Phu Nhân Tại Thượng

Chương 95

Đồ Cửu Mị nhìn theo Lý Trì Nguyệt rời khỏi thẳng đến sau khi không nhìn thấy phu nhân nữa mới lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt, nhưng vẫn luyến tiếc lập tức rời đi, dường như chờ phu nhân lát nữa sẽ quay lại.

"Cửu cô nương, bây giờ trở về sao?" Huyên Nhi nhắc nhở.

"Nga, hảo." Đồ Cửu Mị lấy lại tinh thần đáp, mới chuẩn bị theo Huyên Nhi về tẩm cung của muội muội.

Trên đường đi qua ngã rẽ, Đồ Cửu Mị liền thấy một nữ tử trẻ tuổi phía sau còn có một đám cung nữ, thanh thế thoạt nhìn cũng rất lớn, Đồ Cửu Mị liền dự định dừng lại để nhường đường.

Nhưng Đồ Cửu Mị phát hiện nàng cùng Huyên Nhi dừng lại, nàng kia cũng dừng lại, dĩ nhiên muốn đi tới chỗ nàng.

Lý Minh Nguyệt ở trong phủ cảm thấy buồn chán, liền muốn tiến cung thỉnh an Đồ chiêu nghi, tiện thể nhìn tỷ muội song sinh của Đồ chiêu nghi rốt cuộc lớn lên mạo mỹ hơn người như thế nào, không nghĩ đến còn chưa tới trước điện của Đồ chiêu nghi thì đã gặp gỡ rồi, thật đúng là duyên phận! Lý Minh Nguyệt vừa nhìn thấy Đồ Cửu Mị liền chuẩn bị bắt chuyện vì vậy đến gần Đồ Cửu Mị.

Thật ra Đồ Cửu Mị cảm thấy bị áp lực, mặc dù nữ tử trước mắt ngay cả đi đường cũng có cảm giác bộ bộ sinh hoa rất câu hồn, bờ vai hơi lộ ra, còn có..... Như ẩn như hiện, Nói chung Đồ Cửu Mị chưa bao giờ gặp qua nữ tử nào dám ăn mặc hở hang cùng làm càn như vậy, khiến Đồ Cửu Mị không được tự nhiên đem ánh mắt dời đi nơi khác. Nơi khác lại vừa lúc là khuôn mặt Lý Minh Nguyệt, Đồ Cửu Mị mới nhìn rõ dung mạo của nữ tử trước mắt, tuy rằng Đồ Cửu Mị cũng không cảm thấy dung mạo của nàng ta nhất định có thể xếp trên nàng nhưng không thể phủ nhận nữ tử trước mắt cũng là mỹ nhân hiếm thấy, dung mạo này có chút chói mắt, nhìn nhiều một chút đều khiến người ta cảm thấy mặt đỏ tai hồng, vì vậy Đồ Cửu Mị là người đứng đắn nên không muốn nhìn nhiều. Nói cũng kỳ quái, trang phục của nữ tử làm cho người ta cảm giác có chút không đứng đắn, nhưng phối với dung mạo của nàng lại có cảm giác rất tương xứng.

Lý Minh Nguyệt nhìn thấy Đồ Cửu Mị ánh mắt lãng tránh, nghiền ngẫm vung lên một nụ cười, nàng giàu kinh nghiệm nhân sự cùng tình trường cộng thêm nam nữ không kiên cử, cho nên chỉ cần bằng vào ánh mắt này nàng có thể phán định Đồ Cửu Mị thích nữ sắc. Hơn nữa rõ ràng là dung mạo tương đồng, nhưng vì nhân cách bất đồng nên cảm giác dĩ nhiên cũng sẽ kém rất nhiều, thật đúng là thú vị, không hổ là nữ nhân câu được Trì Nguyệt lên giường. Một người mị đến khiến người ta sợ hãi lại khiến người ta mê muội, một lại mị đến tận xương, rất thích hợp ném tới trên giường hưởng dụng đây! Nhìn đôi mắt kia, cong cong, dường như nai con chạy loạn, kiều thái liêu nhân như vậy cho tới bây giờ lại không hề xuất hiện trên người Đồ Thập Mị, cho dù nàng ở vào lúc yếu thế nhất, đáng thương nhất, vẻ mặt vẫn hàm chứa một cổ quật cường, chỉ là hiện tại cổ quật cường này càng phát ra sắc bén. Đồ Thập Mị hiện tại nàng cũng không thể dễ dàng khi dễ, nàng làm sao có thể buông tha việc khi dễ một mỹ nhân cực kỳ tương tự nàng ấy đây? Tuy rằng đùa giỡn người của Trì Nguyệt dường như không quá phúc hậu, bất quá cũng không phải thật sự nuốt vào, trêu đùa một chút cũng không làm sao cả, nói gì đi nữa. Cho đến bây giờ đều có thể đem thứ tốt chia sẻ cùng Trì Nguyệt, Trì Nguyệt hẳn là sẽ không keo kiệt như vậy.

