Phu Nhân Tại Thượng

Chương 70

"Ngươi còn không đứng lên?" Lý Trì Nguyệt hiện tại không hề buồn ngủ.

"Thời gian còn sớm, chúng ta nằm thêm chút nữa." Đồ Cửu Mị cảm thấy cảm giác cùng phu nhân nằm trên giường thực sự rất tốt, nàng luyến tiếc đứng dậy.

Lý Trì Nguyệt ngược lại không cự tuyệt đề nghị này của Đồ Cửu Mị, vào đông nàng cũng thường xuyên dậy trễ, chủ yếu là luyến tiếc ổ chăn ấm áp, dù sao nàng so với người bình thường sợ lạnh hơn một chút, cho nên tham độc tất cả ấm áp, trên người Đồ Cửu Mị giống như hỏa lò, mùa đông có người bồi ngủ ngược lại cũng không xấu, chỉ là nếu như mùa hè sợ là sẽ quá nóng đi, Lý Trì Nguyệt không tự giác nghĩ xa

Lý Trì Nguyệt lúc này mới chú ý đến khuyên tai tinh xảo trên tai Đồ Cửu Mị, loại hàng này Lý Trì Nguyệt vừa nhìn liền biết không phải vật dân gian, đại khái chỉ có trong cung mới có bực này tinh xảo, không cần đoán cũng biết nhất định hảo muội muội của nàng từ trong cung đưa tới.

"Khuyên tai này trái lại tinh xảo." Lý Trì Nguyệt đưa tay sờ soạng một chút lỗ tai của Đồ Cửu Mị, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vành tai nàng.

"Đây là muội muội tặng, muội muội làm hai đôi, giống nhau như đúc, chúng ta mỗi người một đôi." Đồ Cửu Mị kiêu ngạo tự đắc, chỉ là lực chú ý rất nhanh chuyển qua tay phu nhân đang sờ lỗ tai nàng, có chút nhột nhạt lại có một chút cảm giác thoải mái, nàng nhắm mắt lại, mặc cho phu nhân vuốt ve.

Lý Trì Nguyệt nhìn thấy Đồ Cửu Mị dáng vẻ hưởng thụ nhu thuận, chỉ là sờ lỗ tai mà đã thư thái như vậy, nếu như làm việc quá phận hơn nữa, vậy chẳng phải là muốn chết thành tiên hay sao, hơn nữa nha đầu này đại khái thân thể cùng thành thực như con người nàng, ngay cả che giấu cũng không biết, không biết đến lúc đó có thể hay không cũng miệt mài giống như ngũ công chúa.

"Nếu ta cũng tặng ngươi một đôi, ngươi sẽ đeo của ta hay là của muội muội?" Lý Trì Nguyệt nhướng mày hỏi.

"Phu nhân cũng muốn tặng ta sao?" Đồ Cửu Mị lập tức mở to hai mắt, nếu như vậy, nàng chẳng phải là phải vui vẻ đến hỏng rồi sao.

Lý Trì Nguyệt gật đầu bất quá tặng là tiền đề, Đồ Cửu Mị không đeo khuyên tai của muội muội nàng, phải đeo đôi nàng tặng mới được, nếu không chi bằng không tặng.

"Muội muội ở trong cung, cho dù ta không đeo của nàng nàng cũng không biết, cùng lắm thì ngày sau có thể nhìn thấy muội muội lại đeo vào, hiện tại cùng phu nhân ở chung thời gian tương đối nhiều, dĩ nhiên sẽ đeo đôi của phu nhân nhiều hơn." Đồ Cửu Mị trả lời ngược lại rất thông minh.

Lý Trì Nguyệt miễn cưỡng chấp nhận đáp án này.

"Ta tặng ngươi, nhất định sẽ không kém hơn nàng tặng." Lý Trì Nguyệt tất nhiên là người quật tính, dĩ nhiên cũng sẽ có một chút tâm tính so đo, những thứ kém cõi nàng làm sao dám lấy ra nữa tặng đây!

"Chỉ cần là phu nhân tặng, đều tốt." Đồ Cửu Mị hài lòng nói, đây còn là lần đầu tiên phu nhân tặng đồ cho nàng.

Lý Trì Nguyệt ngồi dậy, từ ngăn ngầm dưới giường lấy ra một cái hộp nhỏ.

