"Quận chúa, ác nô này nên xử trí thế nào?" Trương má má lập tức đem việc này bẩm báo Lý Trì Nguyệt.
"Đưa lên quan phủ xử lý, sổ sách ở những trang viện khác cũng thu về, kiểm tra một lần." Lý Trì Nguyệt thật ra không quá quan tâm đến những chuyện này, nàng lớn như vậy cũng không thiếu tiền, ít một chút bạc đối với nàng mà nói không đáng vào đâu, trên thế đạo này quyền thế vĩnh viễn hữu dụng hơn tiền, bất quá nếu đã tra ra ác nô dĩ nhiên sẽ trừng trị một phen, không thể bỏ qua.
"Ta lập tức cho ngươi giải ác nô kia lên quan phủ." Trương má má vẻ mặt oán giận.
"Nha hoàn kia gọi là Lục Sa đúng không?" Lý Trì Nguyệt trí nhớ vô cùng tốt, nhớ đến nha hoàn đã từng nói không muốn đời đời kiếp kiếp làm gia nô, có chút thú vị.
"Không sai, chính là nha hoàn cấu kết cùng ngũ phu nhân." Trương má má không quên đem quá khứ của Lục Sa ra.
"Nếu nàng có công, ngươi liền đến quan phủ xóa bỏ nô tịch cho nàng đi." Lý Trì Nguyệt tâm tình không tệ nên liền thỏa mãn tâm nguyện của nha đầu kia.
"Ta sẽ làm hai việc này." Trương má má cảm thấy nha đầu kia tạo hóa không sai dĩ nhiên có thể thoát ly tiện tịch, có được tự do, có thể nói là bỉ cực thái lạ,
"Quận chúa, ác nô kia đưa đến quan phủ, vậy vị trí quản sự của thôn trang kia xử trí thế nào?" Trương má má càng quan tâm việc này, nàng nhất định phải tìm một người trung tâm.
"Vị trí của hắn cũng cho nha hoàn kia làm đi." Lý Trì Nguyệt chọn người ngại phiền, nha hoàn kia nếu như vào phòng thu chi ba tháng đã có thể biết sổ sách có vấn đề thì ắt có hữu dụng, để nàng ta làm đi.
"Nhưng Lục Sa chung quy là nữ tử, lại là gia nô, ta sợ không thể phục chúng." Trương má má sợ Lục Sa quản không được thôn trang lớn như vậy.
"Được hay không đó là chuyện của nàng, nếu không được, sang năm đổi người khác." Lý Trì Nguyệt cảm thấy không quan tâm, nàng cho là cơ hội, được hay không, không phải chuyện nàng quan tâm.
"Nha đầu này trái lại tạo hóa tốt." Trương má má lần thứ hai cảm thán.
Lúc Trương má má đem hai việc này nói với Lục Sa, Lục Sa hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nàng nghĩ đến phu nhân sẽ ban thưởng, nhưng cùng lắm là thưởng chút tiền bạc, không nghĩ đến phu nhân dĩ nhiên trực tiếp để nàng thoát ly nô tịch, khiến nàng không thể tin tưởng, nàng nhéo cánh tay mình, sau khi cảm nhận được đau đớn mới phát hiện đây là sự thật. Nàng không chỉ có thể thoát ly nô tịch mà còn có thể lên làm quản sự của thôn trang, tuy rằng trong lòng Lục Sa cũng có chút lo lắng cho mình không thể đảm nhiệm được nhưng để báo đáp đại ân đại đức của phu nhân, cũng để bản thân có chút hữu dụng, Lục Sa quyết định vô luận như thế nào nàng cũng phải thử xem.
"Lục Sa nhất định không phụ kỳ vọng của nàng phu nhân!" Lục Sa tâm tình có chút kích động nói với Trương má má.
"Ngươi có thể quản được thì hãy nói sau, nếu không sang năm ngươi sẽ bị thay thế." Trương má má lạnh giọng nhắc nhở nàng cũng không muốn nha đầu này quá mức đắc ý.
"Lục Sa sẽ làm hết sức." Lục Sa biết Trương má má lo lắng không phải không có lý, nàng xuất thân gia nô, đến lúc đó sợ không thể phục chúng.
Trương má má hơi gật đầu, tuy rằng không xem trọng Lục Sa nhưng vẫn hy vọng nàng có thể nắm bắt cơ hội quận chúa ban cho.