"Cửu Mị sao?" Lý Minh Nguyệt càng đến gần Đồ Cửu Mị, nàng tiến mỗi một bước Đồ Cửu Mị sẽ không tự giác mà lui lại một bước.

"Ân?" Sao nàng ta lại biết tên nàng, nàng nhận thức nàng ta sao? Còn có, nàng ta đến gần nàng như vậy làm gì, từ sau khi biết việc nữ nữ, nàng liền chú ý duy trì khoảng cách cùng nữ tử khác, sau khi cùng phu nhân phát sinh da thịt chi thân nàng càng bài xích nữ nhân khác tiếp xúc quá gần, hơn nữa nữ nhân này thật đáng ghét, nàng một mực thối lui mà nàng ta vẫn tiến lên, thẳng đến đem nàng đến góc chết.

"Ngươi sao lại sợ ta? Ta lớn lên sẽ ăn thịt người sao?" Giọng nói của Lý Minh Nguyệt cũng là cực mềm mại, nhưng Đồ Cửu Mị nghe vào trong tai chính là cảm thấy không được tự nhiên.

Chỉ lúc Phu nhân cùng nàng hết sức triền miên mới có thể phát ra giọng nói như vậy, mà nữ tử trước mắt chỉ là nói chuyện bình thường lại cố ý nói như vậy, thực sự rất không đứng đắn, trong lòng Đồ Cửu Mị âm thầm nghĩ đến.

"Ngươi là ai, đến gần ta như vậy làm gì? Đường lại rộng, ta cũng đã tránh đi rồi không có ý cản đường ngươi." Đồ Cửu Mị có chút bất mãn hỏi, nàng mới không cần cùng nữ tử khác ngoại trừ phu nhân thân cận như vậy, hơn nữa còn là nữ tử không đứng đắn như vậy, trong lòng Đồ Cửu Mị đã vô cùng ghét bỏ nữ tử trước mắt.

"Ta và muội muội ngươi có quan hệ không tầm thường đâu!" Lý Minh Nguyệt ngữ khí vô cùng ái muội.

"Quan hệ gì?" Đồ Cửu Mị thế nào cũng nghĩ không ra, thoạt nhìn muội muội của nàng thế nào sẽ có quan hệ với nữ nhân không đứng đắn như vậy? Hơn nữa ngữ khí đáng ghét kia là xảy ra chuyện gì, rất dễ làm cho người ta hiểu lầm có biết không, Đồ Cửu Mị một chút cũng không nguyện ý đem Lý Minh Nguyệt cùng muội muội của mình nghĩ sang phương diện kia, nàng cảm thấy muội muội nàng dường như từ nhỏ đã không thích nữ tử, nàng cảm thấy không nên bởi vì bản thân thích nữ tử mà phỏng đoán muội muội cũng như vậy.

"Ngươi đoán xem?" Lý Minh Nguyệt hướng Đồ Cửu Mị ái muội nháy mắt mấy cái hỏi ngược lại, đôi mắt kia giống như hồ ly tinh.

