Lục Sa lại đột nhiên rời đi, điều này làm cho Liễu Phi Nhân rất phiền muộn, nàng nghĩ ngày đó Lục Sa nhất định là biết nàng quan hệ giữa nàng cùng Hồng Cẩm, sớm biết như vậy thì nàng sẽ không cùng Hồng Cẩm pha trộn rồi, có cảm giác mất mác vì hạt mà mất trái dưa. Hậu viện này cũng tìm không được ngươi thật lòng để ý nàng như Lục Sa, Lục Sa trong lòng nàng là sự tồn tại đặc biệt, nàng thật ra đại khái hiểu được Lục Sa muốn chính là cái gì nhưng nàng vẫn luôn luyến tiếc vì một thân cây mà buông tha một rừng cây. Tuy rằng như vậy, Lục Sa rời đi vẫn khiến trong lòng Liễu Phi Nhân không dễ chịu, Lục Sa cho dù không muốn tiếp tục cùng nàng một chỗ, nàng cũng sẽ không khó xử Lục Sa, không cần rời khỏi Hầu phủ đi bên ngoài làm tam đẳng nha hoàn, bên ngoài lao động nặng nhọc, không thể thoải mái như ngày tháng ở Hầu phủ, nàng thực sự luyến tiếc Lục Sa mỹ nhân nũng nịu như vậy lại ra bên ngoài, nàng muốn rời khỏi, khiến trong lòng Liễu Phi Nhân càng thêm phiền muộn, phiền muộn này duy trì gần một tháng, hơn một tháng này đều có cảm giác không có tinh thần đi lấy lòng mỹ nhân khác.
Thôi Loan Thúy hiển nhiên cũng không ngờ tới nha đầu kia tính tình dĩ nhiên cường liệt như vậy, thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành, dĩ nhiên chủ động rời khỏi Hầu phủ, có người nói là đến thôn trang bên ngoài của phu nhân làm tam đẳng nha hoàn. Tam đẳng nha hoàn ở ngoại trang đều là khổ sai, xuống ruộng bón phân là chuyện bình thường, nha hoàn phạm lỗi lớn mới ra đó làm, cả đời đều rất khó trả lại Hầu phủ, nha đầu kia dĩ nhiên chủ động rời đi, lẽ nào làm nhất đẳng nha hoàn bên cạnh nàng, ăn tốt mặc tốt bồi nàng đánh đàn luyện chữ, thỉnh thoảng bồi nàng chơi đùa một chút lẽ nào so ra kém với ra bên ngoài làm tam đẳng nha hoàn sao? Được rồi, người ta muốn chính là tôn nghiêm, người ta chính là chướng mắt nàng, thật là có cốt khí, thực sự là hảo dạng, Thôi Loan Thúy nghĩ tới đây không khỏi nở nụ cười. Người đọc sách trọng khí tiết, Thôi Loan Thúy phải thừa nhận Lục Sa như vậy khiến nàng xem trọng vài phần, đồng thời lại có vài phần căm tức, nàng dĩ nhiên bị một nha đầu chướng mắt.
Thôi Loan Thúy nghĩ chỉ cần một chút thời gian nàng sẽ đem nha đầu kia quên đi, nha đầu kia không bồi nàng bản thân chơi đùa, thì không bồi đi, không có gì to tát, chỉ là thời gian trôi qua, nàng không chỉ không quên Lục Sa, ngược lại thỉnh thoảng nhớ đến, sẽ nghĩ nha đầu kia ở bên ngoài sống có tốt không, dù sao nếu như lúc trước không phải nàng nói nhiều, nha đầu kia vẫn sẽ ngây ngốc chìm đắm trong cái gọi là hạnh phúc của bản thân, cũng sẽ không rời khỏi Hầu phủ, tự mình chuốc lấy cực khổ. Thôi Loan Thúy cuối cùng thừa nhận bản thân đối với nha đầu kia, trong lòng có một chút hổ thẹn.
Sau khi Liễu Phi Nhân vì Lục Sa rời đi khổ sở một tháng liền một lần nữa trở lại biệt viện của Thôi Loan Thúy, Lục Sa rời đi, nàng tuy rằng khổ sở nhưng không cần phải tuyệt vọng, còn có rất nhiều mỹ nhân chờ nàng ơn trạch.
