Trong lòng Đồ Cửu Mị đong đong nhảy động, sau đó rón ra rón rén tiêu sái đến bên cạnh bình phong, ló đầu ra, bên trong yên vụ lượn lờ, nhưng mặc dù là như vậy nàng vẫn nhìn thấy được, tóc phu nhân vãn ở trên đầu, lộ ra cần cổ trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần, còn có bờ vai hơi lộ ra, tuyết trắng như dương chi bạch ngọc, xương quai xanh rõ ràng xinh đẹp, tiếp đó là như ẩn như hiện giấu ở trong nước.
Đồ Cửu Mị không khỏi nuốt một chút nước bọt, nàng chỉ cảm thấy phu nhân toàn thân đều khiến nàng nhìn mà thèm khát, thèm khát đến trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, nàng cảm thấy chưa từng có người bào làm nàng có cảm giác giống như phu nhân, tựa như một khối thịt béo khiến nàng cảm thấy rất rất muốn ăn, rõ ràng bụng nàng một chút cũng không đói nhưng loại cảm giác này so với đói bụng còn cường liệt hơn, nàng muốn sờ cần cổ trắng nõn của phu nhân, muốn sờ bờ vai đơn bạc lại mỹ lệ của phu nhân, muốn sờ mỗi một tấc da thịt trên người phu nhân, cũng muốn sờ xương quai xanh của phu nhân, càng muốn sờ bộ ngực mềm mại giấu trong nước của phu nhân, thậm chí còn muốn nhìn xuống, ngay cả chỗ tư mật nhất nàng cũng muốn nhìn. Đồ Cửu Mị cho dù có ngốc hơn nữa, cũng cảm thấy được bản thân động tà niệm là vô cùng không thích hợp, sau khi nhận thấy, khuôn mặt liền nóng hổi, chỉ cảm thấy bản thân giống như đăng đồ tử nên mới sinh ra tâm tư tà ác như thế. Nhưng mặc dù là như vậy, nàng vẫn luyến tiếc dời ánh mắt nóng rực của mình đi, thậm chí nghĩ đẩy nước kia ra, hoặc là đem phu nhân từ trong nước kéo lên, muốn đem cảnh sắc như ẩn như hiện giấu ở trong nước tất cả đều nhìn rõ ràng. Đồ Cửu Mị chỉ cảm thấy cảm giác đói quá khó nhịn trong lòng dường như càng sâu.
Ánh mắt của Đồ Cửu Mị chung quy quá mức nóng rực cũng quá làm càn rồi, Lý Trì Nguyệt đang ngâm trong nước nóng cảm giác được có người đang nhìn chằm chằm bản thân, Lý Trì Nguyệt bản năng đi tìm nơi phát ra ánh mắt. Quả nhiên sau khi quay đầu liền thấy Đồ Cửu Mị không kiêng nể gì cả mà nhìn chằm chằm nàng, Lý Trì Nguyệt bản năng trốn vào trong nước. Nếu nói Đồ Cửu Mị không thích nữ sắc, Lý Trì Nguyệt đánh chết cũng không tin, nhìn nóng rực cùng lộ liễu trong mắt Đồ Cửu Mị, không thể nào giấu diếm được, dáng vẻ háo sắc cũng sắp vượt qua nam nhân.