" Không biết!" Đồ Cửu Mị mới không muốn đoán, nàng vốn dĩ đã không thông minh, nói gì đi nữa, nàng ta cùng muội muội có quan hệ gì thì liên quan gì đến nàng, nàng nhất định phải khuyên muội muội cách nữ nhân này xa một chút, để tránh bị dạy hư.

"Nhĩ hảo giống như rất không thích ta, nói không chừng còn còn có thể khiêu kích quan hệ thân thiết giữa ta và Thập Mị đây!" Lý Minh Nguyệt che ngực làm bộ khổ sở nói.

Đồ Cửu Mị bị Lý Minh Nguyệt nói trúng tim đen, chột dạ cúi đầu, không dám trả lời.

"Vì sao ngươi lại ghét ta, lẽ nào không đẹp không xinh đẹp sao?" Lý Minh Nguyệt vươn ngón tay với móng tay không tính là dài nhưng vẫn như trước có vẻ vô cùng yêu khí nâng cằm Đồ Cửu Mị, hết sức mê hoặc hỏi.

Ai quản ngươi có xinh đẹp hay không, cho dù có xinh đẹp hơn cũng không qua được phu nhân, Đồ Cửu Mị thầm nghĩ tránh khỏi cử chỉ càn rỡ của Lý Minh Nguyệt, nhưng Lý Minh Nguyệt lại vươn tay kia ôm lấy thắt lưng của nàng.

"Ngươi buông!" Khuôn mặt Đồ Cửu Mị lập tức bởi vì vừa thẹn vừa giận mà trướng đến đỏ bừng, buồn bực nói, nàng trăm triệu thật không ngờ nữ nhân này dĩ nhiên lớn mật như vậy, giữa ban ngày trêu chọc nàng, nàng liều mạng muốn giãy ra nhưng nữ nhân đừng xem nữ nhân này dáng vẻ không có khí lực gì nhưng một tay nàng ta ôm lấy eo nàng khiến nàng làm thế nào cũng tránh không thoát. Đồ Cửu Mị cảm thấy bản thân ở trong số nữ tử thì khí lực cũng xem như lớn lắm rồi nhưng trước mặt nữ nhân này dĩ nhiên vô lực phản kháng, yếu thế như vậy khiến Đồ Cửu Mị ủy khuất đến đôi mắt cũng đỏ.

Đồ Cửu Mị bất lực chỉ đành đem ánh mắt cầu cứu nhìn Huyên Nhi, oán giận nàng ta thế nào lại không giúp nàng.

Huyên Nhi dĩ nhiên biết ác thú của tam công chúa, biết ngũ công chúa chỉ là nổi hứng trêu đùa Cửu cô nương, cũng không có ác ý vì vậy một mực bên cạnh làm người vô hình, dù sao nàng chỉ là một hạ nhân cũng giúp không được Cửu cô nương, nhưng hôm nay bị tỷ tỷ của chủ tử nhìn như vậy Huyên Nhi cảm thấy vẫn nên bước ra thay Cửu cô nương nói vài câu.

"Ngũ công chúa, Cửu cô nương cùng chủ tử tỷ muội tình thâm......" Huyên Nhi nhắc nhở.

"Bản cung lẽ nào không đúng mực sao?" Lý Minh Nguyệt ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Huyên Nhi, ngữ khí lạnh lùng nói, vì vậy Huyên Nhi chịu uy hiếp ngậm miệng lại, yên lặng thối lui đến một bên.

Đồ Cửu Mị vừa nghe liền biết bản thân đại khái trêu chọc phải đại nhân vật gì rồi, có thể ngay cả muội muội cũng đắc tội không nổi, nếu không Huyên Nhi thế nào sẽ mặc cho nữ nhân ghê tởm không đứng đắn này trêu đùa nàng.

"Ngươi lập tức buông ra, không buông.....không buông ta sẽ kêu lên...." Đồ Cửu Mị phô trương thanh thế nói.

Lý Minh Nguyệt không cho là đúng nở nụ cười, sau đó đem khuôn mặt dán sát vào cổ Đồ Cửu Mị, ngửi một chút, chứng thực suy đoán của bản thân, dường như ngửi được mị hương hiếm có.