Lúc này Thôi Loan Thúy ngồi trên thu thiên phơi nắng đầu mùa đông, thấy Liễu Phi Nhân một lần nữa xuất hiện trong viện của mình, nhớ đến Lục Sa nói qua. Ngươi trong lòng là có chút chán ghét ngũ phu nhân, chán ghét nàng, còn muốn cùng nàng pha trộn, người như vậy làm cho rất chướng mắt. Thật ra đâu chỉ Lục Sa chướng mắt hành vi của nàng, gần đây nàng dường như cũng có chút chướng mắt bản thân rồi. Thôi Loan Thúy hơi vung lên khóe miệng, nha đầu kia trái lại đem tâm tư của nàng suy nghĩ thấu triệt, nàng thật là có chút chán ghét Liễu Phi Nhân, nàng cũng rất khó nhận thấy tâm tư này nhưng nha đầu kia cùng nàng ở chung không được mấy ngày liền phát hiện.
" Nhiều ngày không đến, thất phu nhân có nhớ ta không?" Liễu Phi Nhân vừa đưa đẩy vừa hỏi, coi như Lục Sa rời khỏi đối với nàng không hề ảnh hưởng.
" Không, thường xuyên nhớ không nổi ngươi." Thôi Loan Thúy nói chính là lời nói thật, nàng nghĩ đến nha đầu kia tương đối nhiều hơn.
" Ngươi thật là không lương tâm, ta đối với ngươi nóng ruột nóng gan, hận không thể đem ngươi đặt ở trong lòng, lúc nào cũng sưởi ấp trái tim băng lãnh của ngươi." Liễu Phi Nhân bước đến, nửa quỳ bên cạnh thân Thôi Loan Thúy, đem khuôn mặt dán tại trên đùi Thôi Loan Thúy, dáng vẻ cầu thoải mái.
" Không tất yếu, nhìn ngươi, lòng ta thấy phiền." Thôi Loan Thúy lãnh đạm nói.
" Ngươi cũng tức giận ngươi tức giận, ta sẽ không yên, Lục Sa cũng đi rồi, nếu ngươi cũng không để ý ta, ta phải làm sao đây?" Liễu Phi Nhân mềm mại tính tình cầu xin.
" Ta phiền rồi, chán rồi, đến đây kết thúc đi." Thôi Loan Thúy khinh phiêu phiêu ném ra những lời này, sau đó đứng lên.
" Thế nào lại đột nhiên phiền chán rồi?" Trong lòng Liễu Phi Nhân lộp bộp một chút, không phải đâu, ngay cả Thôi Loan Thúy cũng không cùng nào chơi đùa, vậy nàng còn có thể tìm ai đùa a.
" Phiền rồi, chán rồi, còn cần lý do sao? Lẽ nào ngươi sẽ không cảm thấy phiền chán ai đó sao?" Thôi Loan Thúy hỏi ngược lại.
Sẽ, dĩ nhiên sẽ, Liễu Phi Nhân quá hiểu rõ tâm tình này, cho nên nàng mới cần tìm nhiều mỹ nhân như vậy, phiền rồi, đổi người, chán rồi, đổi người khác, luân phiên một vòng, lại có hứng thú rồi. Nhưng hai người nàng rất không phiền cũng rất không chán cũng không bồi nàng chơi, vậy không phải nghiêm trọng giống như trời sập rồi sao?
" Không sao, qua một chút thời gian có thể sẽ không phiền không chán nữa." Liễu Phi Nhân lập tức lui lại một bước, nàng nghĩ Thôi Loan Thúy cũng chỉ là tạm thời phiền chán nàng, qua một thời gian là tốt rồi, nàng chỉ có thể hy vọng như vậy, nói cách khác ngày hôm đó thực sự không dễ qua, trong lòng Liễu Phi Nhân giống như ăn phải khổ qua, khổ hề hề.
" Chính ngươi đùa giỡn đi thôi, sau này không có việc gì đừng đến tìm ta nữa, nhìn mà phiền." Thôi Loan Thúy cũng không cảm thấy bản thân qua một vài ngày sẽ không phiền chán Liễu Phi Nhân, đại khái cũng sẽ không nguyện ý cùng nàng ta pha trộn nữa, tùy Liễu Phi Nhân muốn thế nào, nàng muốn nghỉ ngơi trước đã.
Lưu lại Liễu Phi Nhân cô độc đứng trong viện, chỉ cảm thấy năm nay bất lợi.
Đồ Cửu Mị phát hiện bản thân mỗi ngày đều phải nhớ đến phu nhân thật nhiều lần, thời gian càng lâu lại càng nhớ, nhớ đến trong lòng nghẹn nín khó chịu, khiến cho cảm giác vui mừng khi được về nhà suy yếu một chút.