Thì ra giường của phu nhân lớn như vậy, là có huyền cơ khác, phu nhân sẽ không giống như nàng đem bảo vật đều giấu ở trong giường đi, Đồ Cửu Mị thực sự hiếu kỳ trong giường này của phu nhân còn cất giấu bảo bối gì.

"Tặng ngươi." Lý Trì Nguyệt đem hộp tùy ý đưa cho Đồ Cửu Mị, thật ra nàng cũng không nói cho Đồ Cửu Mị biết, đôi khuyên tai này vốn là mẫu phi sinh tiền yêu nhất, là tín vật đính ước phụ vương tặng mẫu phi, nàng cũng từng đeo qua.

Đồ Cửu Mị vừa nhìn liền biết thứ này cũng là cực kỳ quý trọng, chỉ riêng chiếc hộp đã là giá trị xa xỉ, trầm hương mộc, viền vàng, tương khảm bảo thạch, Đồ Cửu Mị cảm thấy cho dù là hộp cũng đã là bảo vật rồi.

Đồ Cửu Mị cẩn cẩn dực dực tiếp nhận, sau đó nhẹ nhàng mở hộp, bên trong có một đôi hoa tai vô cùng tinh xảo, Đồ Cửu Mị nhìn thấy đã thích, hoa tai đạm lam sắc, vô cùng đẹp mắt.

Sự yêu thích của Đồ Cửu Mị đã viết lên trên mặt, Lý Trì Nguyệt vừa nhìn liền biết nha đầu này thích, đây có tính toán là gì, nàng còn có nhiều bảo vật hơn nữa, chỉ là bình thường nàng không hay đeo những vật phẩm trang sức mà thôi, ngược lại không phải không thích, chỉ là ngại có chút trói buộc, ở Hầu phủ nàng một mình thích vô câu vô thúc, không đeo bất luận thứ gì. Trước đây ở kinh thành, bình thường xuất nhập cung đình, trái lại thường đeo trang sức, chỉ cần nói trang sức cũng đã có trăm loại, cái đó còn không thể so sánh cùng ngũ công chúa, ngũ công chúa tựa như phong tao chim công, trang sức, vòng ngọc, khuyên tai cần một khố phòng mới có thể chứa hết, cùng xa cực xỉ, phỏng chừng đến bây giờ con số xa hoa lãng phí của ngũ công chúa cũng không dưới mười vạn. Cùng ngũ công chúa so sánh thì tam công chúa quả thực sẽ không giống như công chúa, rất giống khổ hạnh tăng, dưới ảnh hưởng của hai người, nàng dĩ nhiên không bị dạy hư cũng đã rất tốt rồi.

Lý Trì Nguyệt nhìn thấy Đồ Cửu Mị yêu những thứ này, sợ này lại tiếp tục ghé vào bên giường, nên từ dưới giường lấy ra một cái hộp lớn, bên trong chứa mười cây trâm, những thứ này đều là nàng tuyển chọn, cảm thấy thích mới lưu lại.

Đồ Cửu Mị mở hộp, đôi mắt cũng sắp rớt ra, nàng lau mắt một chút, vẫn luôn cảm thấy bản thân đang nằm mơ, lớn như vậy nàng còn chưa gặp qua nhiều thứ tinh xảo thế này, cho dù là những phu nhân khác trên đầu cũng cài trâm, nhưng không đẹp như những cây trâm này.

Đồ Cửu Mị sờ cái này, sờ cái kia, đều cảm thấy vô cùng thích, làm sao bây giờ, nàng đột nhiên rất muốn chải đầu cho phu nhân, sau đó cài lên cho phu nhân, nàng rất ít nhìn thấy phu nhân mang những trang sức này, nàng cảm thấy phu nhân vốn dĩ quý khí mang những thứ này hẳn là sẽ càng cao quý, nhiều hấp dẫn, Đồ Cửu Mị cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, muốn nhìn thấy ngay.

"Phu nhân, chúng ta rời giường đi, ta chải đầu cho ngươi, đeo những thứ này cho ngươi, nhất định sẽ rất đẹp." Đồ Cửu Mị nghĩ thôi đã thấy say lòng.

"Ngươi không muốn đeo sao?" Lý Trì Nguyệt có chút ngoài ý muốn.

