Sau khi vết thương trên tay Lý Minh Nguyệt băng bó xong liền muốn vứt rớt hai kẻ vẫn dính dính nị nị kia, cho nên nói kẻ hữu tình dễ bị ghét nhất bởi vì không kiềm lòng được mà chẳng phân biệt được trường hợp ân ân ái ái, nhưng nàng hoàn toàn quên vừa rồi bản thân còn đang chẳng phân biệt được trường hợp mà xâm phạm người khác.
Lý Minh Nguyệt ném lại bọn hạ nhân đi đến tẩm cung của Đồ Thập Mị trước, vẫn là Đồ chiêu nghi tốt, tuyệt không tam trinh cửu liệt, các loại tư thái nén giận vì trèo lên cao, thật sự là quá khả ái rồi, bất quá Đồ chiêu nghi hiện tại cũng không dễ chọc cũng không nên rạch lại vết sẹo của nàng, nếu không nàng sẽ mang thù, so với Lý Minh Nguyệt nàng còn thù dai hơn. Nàng có thể tưởng tượng được tình cảnh của Túc Thân Vương phủ là cỡ nào thảm liệt, Lý Lăng Nguyệt từng chà đạp nàng ấy, hẳn là nàng ấy sẽ rất ghi hận đi, nàng còn đang bấm đầu ngón tay ngóng trông Kim Phượng Hoàng rơi xuống nước ướt sũng đây, ngẫm lại liền cảm thấy hài lòng.
"Nương nương, ngũ công chúa cầu kiến." Thái giám Lục Trường Cung bên cạnh nhỏ giọng nói, hắn biết chủ tử tựa hồ không muốn gặp ngũ công chúa, ngũ công chúa là người thích mỹ sắc nhưng lại nguyện ý đem chủ tử hiến cho bệ hạ tất có mưu đồ, chủ tử là người tâm cao khí ngạo như vậy tất nhiên không thích bị người khác khống chế.
Đồ Thập Mị chỉ khẽ nhíu mày, gần đây Lý Minh Nguyệt càng phát nhiều lần đến tìm nàng, nàng cũng không thích Lý Minh Nguyệt thường xuất hiện trước mặt nàng, nhắc nhở nàng khuất nhục trong quá khứ còn không nói, quá nhiều lần rồi cũng sẽ khiến bệ hạ chú ý. Nhưng Lý Minh Nguyệt đến, nàng lại không thể đuổi về, dù sao cũng phải nhớ một chút ân tình, nếu không thì bản thân có vẻ rất vô tình vô nghĩa.
"Mời nàng vào đi." Đồ Thập Mị ngữ khí ôn hoà nói.
"Ngọn gió nào mang ngũ công chúa của chúng ta đến đây, khiến Thập Mị cảm thấy thật vinh hạnh!" Đồ Thập Mị rất nhiệt tình nói với Lý Minh Nguyệt vừa tiến vào, thậm chí còn dắt tay Lý Minh Nguyệt.
Tay Lý Minh Nguyệt cũng nắm lấy tay Đồ Thập Mị, cực kỳ ái muội vuốt ve tay Đồ Thập Mị, mười phần ám chỉ dùng ngón tay của mình cọ tới cọ lui ngón tay Đồ Thập Mị.
Móng tay của nương nương hiện tại dưỡng rất dài, cũng sắp dài bằng móng tay của nàng trước dây, thật là tưởng niệm bộ móng đã cắt ngắn của nàng trước kia, trống trơn chỉ có ngón tay, linh xảo lại có lực, nương nương có đôi ngón tay vô cùng thon dài xinh đẹp, rõ ràng là một đồ tể nữ nhi nhưng hết lần này tới lần khác ngón tay vẫn vô cùng mềm mại, so với nàng nửa điểm cũng không thua kém.
Đồ Thập Mị cố nén xung động muốn rút tay về, trong lòng rõ ràng vô cùng lãnh đạm nhưng biểu hiện ra ngoài vẫn là bất động thanh sắc. Lý Minh Nguyệt thật đúng là chó không đổi được tính ăn phân, đến hoàng cung còn không thu liễm, Đồ Thập Mị mới vừa nghĩ như vậy lập tức cảm thấy không thích hợp, như vậy chẳng phải là mắng luôn cả nàng sao.