Lý Trì Nguyệt vốn cho rằng Đồ Cửu Mị là sủng vật nàng nuôi, nhưng lúc này Lý Trì Nguyệt cảm thấy bản thân trái lại giống như vật trong tay Đồ Cửu Mị, nghĩ tới đây Lý Trì Nguyệt khẽ nhíu mày, trong lòng có chút nổi giận, nàng lớn như vậy nhưng là lần đầu tắm rửa bị người khác nhìn lén, nếu như là nam tử, đôi mắt kia tất nhiên là phải móc xuống, mệt Đồ Cửu Mị là nữ tử, bất quá mặc dù là nữ tử cũng sẽ không ngăn trở được sắc tâm của Đồ Cửu Mị, trong lòng Lý Trì Nguyệt thầm nghĩ chờ lát nữa nên thế nào phạt Đồ Cửu Mị mới tốt, nhưng ngại Đồ Cửu Mị là người mang thai, thật đúng là không tiện phạt, vậy lẽ nào phải bị Đồ Cửu Mị nhìn mà không làm gì được. Nếu như Đồ Cửu Mị không có thai, nàng tất nhiên cũng muốn đem Đồ Cửu Mị lột sạch để nhìn lại, nhưng hiện tại một cái bụng lớn, nàng còn không có cổ quái đến nỗi có hứng thú nhìn, như vậy, Lý Trì Nguyệt nghĩ như thế nào cũng cảm thấy bản thân bị thiệt, hơn nữa là thua thiệt rất nhiều.
Đồ Cửu Mị nhìn thấy phu nhân thấy nàng rồi, chột dạ muốn trốn sau bình phong, nhưng rốt cuộc là người có thai vài tháng, động tác có vẻ ngốc nghếch. Dáng vẻ sợ hãi rụt rè trốn đi khiến Lý Trì Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười, lá gan vừa rồi rình coi của nha đầu này chạy đi đâu rồi?
"Mị phu nhân, ngươi cản đường ta rồi." Đó là giọng nói của An Nhi.
Đồ Cửu Mị bị giọng nói bất ngờ của An Nhi hù dọa lại càng hoảng sợ, An Nhi vào lúc nào, nàng nhìn lén phu nhân tắm không phải là bị nàng nhìn thấy rồi đi, nghĩ tới đây Đồ Cửu Mị mặt đỏ đến độ sắp bốc hơi rồi. Vì sao từ nhỏ đến lớn, mỗi lần nàng làm chuyện xấu đều sẽ bị người khác bắt được đây? Hảo cảm thấy khó xử, Đồ Cửu Mị hận không thể tìm một cái khe trên mặt đất để chui vào, nàng không dám nhìn mặt An Nhi nữa, chỉ có thể tránh ra, chăm chú nhìn mặt đất.
An Nhi mang nước nóng tiến đến, liền thấy Mị phu nhân vươn cổ nhìn lén quận chúa tắm rửa sau bình phong, nàng vô cùng do dự hiện tại có nên vào hay không, hay là chờ quận chúa tự mình phát hiện hãy vào đây? Đúng là làm khó An Nhi rồi, ngay lúc An Nhi do dự, Đồ Cửu Mị điên cuồng nhìn trộm, liền bị quận chúa bắt được, chỉ có thể trách Đồ Cửu Mị thực sự quá không thu liễm, ánh mắt càn rỡ không bị người khác phát hiện mới là lạ.
An Nhi thầm nghĩ, thì ra không chỉ có nam tử háo sắc nữ tử cũng háo sắc, dáng vẻ Mị phu nhân vừa rồi nhìn quận chúa, chằm chằm không chớp mắt, vẻ đói khát cực giống lúc ăn thịt.
An Nhi liền đi vào hầu hạ phu nhân tắm rửa, Đồ Cửu Mị nhìn thấy An Nhi đường hoàng tiến vào trong lòng lập tức vô cùng ước ao, An Nhi thật tốt, không chỉ có thể quang minh chính đại nhìn phu nhân, còn có thể thay phu nhân tắm rửa, chạm vào da thịt của phu nhân, trong lòng Đồ Cửu Mị ước ao thoáng chốc biến thành đố kị cùng chua chát rồi. Nàng không thích phu nhân bị người khác nhìn, cho dù là nha hoàn hầu hạ cũng là không thích, vạn nhất An Nhi cũng động tâm tư với phu nhân giống như nàng thì sao, nếu vậy thì như thế nào cho phải, lập tức Đồ Cửu Mị đứng ngồi không yên. An Nhi hầu hạ phu nhân mỗi một khắc, không khắc nào không phải là dày vò đối với nàng, ngắn ngủi một chung thời gian, trong cảm nhận của Đồ Cửu Mị lâu như một ngày.
