Trong lòng Đồ Cửu Mị lúc này chỉ có một ý niệm đó là đi tìm phu nhân, nàng bước nhanh đến gian nhà của phu nhân, nhưng vào trong phòng lại bắt được khoảng không, nàng xoay người liền đến điều hương thất của phu nhân mà tìm, điều hương thất của phu nhân không phải chỉ có một gian, nhưng bình thường có An Nhi chờ ngoài cửa chỉ cần thấy An Nhi ở đâu tức là phu nhân ở đó.
Quả nhiên, Đồ Cửu Mị ở ngoài một gian điều hương thất thấy được An Nhi, không đợi đến gần đến gần liền thấy An Nhi bị một nha hoàn gọi đi.
Đồ Cửu Mị vui mừng khi thấy An Nhi bị người gọi đi, nếu không lát nữa nàng lại phải ở ngoài cửa chờ nửa ngày, nàng nhanh hơn bước chân đến gần, sau khi đến gần phát hiện cửa điều hương thất không khóa, chỉ là khép lại, vì vậy liền đẩy cửa bước vào.
Sau khi bước vào cũng không thấy phu nhân, bên trong có chút yên vụ, yên vụ rất thơm rất thơm, Đồ Cửu Mị chưa bao giờ ngửi qua mùi hương nào thơm như vậy, cùng mùi hương trên người phu nhân lần trước có chút tương tự nhưng lại thơm hơn vài phần.
Lý Trì Nguyệt một mực ở trong phòng, trải qua lần trước bị lăn qua lăn lại nàng đối với hương liệu này không dám kinh suất, trốn sau vách ngọc trong suốt bằng ngọc lưu ly xem tình trạng cháy của hương liệu bên ngoài cùng vài con thỏ đang động dục chạy loạn, vừa thấy Đồ Cửu Mị tiến đến nàng liền nghĩ lần này xong rồi, cũng bất chấp cái khác cầm khăn ướt che kín mũi, lập tức bước ra dập tắt hương liệu.
"Lập tức đi ra ngoài." Lý Trì Nguyệt khẽ nhíu mày nói với Đồ Cửu Mị, thuận lợi đem Đồ Cửu Mị lôi ra khỏi điều hương thất.
Đồ Cửu Mị chỉ thấy phu nhân nhíu mày, vẻ mặt nghiêm nghị giống như nàng đã xống vào cấm địa, vì vậy cũng có chút thấp thỏm, cho rằng bản thân phạm vào tối kỵ của phu nhân.
Sau khi Lý Trì Nguyệt đem Đồ Cửu Mị kéo quay về gian phòng của mình liền khiến tất cả mọi người lui xuống, còn không cho bất luận kẻ nào quấy rầy chỉ còn lại nàng và Đồ Cửu Mị, nàng biết lúc thôi tình hương kia hiệu phát tác sẽ khó nhịn cùng chật vật thế nào, chỉ hy vọng Đồ Cửu Mị không hít nhiều lắm sẽ không quá vất vả.
"Phu nhân, ta cảm thấy dường như thân thể có chút khô nóng, chúng ta mở cửa sổ đi, được không?" Đồ Cửu Mị chỉ cảm thấy thân thể có chút khô nóng, liền đến bên cạnh cửa sổ, dự định mở cửa sổ.
"Không cần mở, mở cũng vô dụng ngươi vừa rồi hít phải là thôi tình hương, lát nữa sẽ càng nóng hơn." Lý Trì Nguyệt bất đắc dĩ nói, trừ phi ngâm mình trong băng dũng, nếu không đại khái là không có cách nào giảm bớt cổ khô nóng càng lúc càng thịnh đó.
"Thôi tình hương?" Đồ Cửu Mị không giải thích được mà hỏi, tuy rằng ý tứ trên mặt chữ nàng hiểu một chút, nàng thực sự cảm thấy nóng quá, hơn nữa càng lúc càng nóng rồi, nóng đến nàng muốn cởi quần áo. Đồ Cửu Mị xem xuân cung đồ vốn dĩ đã động tâm, tuy rằng chỉ hít một chút thôi tình hương nhưng lại tựa như củi khổ gặp lửa, chạm nhẹ lần cháy.
"Không có việc gì, nhẫn nại thì sẽ qua thôi." Lý Trì Nguyệt an ủi, thật ra ngày đó nàng chịu tội tròn một canh giờ, nghĩ đến cũng có chút lo lắng thay Đồ Cửu Mị, nha đầu này vừa nhìn đã biết không giống như nàng, không phải người thanh tâm quả dục, ngược lại là người ham muốn rất nặng, như vậy sợ là phải bị dày vò nhiều hơn nàng.