"Người ta rất tưởng niệm chiêu nghi, liền nghĩ đến thỉnh an chiêu nghi." Lý Minh Nguyệt hoàn toàn không sợ buồn nôn cũng không sợ cử chỉ thân mật của bản thân cùng Đồ Thập Mị bị truyền ra ngoài, dù sao Đồ Thập Mị vào cung cũng đã hơn một năm, người trong điện mà cũng không thu xếp được thì chằng phải uổng công làm chiêu nghi rồi sao.
"Thập Mị có tài đức gì có thể khiến ngũ công chúa nhớ thương như vậy đây?" Đồ Thập Mị cười đáp, cuối cùng nhịn không được rút bàn tay đang bị Lý Minh Nguyệt vuốt ve về, vẫn luôn khiến nàng nghĩ đến những ngày tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục ở phủ đệ của Lý Minh Nguyệt, tuy rằng Lý Minh Nguyệt đối đãi nàng cũng không tệ.
"Giữa ngươi và ta còn phải khách khí sao?" Lý Minh Nguyệt đưa tay ôm lấy thắt lưng Đồ Thập Mị.
"Ngũ công chúa, đây không phải phủ ngũ công chúa, xin tự trọng." Khuôn mặt cùng ngữ khí của Đồ Thập Mị trong nháy mắt lạnh xuống, nàng hiện tại cũng không có hứng thú hầu hạ Lý Minh Nguyệt nữa, tuy nói người trong điện đều là tâm phúc của nàng tóm lại tóm lại phải cẩn thận, Đồ Thập Mị cũng không muốn lợi thế của mình đều hủy trong tay Lý Minh Nguyệt. Đồ Thập Mị hiện tại cũng không dự định ủy khuất bản thân nữa, cho dù cùng Lý Minh Nguyệt xé rách da mặt thì với tâm tư Lý Lăng Húc đối với nàng hiện tại!" Cũng không sợ Lý Minh Nguyệt có thể làm gì được nàng, huống hồ Lý Minh Nguyệt là một người thông minh, sẽ không lựa chọn cùng nàng xé rách da mặt.
"Chặc chặc, Đồ chiêu nghi trở mặt thật là nhanh, qua sông quả nhiên sẽ đoạn cầu, khiến Minh Nguyệt rất thương tâm, phải biết rằng người ta đối với chiêu nghi một mảnh tình si!" Lý Minh Nguyệt nói rất chân thành tha thiết, dáng vẻ giống như hận không thể moi tim ra chứng minh.
"Ngũ công chúa đang nói đùa đi, ngũ công chúa phong lưu nhất kinh thành động chân tâm, truyền ra ngoài ai cũng không tin đi!" Đồ Thập Mị cười nhạt nói.
"Thập Mị, người ta hôm nay đến là muốn hướng ngươi cúi đầu xưng thần, ngươi xem móng tay cũng cắt rồi, có thể thấy được lòng ta nhật nguyệt chứng giám!" Lý Minh Nguyệt mở bàn tay trước mắt Đồ Thập Mị lúc ẩn lúc hiện.
Đồ Thập Mị bất vi sở động, ngược lại trong lòng có cảm giác chán ghét khó chịu, còn ai thích vệ trên giường hơn nàng ta, nhưng nếu so sánh với quyền lực, nàng ta rõ ràng thích cái sau hơn.
"Ngũ công chúa nói đùa đi, chúng ta đều là người một nhà, ngũ công chúa hôm nay có có gì không ngại nói thẳng." Đồ Thập Mị làm sao không biết tính cách Lý Minh Nguyệt quanh co rào đón.
"Chiêu nghi hiện tại có mang long chủng, nhất định không thể hảo hảo thụ sủng, bản cung thay chiêu nghi tìm mấy mỹ nhân, giúp chiêu nghi hảo hảo hầu hạ bệ hạ, chiêu nghi có cảm thấy người ta rất tri kỷ không?" Lý Minh Nguyệt dáng vẻ tranh công nói.
"Ngươi không chạm qua?" Đồ Thập Mị lo lắng hỏi, phải biết rằng nàng đối với thái độ làm người của Lý Minh Nguyệt thật sự là không tin được.