Rốt cục phu nhân tắm xong, bình phong thu lại, phu nhân một thân nữ trang, khuôn mặt bị hơi nước huân đỏ, không giống bình thường trắng nõn, thoạt nhìn kiều diễm vô cùng khiến Đồ Cửu Mị lần thứ hai nhìn ngây dại, bất luận nhìn bao nhiêu lần đều vì dung mạo của phu nhân mà khuynh đảo.
Lý Trì Nguyệt nhìn thấy Đồ Cửu Mị lại nhìn nàng chằm chằm, ngay cả che giấu một chút cũng lười che giấu, đại khái cũng không hiểu che giấu.
Lý Trì Nguyệt hướng Đồ Cửu Mị câu ngón tay, Đồ Cửu Mị liền bị câu đến, một chút tiền đồ cũng không có.
"Ta đẹp không?" Lý Trì Nguyệt nâng cằm Đồ Cửu Mị, ngả ngớn hỏi.
Đồ Cửu Mị liều mạng gật đầu, chỉ kém gật đến gãy cổ.
Lý Trì Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ Đồ Cửu Mị hoàn toàn bị mỹ sắc mê hoặc trở nên ngốc nghếch, thầm nghĩ nha đầu này quả thật là vô cùng háo sắc.
"Thân thể ta đẹp mắt không?" Lý Trì Nguyệt lại hỏi.
"Đẹp!" Đồ Cửu Mị gật đầu đáp, đẹp đến làm cho trong lòng nhột nhạt khó nhịn. Gật đầu xong mới phát hiện không thích hợp, vậy không phải là thừa nhận bản thân nhìn lén phu nhân tắm sao, việc mất mặt như vậy thế nào có thể thừa nhận, nói gì đi nữa nếu phu nhân biết nàng rình coi phu nhân tắm, theo tính thù dai của phu nhân thì gặp họa chính là nàng, lần trước âm thầm cắn cổ phu nhân cũng bị nàng cắn lại một ngụm, rất đau. Đồ Cửu Mị đột nhiên nhớ đến, phu nhân hình như còn nợ nàng một cái cắn, nghĩ vậy Đồ Cửu Mị đột nhiên không có sợ hãi.
"Ngươi xem rất vui vẻ, ngươi cũng biết nhìn lén ta tắm rửa là tử tội, móc mắt coi như nhẹ!" Lý Trì Nguyệt uy hiếp.
Đồ Cửu Mị hiện tại mới không lo lắng, phu nhân xưa nay thích nói lời hù dọa nàng, đã dùng vài lần, Đồ Cửu Mị cũng miễn dịch rồi.
" Phu nhân mới luyến tiếc giết ta, cũng luyến tiếc móc mắt ta đây!" Đồ Cửu Mị có vài phần đắc ý nói.
"Nga?" Lý Trì Nguyệt nhướng mày, nha đầu này ở đâu có lòng tin nàng sẽ không đọng nàng ta đây?
"Phu nhân thích vị đạo trên người ta, cũng thích hài tử trong bụng ta, đâu nở để ta chết đây?"
"Cho nên đối với ta có mới không có sợ hãi?" Lý Trì Nguyệt ngữ khí càng phát ra nhẹ.
" Không có, không có..." Đồ Cửu Mị lập tức phủ nhận, nàng sẽ không ngốc đến nỗi đi nhổ râu hùm, lấy lòng phu nhân là đúng nhất.
" Ta thấy lá gan của ngươi rất phì, ngay cả bản phu nhân tắm rửa cũng dám nhìn lén." Lý Trì Nguyệt ngữ khí lạnh lùng nói.
"Đều là nữ tử, có sao đâu chứ..." Đồ Cửu Mị cười khúc khích nói, tuy rằng nàng cũng tự thấy chột dạ vì lời bản thân nói ra.