Thật vất vả qua một tháng, phu nhân có phái người đến chỉ là không phải đón nàng về mà là bảo nàng ở nhà thêm nửa tháng. Đồ Cửu Mị dĩ nhiên cam tâm tình nguyện ở nhà mình thêm nửa tháng, nhưng không gặp phu nhân lại cảm thấy khó chịu, vì vậy trong lòng vô cùng mâu thuẫn.
Bốn mươi ngày, Lục Đào theo mẫu thân nàng đều bị dạy hư, nghiễm nhiên cường thế giống như mẫu thân thứ hai vậy, mẫu thân còn thu Lục Đào làm nghĩa nữ, khiến Lục Đào cảm động phát khóc, nghĩa mẫu, nghĩa mẫu gọi so với nàng còn thân mật hơn, khiến Đồ Cửu Mị cũng có một chút chua rồi.
" Mẫu thân, ta cảm thấy ngươi đối với Lục Đào còn tốt hơn với thập muội." Đồ Cửu Mị ban đêm cùng Đồ đại nương ngủ lặng lẽ nói, tuy rằng trong lòng nàng cũng thích Lục Đào nhưng có thích hơn nữa cũng so ra kém thập muội trong lòng nàng, nàng dĩ nhiên phải giúp muội muội bảo vệ địa vị trong lòng mẫu thân.
" Nha đầu này tính tình giống ta, khiến ta thích, mới không giống muội muội ngươi vậy, chính là một con bạch nhãn lang, rời nhà bảy tám tháng rồi, ngay cả phong thư cũng không có." Đồ đại nương giận dỗi nói, thân sinh, hơn nữa là nữ nhi nàng nuôi lớn, thế nào có thể kém nghĩa nữ, bất quá là trong lòng có khúc mắc mà thôi
" Muội muội là người kiêu ngạo, sẽ không nói cho chúng ta biết lúc bản thân trải qua không tốt, chúng ta cứ chờ đi, một khi nàng tốt rồi, sẽ cho chúng ta tin tức để chúng ta được thơm lây." Đồ Cửu Mị như trước tin tưởng vững chắc muội muội có thể biến thành Phượng Hoàng.
" Ta không hiếm lạ nàng đại phú đại quý, chỉ cầu nàng bình an." Đồ đại nương thở dài nói, thập muội nha đầu kia tâm tư quá sâu, chỉ sợ nàng gây ra họa gì đó, nam nhi chí hướng lớn nhưng một nữ nhi, mang chí hướng lớn như vậy làm gì? Cũng không an phận tìm một người bình thường mà gả đi.
" Nàng thông minh như vậy, nhất định sẽ bình an, mẫu thân, sau này muội muội trở về ngươi cũng không nên nghiêm khắc với muội muội nữa, đối với muội muội giống như Lục Đào là được rồi." Đồ Cửu Mị vẫn cảm thấy mẫu thân đối với muội muội quá mức nghiêm khắc rồi.
" Ngươi là một kẻ ngốc, ta thu Lục Đào làm nghĩa nữa còn không phải vì ngươi, ngươi tính tình mềm yếu, dĩ nhiên phải thu một nha đầu tính tình mạnh mẽ giúp ngươi chống đỡ, để tránh ngươi ở Hầu phủ bị người khi dễ, tuy rằng phu nhân cùng ngươi quan hệ rất tốt, vạn nhất ngày nào đó nàng không muốn tốt nữa, vậy phải làm sao, thu một tâm phúc có thể sử dụng bên người vẫn luôn có thể chiếu ứng." Đồ đại nương cảm thấy bản thân dụng tâm lương, nàng nhiều nhi tử như vậy cũng không khiến nàng quan tâm giống như hai nữ nhi này.
" Mẫu thân, Lục Đào là hảo cô nương, đối đãi người khác nhiều tâm cơ như vậy không tốt." Đồ Cửu Mị lập tức vì Lục Đào cảm thấy bất công, hoàn toàn quên vừa rồi vẫn vì muội muội ăn dấm chua Lục Đào.
Đồ đại nương lấy tay ngón tay xỉ trán Đồ Cửu Mị: "Ta dĩ nhiên cũng thích nàng, tính tình rất giống như ta lúc trẻ tuổi, nói gì đi nữa, mẫu thân ngươi giống người xấu như vậy sao?" Ai cũng có thể nói nàng không phải, mà nha đầu này không được, nàng hiểu rõ nhất nha đầu này.