"Dĩ nhiên, bản cung hiện tại là tường qua thương hải không màn suối nhỏ (được cái tốt không màn cái nhỏ), sau khi có Thập Mị, làm sao còn để ý những người khác đây!" Lý Minh Nguyệt hoàn toàn không chê buồn nôn, hơn nữa không chút gánh nặng mà nói.
Đồ Thập Mị cố nén khóe miệng co quắp, nàng một chút cũng không muốn tên mình bị Lý Minh Nguyệt treo ở bên mép, nàng thế nào cảm thấy nàng giống như cây cải trắng bị heo ăn, thỉnh thoảng bị con heo lấy ra làm chiến tích, nhưng đối với cây cải trắng như nàng mà nói bị heo gặm qua tuyệt đối không phải chuyện vinh quang, tuy rằng cũng cảm không thấy bản thân thực sự là cải trắng tốt.
"Thật không, ta nghĩ nhìn thấy cục diện ngũ công chúa thả ba nghìn tiểu bạch kiểm cùng mỹ tỳ trong phủ đi nhất định rất là rầm rộ." Lý Minh Nguyệt nam nữ ăn thông cho nên bạch kiểm mỹ tỳ rất nhiều, cũng không ít bao nhiêu so với hậu cung của bệ hạ, nàng cũng không tin Lý Minh Nguyệt bỏ được đám bạch kiểm mỹ tỳ của nàng ta.
"Đây là chính là chỗ đáng quý nhất của ta, trong nhiều người như vậy ta vẫn có thể rõ ràng biết được bản thân thích nhất là ngươi." Lý Minh Nguyệt vô liêm sỉ nói.
Quả nhiên là ngũ công chúa, da mặt quả thật không phải dày bình thường, nàng xưng đệ nhị không ai dám đệ nhất đệ nhất.
"Nói đến đây, vậy bệ hạ chẳng phải là càng đáng quý sao, ngôi cửu ngũ, độc sủng bản cung, bực này hồng phúc khiến Thập Mị kinh sợ." Đồ Thập Mị nhắc nhở Lý Minh Nguyệt ở trong cung thu liễm một ít đừng quá phận.
"Không có việc gì, ta cùng hoàng huynh một nam một nữ, không xung đột, bất quá người ta sẽ nghe lời nhường một chút hoàng huynh." Lý Minh Nguyệt chẳng hề để ý nói, dâm loạn hậu cung và vân vân, sau khi nàng khai trai bình thường vẫn làm, còn câu dẫn qua sủng phi của phụ vương đây, phụ vương không phải cũng mắt nhắm mắt mở giả câm vờ điếc sao.
Đồ Thập Mị ngón tay xiết chặt, trong lòng vô cùng tức giận, ai lại bản chất dâm loạn giống nàng ta, loạn a, lúc trước nếu không phải nàng có chuyện cầu nàng ta, nàng tội gì ủy khuất bản thân, nói đến đây, đều là Lý Lăng Nguyệt không tốt nếu không phải Lý Lăng Nguyệt làm khó dễ lúc trước nàng tội gì đi cầu Lý Minh Nguyệt trở thành vết nhơ không thể nào rửa sạch của nàng.
"Thập Mị nổi giận rồi, Thập Mị vẫn còn quá non, ngươi chỉ cần đứng ở chỗ tối cao, còn ai dám đứng ra nói ngươi không đúng đây? Cho dù là ta, cũng sẽ kinh sợ ngẩng đầu nhìn đây!" Lý Minh Nguyệt đem môi dán lên gương mặt Đồ Thập Mị, ngữ khí vô cùng mờ ám.
Nắm tay Đồ Thập Mị chậm rãi nới lỏng, cổ tức giận cũng chậm chậm rãi đè ép xuống, đưa tay ôm lấy thắt lưng Lý Minh Nguyệt, hôn lên môi Lý Minh Nguyệt, làm chiêu nghi rồi, thoáng chốc khiến nàng quên mất một chiêu nghi có tính là gì, quả thật còn chưa đủ!
Trong lòng Lý Minh Nguyệt âm thầm nở nụ cười, đây là Đồ Thập Mị, rất thức thời, so với kia Cửu Mị không đầu óc kia khả ái hơn tuy rằng Lý Minh Nguyệt cảm thấy ngày sau rất có khả năng sẽ không giữ được nữa nhưng Lý Minh Nguyệt luôn luôn e sợ thiên hạ không loạn, nên mới không muốn quan tâm nhiều như vậy.