Trên đường Lục Sa ra khỏi biệt viện của phu nhân, tâm tình vẫn rất khó bình phục, vừa nghĩ đến bản thân không còn nô tịch trói buộc, là lương dân nàng liền cảm thấy có chút kích động, không tự giác ững ngực mà đi.
Lúc Lục Sa ngang qua tiền viện thấy được thất phu nhân, nàng nhìn thấy thất phu nhân giống như ở nơi đó chờ rất lâu, dĩ nhiên nàng không muốn nghĩ rằng thất phu nhân đang đợi nàng, nàng chỉ là đang do dự nàng có nên đến bắt chuyện hay không.
"Ta ở chỗ này chờ ngươi rất lâu rồi." Thôi Loan Thúy nhìn thấy Lục Sa đứng ngốc tai chỗ, hồi lâu cũng không đến liền chủ động bước đến.
"Thất phu nhân có chuyện gì tìm Lục Sa?" Lục Sa không muốn xưng bản thân là nô tỳ nữa, tuy rằng nàng hiện tại tạm thời còn chưa thoát ly nô tịch.
"Chỉ muốn gặp ngươi." Thôi Loan Thúy ăn ngay nói thật.
Lời này bảo Lục Sa làm sao ứng đối, thất phu nhân nói lời này biểu tình nghiêm túc, không giống lúc trước dùng loại ánh mắt nghiền ngẫm mà nói.
Thôi Loan Thúy nhìn thấy Lục Sa dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng mới phát giác lời nàng nói có bao nhiêu mờ ám.
"Ý tứ của ta là ta nghĩ đến xem ngươi trải qua có tốt không, dù sao nếu như lúc trước ta không nói những lời đó, ngươi cũng sẽ không rời khỏi nàng cũng sẽ không chủ động lựa chọn đến ngoại trang." Thôi Loan Thúy giải thích.
Thất phu nhân đây là áy náy sao? Nàng không nghĩ đến thất phu nhân cũng sẽ biết áy náy, nàng cho rằng thất phu nhân sẽ không lưu ý sống chết của một tiểu nha hoàn.
"Ta trôi qua rất tốt, thật ra cũng nhờ phúc của thất phu nhân, khiến nhân sinh của ta có một thể nghiệm mới." Lục Sa lúc này thật sự cảm tạ thất phu nhân, hơn nữa cho dù không thoát ly nô tịch Lục Sa quả thật cũng cảm thấy bản thân so với trước đây tốt hơn rất nhiều, mặc dù làm công việc vừa bẩn vừa nặng nhọc nhưng mệt rồi trong lòng cũng không có thời gian suy nghĩ đến ngũ phu nhân, cũng không cần vì bản thân đố kị ngờ vực vô căn cứ mà sản sinh tâm trạng u ấm quấn quýt dằn vặt.
"Vậy là tốt rồi." Thôi Loan Thúy nhìn vẻ mặt vui mừng của Lục Sa liền biết nàng không phải nói dối, trong lòng thở dài một hơi, nhưng đồng thời lại cảm thấy có chút không thích hợp. Nha đầu này lẽ nào thực sự đã dứt tình đối với Liễu Phi Nhân?
"Nếu như thất phu nhân không có việc gì, Lục Sa xin cáo lui."
Thôi Loan Thúy biết chỗ nào không thích hợp rồi, chính là không có sự đố kỵ như lúc trước, cũng không còn nói chuyện đúng mức miễn cưỡng như trước, là thật sự đúng mực phát ra từ nội tâm, không hiểu sao Thôi Loan Thúy cảm thấy có chút mất mát, nhìn Lục Sa sát bên người mà qua Thôi Loan Thúy vẫn là nhịn không được gọi Lục Sa lại.
"Ngươi không muốn đến xem nàng sao?" Thôi Loan Thúy hỏi.
Quả nhiên những lời này khiến Lục Sa dừng bước, đó dù sao cũng là người Lục Sa từng thích, đó là người đầu tiên đối tốt với nàng, bất luận vì mục đích gì thì sự tốt đẹp đó cũng là thật, Lục Sa biết trong lòng nàng vẫn là muốn gặp nàng ấy.
"Lục Sa hiện tại là người của ngoại trang, không thể tùy tiện đi lại trong Hầu phủ." Không phải không muốn gặp, là không có cách nào gặp.