" Lục Đào trước đó nào có mạnh mẽ như vậy, rõ ràng là theo mẫu thân học, mẫu thân mới không xấu, mẫu thân là tốt nhất trên đời." Đồ Cửu Mị ôm lấy Đồ đại nương làm nũng.
"Đã là người lớn rồi, còn làm nũng." Đồ đại nương miệng nói như vậy nhưng trái lại rất hưởng thụ. . Truyện Điền Văn
Đồ Cửu Mị ở nhà, bởi vì có thai, thích ngủ, cho nên sáng sớm đều thức dậy rất trễ, nhưng hôm nay mới sáng sớm, nàng bị giọng nói khua chiêng gõ trống giật mình tỉnh giấc, viện nhà nàng náo nhiệt vô cùng.
Nàng lập tức bò dậy, muốn nhìn một chút trong nhà xảy ra chuyện gì.
" Lục ca, xảy ra chuyện gì?" Đồ Cửu Mị kéo Đồ lục ca hỏi.
" Thập muội ở trong cung mới vừa được phong chiêu nghi, có người nói nàng được thánh sủng, thánh thượng ban cho nhà của chúng ta trăm mẫu đất, công công trong cung đến, mà ngay cả Huyện thái gia đều đến nhà của chúng ta chúc mừng." Đồ lục ca mỉm cười nói, thập muội mới vừa phong chiêu nghi, liền ban ân Đồ gia, có thể thấy được thập muội có bao nhiêu được sủng ái rồi, Huyện thái gia đối với phu thân mẫu thân cung kính, nghiễm nhiên giống như ở trước mặt quốc trượng.
Đồ Cửu Mị nghe vậy đại hỉ, chỉ kém hoa chân múa tay vui sướng.
" Ta đã biết muội muội sẽ biến thành Phượng Hoàng." Đồ Cửu Mị mi phi sắc vũ, hôm nay biết muội muội sống không kém, nàng cũng có thể an tâm rồi.
" Kim lân chẳng lẽ không phải vật trong ao." Đồ lục ca gật đầu nói, như vậy hắn cũng có thể an tâm rồi, hắn vẫn thấp thỏm lúc trước âm thầm để thập muội đi ra ngoài rốt cuộc đúng hay không, hôm nay xem ra là làm đúng rồi.
"Phụ mẫu nhất định vui vẻ hỏng rồi." Đồ Cửu Mị hài lòng nói.
" Cửu Muội, công công trong cung muốn gặp ngươi." Đồ tam ca đi ra gọi Đồ Cửu Mị đi vào.
Sau khi Đồ Cửu Mị vào sảnh, liền nam nhân trung niên mập mạp mặc quan phục cùng một bạch diện nam nhân trung niên không có râu, tùy tiện đoán cũng biết bạch diện nam tử này nhất định là công công trong cung, Đồ Cửu Mị chưa từng thấy cục diện lớn gì, lập tức muốn quỳ, đặc biệt có cảm giác khiếp đảm khi tiểu dân gặp quan, đừng nói Đồ Cửu Mị, cho dù là Đồ phụ Đồ mẫu vừa rồi cũng kém một chút quỳ xuống rồi.
Công công không đợi Cửu Muội quỳ xuống, liền đỡ lấy.
" Cửu cô nương là tỷ tỷ của Đồ chiêu nghi, sao có thể quỳ nô tài đây? Nô tài dập đầu cho ngài cũng không sai đây!" Công công cung kính nói, hắn tiến đến quan sát toàn gia, chỉ là đồ tể tầm thường, nhóm người này cảm giác kém Đồ chiêu nghi rất xa, rất giống trong ổ gà bay ra Phượng Hoàng. Bất quá cửu cô nương trái lại cùng nương nương không hổ là song sinh, lớn lên giống nhau như đúc, nếu không phải nàng có thai, vừa rồi hắn còn tưởng rằng là Đồ chiêu nghi, cũng là một tuyệt sắc mỹ nhân. Nếu không phải tuyệt sắc mỹ nhân, Đồ chiêu nghi làm sao có thể được thánh sủng đây!
Đồ Cửu Mị mặt đỏ lên, nàng sẽ không bất cẩn làm cho thập muội mất mặt đi, ngẫm lại cũng đúng, thập muội hiện tại là chiêu nghi, nàng là tỷ tỷ của chiêu nghi, ngẫm lại, dường như nàng cũng trở nên rất lợi hại.