"Nhưng thực sự nóng quá, làm sao bây giờ?" Đồ Cửu Mị đến gần Lý Trì Nguyệt khó chịu hỏi, nàng nóng nóng đến kéo quần áo của bản thân.
"Tâm tĩnh tự nhiên mát." Lý Trì Nguyệt chỉ có thể an ủi Đồ Cửu Mị, tuy rằng nàng cảm thấy những lời này có nói cùng như chưa nói.
" Nóng quá...." Đồ Cửu Mị rốt cục chịu không được cảm giác thân thể giống như rơi vào lửa, nàng không tự giác đến gần Lý Trì Nguyệt nàng muốn phu nhân giúp nàng, thân thể của nàng trở nên rất khó chịu nàng cũng chỉ có thể hướng phu nhân xin giúp đỡ.
"Ta biết." Tội này bản thân Lý Trì Nguyệt đã chịu qua, cho nên tất cả cảm thụ hiện tại của Đồ Cửu Mị, nàng hiểu.
"Phu nhân ngươi sờ thử xem, thân thể ta cũng sắp thiêu cháy rồi....." Cũng không biết là tác dụng của thôi tình hương hay là vì nguyên do nào khác, Đồ Cửu Mị cầm tay phu nhân trực tiếp đặt lên ngực mình, Đồ Cửu Mị cảm giác tay của phu nhân mát lạnh dán lên da thịt nàng khiến nàng nổi da gà, cảm giác tê dại chưa từng có kéo đến, vô cùng thoải mái, nàng không tự giác dùng tay phu nhân ma sát nơi mềm mại của mình, cảm giác thoải mái không ngừng lan tràn khiến cảm giác nóng rực giảm đi rất nhiều, trong hoảng hốt nàng nhớ đến xuân cung đồ vừa xem, cảm giác nóng rực kia lại càng thêm sâu, đột nhiên nàng đã hiểu, bản thân nghĩ muốn cái gì.
Nàng muốn phu nhân làm những chuyện như trong xuân cung đồ với nàng, việc mà kẻ khác khó có thể mở miệng, nàng muốn phu nhân hôn môi nàng, hôn ngực nàng, nàng...
Lý Trì Nguyệt cảm giác được Đồ Cửu Mị ấn lấy tay mình ma sát nơi mềm mại của nàng, trong lòng sinh cảm giác khác thường, lại nhìn Đồ Cửu Mị y quan không chỉnh tề, ánh mắt mong chờ, Lý Trì Nguyệt biết Đồ Cửu Mị mong mỏi cái gì nhưng nàng cũng không hy vọng Đồ Cửu Mị cùng nàng làm chuyện này dưới sự khống chế của thôi tình hương.
Đồ Cửu Mị lung tung cởi bỏ quần áo trên người, sau khi cởi xong đem thân thể dán lên thân thể phu nhân, giống như kẹo mạch nha gắt gáo quấn lấy, hận không thể đem thân thể khảm nhập trong cơ thể của phu nhân, nàng cảm thấy chỉ có da thịt chi thân như vậy mới có thể khiến thân thể nàng dễ chịu một chút, mới cảm thấy thân thể không nóng nữa, nhưng sau khi dán sát vào nhau cảm giác nóng rực lại không hề giảm bớt, chỉ cảm thấy thân thể cùng trong lòng càng lúc càng trống rỗng. Khiến Đồ Cửu Mị theo Đồ Cửu Mị đem phu nhân ôm chặt hơn nữa.
"Phu nhân, giúp ta....." Sự khó nhịn của thân thể chiến thắng lý trí, cũng chiến thắng cảm giác xấu hổ, thân thể của nàng không ngừng giãy dụa ma sát thân thể phu nhân, kéo lấy quần áo của phu nhân, khiến Lý Trì Nguyệt cũng có chút cầm giữ không được.
Lý Trì Nguyệt nhìn Đồ Cửu Mị đã không một mảnh vài, bộ ngực đầy ắp đứng thẳng, đã khôi phục tư thái thiếu nữ, nhìn khuôn mặt đỏ bừng do dục niệm, mị nhãn mị đến có thể câu hồn, dung mạo xinh đẹp tựa như hoa mẫu đơn đang nở rộ, kiều mị như hồ ly tinh chuyển thế, nhìn nhiều một cái sẽ bị câu mất hồn phách.