"Ta dẫn ngươi đi." Tuy rằng Lục Sa nói bản thân qua rất khá nhưng Thôi Loan Thúy vẫn muốn làm một chút bồi thường cho Lục Sa, tuy rằng nàng vẫn cảm thấy bản thân thật ra không làm gì sai.
"Vậy làm phiền thất phu nhân rồi." Lục Sa cung kính nói.
Thôi Loan Thúy dẫn theo Lục Sa đến biệt viện của Liễu Phi Nhân, trong lúc đó hai người chưa từng nói chuyện, Lục Sa chỉ lẳng lặng đi theo phía sau Thôi Loan Thúy.
Liễu Phi Nhân đang ở trong viện ôm nha hoàn xinh đẹp hiển nhiên là không ngờ tới hai người yêu cũ của nàng đột nhiên đến, thấy hai mặc cho là tình cũ nhưng nàng vẫn theo bản năng đẩy nha hoàn trong lòng ra, dù sao hai cái tình cũ này cũng là nàng thích nhất, đến bây giờ nàng vẫn cảm thấy rất đáng tiếc. Lục Sa nhìn nữ nhân trong lòng Liễu Phi Nhân, rồi lại nhìn Liễu Phi Nhân như trước không có gì biến hóa, dĩ nhiên đã không còn cảm giác đố kị, ngược lại giống như trút được gánh nặng.
"Thấy ngũ phu nhân qua rất khá, ta cũng an tâm." Lục Sa hướng Liễu Phi Nhân vừa cười vừa nói, nụ cười kia rất ngọt ngào, chí ít Thôi Loan Thúy cũng cảm thụ được sự chân thành trong nụ cười của Lục Sa.
"Các ngươi ngươi nghe ta giải thích, các ngươi đều rời đi ta khó tránh khỏi tịch mịch, thật ra trong lòng ta thích nhất vẫn là hai người...." Liễu Phi Nhân nói ra cũng là lời thật lòng.
"Ngũ phu nhân không cần giải thích, ta chỉ cầu người một lòng, phần ưu ái này của ngũ phu nhân Lục Sa sợ là không thể nhận nữa rồi." Lục Sa vẫn mỉm cười nói.
"Ngươi thế nào lại đột nhiên trở về, ở bên ngoài trải qua có tốt không, ta thời thời khắc khắc đều lo lắng cho ngươi......" Liễu Phi Nhân đối với nữ nhân nói lời ngon ngọt thuận lý thành chương, dù sao phần lớn nữ nhân đều thích nghe.
"Ta qua rất tốt, ngũ phu nhân đừng lo. Mặc dù không thể hầu hạ ngũ phu nhân nữa nhưng Lục Sa vẫn hy vọng ngũ phu nhân có thể sống tốt. Lục Sa ở ngoại trang còn có chuyện, xin cáo lui trước." Lục Sa cảm thấy gặp qua ngũ phu nhân trong lòng kiên định không ít, nàng so với bất luận lúc nào đều hiểu rõ bản thân muốn cái gì, không muốn cái gì.
Liễu Phi Nhân còn muốn cùng Lục Sa nói cái gì đó nhưng muốn nói lại thôi, nàng mơ hồ nhận ra Lục Sa muốn cái gì nhưng có thể là nàng cho không nổi.
Thôi Loan Thúy ở một bên quan sát, Lục Sa cuối cùng vẫn kiên trì tìm người một lòng với nàng, phần kiên định này khiến Thôi Loan Thúy có chút động dung.
Trên đường xuất phủ, Thôi Loan Thúy cuối cùng nhịn không được chủ động nói chuyện cùng Lục Sa.
"Xem ra, ngươi đã buông xuống rồi." Thôi Loan Thúy mở miệng.
Lục Sa không trả lời như trước đi về phía trước.
"Nếu như ta nói, ta nguyện ý làm người một lòng với ngươi, ngươi có bằng lòng không?" Thôi Loan Thúy thốt ra, sau khi nói xong nàng mới phát giác bản thân đang nói những gì, thì ra mấy tháng nay nàng không buông xuống được, thì ra là vì như vậy.
Thân thể Lục Sa cứng nhắc một chút, sau đó tiếp tục đi về phía trước, nàng không trả lời Thôi Loan Thúy.