"Muốn, nhưng ta càng muốn trang điểm cho phu nhân, nhìn phu nhân xinh đẹp thì ta đã cảm thấy hài lòng rồi." Lúc nhỏ, nàng liền thích trang điểm cho muội muội, đem muội muội trang phục phiêu lương xinh đẹp, nhìn thấy trong lòng liền vui vẻ, lúc này nàng cũng là mang tâm tình tương tự, muốn đem phu nhân trang phục đến xinh đẹp.

"Đồ ngốc!" Lý Trì Nguyệt mỉm cười mắng nàng.

"Phu nhân, chờ rời giường, ta thay ngươi chải đầu, thay ngươi đeo lên, được không?" Đồ Cửu Mị hiện tại đã nghĩ trang điểm cho phu nhân.

"Tùy ngươi." Lý Trì Nguyệt không thèm để ý.

Sau khi rời giường, Đồ Cửu Mị liền vội vã trang điểm trang phục cho phu nhân, nàng chờ đợi muốn nhìn dáng vẻ xinh đẹp của phu nhân.

An Nhi vào nhà liền thấy Mị phu nhân chải đầu cho quận chúa, Mị phu nhân dáng vẻ chăm chú bảo bối, quận chúa lẳng lặng để nàng chăm sóc dáng vẻ điềm tĩnh, giống như phu thê ân ái rất nhiều năm, khiến An Nhi không đành lòng quấy rầy, liền yên lặng đóng cửa lại, lui ra.

Sau đó, Lý Trì Nguyệt tuy rằng vẫn không đồng ý Đồ Cửu Mị ngủ lại nhưng vẫn luôn ngầm đồng ý Đồ Cửu Mị sớm sớm chạy đến phòng nàng, thuận tiện bồi nàng ngủ thêm một chút, ban ngày liền dính cùng một chỗ, chỉ là năm ba ngày phu nhân lại dành ra một ngày vào điều hương thất điều hương, ở trong đó đến chính ngọ.

Những ngày đó, trong bình thản lộ ra một cổ ngọt ngào nhỏ nhỏ, nháy mắt lại qua một tháng, bụng Đồ Cửu Mị càng lớn hơn, khiến Lý Trì Nguyệt nhìn vào càng phát ra kinh hãi. Cuối cùng, nàng kiên quyết để Đồ Cửu Mị ở lại trong phòng của nàng, nhưng nàng vẫn không cho Đồ Cửu Mị ngủ cùng giường, cái này ngược lại không phải mượn cớ, nàng thật sự sợ bản thân trong lúc ngủ mơ đá phải bụng Đồ Cửu Mị, vì vậy liền khiến An Nhi đặt thêm một cái giường trong phòng mình.

Đồ Cửu Mị hoàn toàn thỏa mãn, ngày đầu tiên ở lại trong phòng phu nhân nàng hưng phấn không ngủ được, quấn quít lấy phu nhân nói chuyện, nói đến nửa đêm cuối cùng Lý Trì Nguyệt nổi giận, nộ xích một phen nàng mới bằng lòng hảo hảo đi ngủ. Mặc dù ở trong phòng của phu nhân, nhưng nàng vẫn không chịu yên phận, sáng sớm vừa tỉnh liền bò dậy, xuống giường, bò lên trên giường của phu nhân, nhấc chăn của phu nhân lên, sau đó nằm vào trong chăn, như vậy nhiều lần Lý Trì Nguyệt từ bắt đầu tức giận, đến sau đó cũng dần dần quen, cuối cùng mặc kệ.

Thời gian này thất phu nhân cũng mặt ủ mày chau, chỉ cảm thấy vô cùng buồn chán, làm gì cũng thiếu một ít hăng hái, hơn nữa số lần nhớ đến nha đầu kia cũng không tự giác trở nên nhiều hơn. Thôi Loan Thúy chỉ cảm thấy chuyện này cũng quá kỳ lạ, nàng cùng Lục Sa tổng cộng không ở chung bao lau, có cần tưởng niệm nha đầu kia như vậy sao, nhất định là hổ thẹn, sợ nàng ở bên ngoài trải qua không tốt, hơn nữa có thể bởi vì bị nàng cự tuyệt nên mới quan tâm như vậy, dù sao những thứ không chiếm được luôn sẽ quan tâm đến, Thôi Loan Thúy cũng chỉ có thể làm giải thích như vậy. Thôi Loan Thúy tuy rằng trong lòng tưởng niệm Lục Sa nhưng cũng kéo không xuống mặt mũi đi tìm Trương má má hỏi thăm.
Bình Luận (0)
Comment