"Quả nhiên là mị hương, bực này tư sắc cộng thêm mị hương, thảo nào tảng đá không chỗ thủng đó cũng động phàm tâm." Lý Minh Nguyệt ngửi ngửi cổ Đồ Cửu Mị.

Việc này khiến Đồ Cửu Mị hoàn toàn tức giận, trong nhận thức của Đồ Cửu Mị chuyện này cũng nghiêm trọng như thất tiết, chỉ có phu nhân mới có thể ngửi nàng như vậy, nữ nhân này làm sao có thể! Vì vậy Đồ Cửu Mị lúc này giống như phát điên, nắm lấy tay Lý Minh Nguyệt mà cắn.

Lý Minh Nguyệt không nghĩ đến Đồ Cửu Mị cư nhiên lại không tao nhã như vậy còn dã man cắn người, Lý Minh Nguyệt ăn đau lập tức đẩy Đồ Cửu Mị ra, nhìn thấy cánh tay chảy máu lập tức muốn cho Đồ Cửu Mị một cái tát, lại cố gắng nhịn xuống.

"Sao lại cắn loạn như chó vậy!" Lý Minh Nguyệt nhíu mày nói, nàng lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên bị người ta cắn, hàm răng nha đầu này quả thật lợi hại, phải đến một chút cũng không lưu tình.

Lý Trì Nguyệt quả thật quay lại, trở về liền như thấy cảnh tượng như vậy, Đồ Cửu Mị đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm ngũ công chúa như nhìn cừu nhân, còn có cánh tay đang chảy máu của tam công chúa, nàng lập tức biết xảy ra chuyện gì, trong đầu đối với tam công chúa rất không dễ chịu nhưng vẫn bất động thanh sắc lập tức bước đến. Nàng từ chỗ thái phi nghe nói ngũ công chúa tiến cung, biết phẩm tính của ngũ công chúa sợ các nàng mâu thuẫn nên lập tức trở lại, không nghĩ đến vẫn là chậm một bước.

"Tỷ tỷ, đây là có chuyện gì?" Trong lòng Lý Trì Nguyệt tuy rằng đối với Lý Minh Nguyệt không hài lòng nhưng vẫn từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn sạch sẽ lau vết thương cho Lý Minh Nguyệt, lau một cái liền biết vết thương không nhẹ cũng thầm nghĩ ngũ công chúa đại khái là lớn như vậy cũng chưa từng bị thua thiệt thế này, dù sao thì bất luận là nhìn mặt mũi của nàng hay là mặt mũi của Đồ Thập Mị, Lý Minh Nguyệt cũng không thể thật sự động đến Đồ Cửu Mị.

"Không có việc gì." Lý Minh Nguyệt kêu rên nói, nàng làm sao không biết bản thân nhất định phải chịu thiệt rồi, ai bảo nàng muốn đùa giỡn nha đầu này, nha đầu này cùng muội muội nàng đúng là một chút cũng không giống nhau, muội muội nàng vì leo lên long sàng không tiếc bò lên giường nàng, nhưng kẻ này dĩ nhiên là tam trinh cửu liệt, bất quá ngửi hương một chút mà thôi có cần ủy khuất như vậy không!

Đồ Cửu Mị vốn dĩ đã khó chịu, thấy phu nhân đến nước mắt lập tức như hồng thủy vỡ đê, chảy xuống không ngừng, chỉ cảm thấy ủy khuất, sau đó lại nhìn thấy phu nhân không phải an ủi nàng trước tiên mà trái lại lau vết thương cho kẻ xấu, nước mắt càng rơi càng lợi hại.

Lý Trì Nguyệt nhìn thấy nước mắt của Đồ Cửu Mị càng rơi càng hung, tâm phiền ý loạn, nàng làm sao lại không muốn an ủi Đồ Cửu Mị trước, nhưng bên này rốt cuộc là tỷ tỷ lại là công chúa, thế nào cũng quý trọng hơn một tiểu thiếp trong phủ của nàng, chí ít bên ngoài là như vậy, nhưng kẻ ngốc kia làm sao hiểu được đạo lý này đây!
Bình Luận (0)
Comment