"Ngoan, nhẫn nại một chút sẽ qua thôi, bây giờ còn không phải lúc." Lý Trì Nguyệt nhìn Đồ Cửu Mị, đôi mắt Đồ Cửu Mị đâu còn một tia thanh minh nào nữa, hoàn toàn bị thôi tình hương khống chế giống như dã thú động dục hoàn toàn không biết bản thân đang làm gì. Cho dù nàng muốn cùng Đồ Cửu Mị làm chuyện nữ nữ cũng tuyệt đối không phải dưới tình huống như vậy.
Đồ Cửu Mị nhìn thấy bản thân cởi không được quần áo của phu nhân, buồn bực, trực tiếp cậy mạnh dùng lực muốn xé rách quần áo của phu nhân, nếu không phải Lý Trì Nguyệt mặc loại vải vóc thượng đẳng thì quả thật đã bị Đồ Cửu Mị xé rách rồi. Lý Trì Nguyệt cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì không được, vì vậy quyết định thật nhanh điểm huyệt đạo của Đồ Cửu Mị khiến Đồ Cửu Mị không thể động đậy. Sau đó liền đem Đồ Cửu Mị đẩy ra khỏi người nàng, đỡ Đồ Cửu Mị nằm trên giường, kéo chăn che đi thân thể xích lỏa mỹ lệ.
Đồ Cửu Mị cảm thấy bản thân thân thể không động đậy nữa nhưng khó chịu trong thân thể một chút cũng không giảm bớt, giống như có thật nhiều con sâu ở trong thân thể cắn xé, nàng nhìn phu nhân gần như cầu xin mà nhìn phu nhân.
"Phu nhân, giúp ta, cầu xin ngươi, ta thực sự rất khó chịu...." Đồ Cửu Mị cầu xin, phu nhân nhất định có thể giúp nàng giảm bớt thống khổ.
"Nhẫn nại sẽ qua thôi." Lý Trì Nguyệt cực kỳ ôn nhu nói với Đồ Cửu Mị, nhưng Đồ Cửu Mị nghe vào chính là phu nhân dùng ngữ khí rất ôn nhu cũng rất tàn nhẫn.
"Phu nhân, cầu xin ngươi....." Đồ Cửu Mị lần thứ hai cầu xin, cảm giác trống rổng cùng khó chịu cũng sắp bức điên nàng, nàng chưa từng chịu qua thống khổ như vậy.
Lý Trì Nguyệt không dám nhìn Đồ Cửu Mị nữa, chỉ cầm kim cương kinh bắt đầu niệm, muốn giúp Đồ Cửu Mị tĩnh tâm.
Nhưng Đồ Cửu Mị nào hiểu công dụng của niệm kinh, chỉ cảm thấy phu nhân bỏ mặc nàng khó chịu ném nàng sang một bên, thân thể như trước nóng rực nhưng trong lòng đã lạnh đi một chút.
Đồ Cửu Mị một mực phu nhân phu nhân vẫn hy vọng phu nhân sẽ giúp nàng giải thoát thống khổ nhưng phu nhân chỉ một mực niệm kinh, Đồ Cửu Mị đợi rất lâu rất lâu cũng không nhìn thấy phu nhân đến giúp nàng, rốt cục Đồ Cửu Mị chấp nhận sự thật là lần này phu nhân sẽ không giúp nàng, chỉ cảm thấy phu nhân không muốn nàng, trong lòng rất khó chịu, vì vậy khó chịu trong lòng cộng thêm khó chịu trong thân thể khiến nước mắt của Đồ Cửu Mị chảy xuống.
Lý Trì Nguyệt nhìn thấy Đồ Cửu Mị yên lặng rơi nước mắt, trong lòng rung động, liền đến cạnh giường, vươn tay ngón tay muốn thay Đồ Cửu Mị lau nước mắt nhưng Đồ Cửu Mị nghiêng đầu sang bên kia, không muốn để ý phu nhân.
Lý Trì Nguyệt cũng biết Đồ Cửu Mị tức giận, nên chỉ thở dài một hơi.
Đồ Cửu Mị trong lòng tuyệt vọng, nên thân thể cũng không khô nóng như trước đó nữa, dần dần bình phục lại.
p/s: tâm tĩnh tự nhiên mát nga~ vào thời tiết lúc này các nàng cũng tâm tĩnh đi, sẽ mát thôi không cần máy lạnh =)))