"Thật không?" Lý Trì Nguyệt thẳng tắp chăm chú nhìn Đồ Cửu Mị, cho dù là bởi vì cùng là nữ tử đi, nhưng nha đầu này không thích bị nam tử là Hạng Huy chạm vào lại chạy tới nhìn lén nàng tắm không phải hảo nữ sắc sao?
"Ngươi có, ta cũng có, nhìn một chút thì đã làm sao!" Đồ Cửu Mị thẳng thắn bất chấp hậu quả, lời nói vô liêm sỉ, nói gì đi nữa nàng cảm thấy bản thân có, so với phu nhân còn lớn hơn, cùng lắm thì cho phu nhân nhìn lại là được, phu nhân cũng không bị thiệt, tuy rằng hiện tại nàng bụng lớn không xinh đẹp như trước đây, nhưng có thể chờ hạ sinh hài tử rồi nhìn lại.
Lý Trì Nguyệt không nói, chỉ là nhìn Đồ Cửu Mị, ánh mắt đó khiến trong lòng Đồ Cửu Mị sợ hãi.
"Nói như vậy, ngươi trái lại cũng cởi ra cũng để bản phu nhân nhìn xem." Lý Trì Nguyệt nhìn Đồ Cửu Mị hồi lâu mới đạm nhạt nói một câu như vậy.
Đồ Cửu Mị lập tức choáng váng phu nhân muốn xem bụng lớn, không phải đâu, cho dù phu nhân muốn nhìn, nàng cũng không nguyện ý, nàng mới không muốn hiện tại cho phu nhân nhìn, hiện tại xấu xí muốn chết.
" Phu nhân, người nói đùa đi?" Đồ Cửu Mị cười làm lành hỏi.
"Ta giống như người biết nói đùa sao?" Lý Trì Nguyệt hỏi ngược lại.
"Hiện tại hiện tại có thai." Đồ Cửu Mị nhắc nhở.
"Thì đã sao?" Lý Trì Nguyệt không cho là đúng nói.
"Rất xấu xí." Đồ Cửu Mị ngữ khí mất mát nói, nàng không muốn cho phu nhân nhìn lúc bản thân xấu xí nhất
"Không sao, ngươi chỉ cần cởi là được rồi." Lý Trì Nguyệt ngữ khí mang theo mệnh lệnh, tựa hồ không hề thương lượng.
Đồ Cửu Mị cắn chặt môi dưới, thế nào cũng không chịu cởi, nhìn Lý Trì Nguyệt, ánh mắt mang theo một chút cầu xin, nàng hiện tại mới phát hiện nàng hối hận rồi, không nên quá mức làm càn đối với phu nhân, phu nhân luôn luôn có biện pháp khiến nàng không được yên thân.
"Thế nào còn không cởi!" Lý Trì Nguyệt thúc giục, tuy rằng Đồ Cửu Mị thoạt nhìn cũng sắp khóc nhưng không giáo huấn nha đầu này một chút, nha đầu này sẽ không nhớ kỹ, lần sau sẽ bò đến trên đầu nàng.
Đồ Cửu Mị nhìn thấy phu nhân bức bách như vậy nàng cảm thấy phu nhân là hiểu được, biết rõ nàng không muốn nhưng vẫn bức bách nàng, nàng nắm chặt quần áo, chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
"Ân?" Lý Trì Nguyệt tiếp tục bức bách.
Đồ Cửu Mị nhìn thấy phu nhân kiên trì như vậy, vành mắt đỏ lên, giận dỗi, bắt đầu cởi áo.
Lý Trì Nguyệt nhìn thấy Đồ Cửu Mị đỏ mắt, trong lòng liền mềm nhũn một nửa, nha đầu này nếu như thông minh thì nên biết nàng đối với thai phụ bụng ta không có hứng thú.
"Nên dùng bữa rồi." Lý Trì Nguyệt nắm lấy bàn tay đang cởi áo của Đồ Cửu Mị, kinh miêu đạm thuật nói một câu, xem như bỏ qua chuyện hôm nay.