Đồ đại nương biết nữ nhi trở về thăm viếng, trong lòng đang rất vui vẻ, thỉnh thoảng ló đầu ra ngoài cửa xem nữ nhi lúc nào mới trở về. Lần này không chỉ thấy nữ nhi trở về mà còn thấy nữ nhi cùng một công tử ca tuấn tú lôi kéo trước mặt công chúng, điểm chết người chính là công tử ca kia không phải là con rể của nàng, còn nữ nhi lại chủ động lôi kéo người ta, việc này bảo Đồ đại nương làm sao không sợ hãi. Nhưng đang ở nơi đông người nàng cũng không tiện phát tác, chỉ sợ phá hủy danh tiếng của nữ nhi, người khác hỏi đến thì nàng nói đó là con rể nàng, dù sao thì cũng không có mấy người từng gặp qua Hầu gia, cho dù là nàng cũng chỉ là vội vã gặp qua một lần.