Khi vừa về tới Trấn Quốc công phủ, mẫu thân đã vừa khóc vừa kéo tay ta.
Bà trách cứ phụ thân: “Trước đây thiếp đã nói, Tề gia môn hộ thấp, bảo chàng đừng gả Tịnh nhi qua đó chịu khổ, giờ thì hay rồi.”
Ta nắm tay bà, trấn an: “Mẫu thân, nữ nhi không khổ sở.” Trừng trị đôi cẩu nam nữ kia thì làm sao có thể không vui được chứ.
Mẫu thân là muội muội ruột của Hoàng đế, nên tính cách có phần kiều diễm. Bà sụt sịt mũi, trong miệng vẫn lẩm bẩm: “Cái Tề gia đó thật là ‘tốt’ quá! Nương sẽ vào cung, bảo cữu cữu con hạ chỉ cho hai đứa hòa ly!”
“Phu nhân, phu nhân!” Phụ thân vội giữ bà lại, “Lúc này là thời điểm quan trọng của Nhị hoàng tử, đừng nên gây thêm chuyện.”
Nhị hoàng tử là biểu ca của ta, đang được trọng dụng.
Hoàng đế cữu cữu ta ngày càng yếu, tuy tin tưởng giao trọng trách cho biểu ca, nhưng trong lòng vẫn luôn đề phòng.
Nghe vậy, ta cũng lắc đầu: “Lời phụ thân nói rất đúng.”
“Mẫu thân đừng lo, giờ chúng ta vẫn đang chiếm lý.” Ta vỗ vỗ tay bà.
Phụ thân trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng mở lời: “Con nói, nữ tử Tề Túc mang về hôm nay, là nữ nhi thất lạc bấy lâu của Hiền vương?”
Ta gật đầu.
Mẫu thân kinh ngạc: “Còn có chuyện này sao? Ta sớm đã biết lão tam là kẻ phong lưu, không ngờ lại để huyết mạch của mình lưu lạc bên ngoài.”
Hiền vương là ca ca cùng cha khác mẹ của mẫu thân. Vì tính tình phong lưu, chỉ thích thi thư, nên Hoàng đế cữu cữu chưa bao giờ nghi ngờ người đệ đệ này, thậm chí còn cho phép hắn lập phủ ngay tại kinh thành.
“Quả nhiên là chuột sinh ra biết đào hang, trách không được sinh ra loại nữ nhi như vậy!” Mẫu thân vẫn còn bất bình.
Phụ thân tiếp lời: “Ta đã biết. À phải rồi, Tịnh nhi, cha đã tìm cho con mấy tên hộ vệ có công phu cao cường.”
Phụ thân vẫn còn nhớ chuyện ta từng kể về việc bị tên tiểu l**m cẩu kia cắt cổ.
Ông vỗ tay, từ phía sau phòng khách bước ra mấy bóng người cao lớn.
…
Ta nhìn những người trước mặt, trong lòng cảm thán: quả nhiên phụ thân vẫn là phụ thân.
Những nam nhân này, chỉ nhìn khí chất đã thấy là cao thủ, không chỉ vậy, bọn họ còn vô cùng anh tuấn.
Đây là có ý gì? Muốn ta nuôi tình nhân ư?
Ta quay đầu nhìn phụ thân, ông vẫn điềm nhiên như không.
“Tịnh nhi cứ chọn đi.” Mẫu thân ta uống trà mà tay run rẩy, khẽ ho một tiếng.
Mẫu thân à, người là Trưởng công chúa, sao lại đồng tình với những ý định này của phụ thân chứ.
Thấy ta còn ngẩn người, mẫu thân nói thêm: “Ta thấy mấy người này đều rất tốt, nếu Tịnh nhi thích, có thể giữ lại hết.” Dù sao Tề Túc còn dám nuôi nhân tình, thì nữ nhi của bà chọn vài người thể trạng tốt cũng có sao đâu.
Ta trông giống người khao khát đến vậy sao? Mỹ nhân chỉ thích nhất sinh nhất thế nhất song nhân thôi mà!
Đang lúc ta ngượng ngùng, ngoài cửa đột nhiên có tiếng vang.
“Sớm đã biết cha mẹ tự tìm hộ vệ cho Tịnh nhi, hôm nay con cũng mang về một người.” Vừa nghe là biết nhị ca, người đang nhậm chức trong cấm quân.
Đằng sau hắn là một thiếu niên, cao hơn hắn một chút. Mái tóc chỉ được búi đơn giản bằng một cây trâm gỗ, một vài sợi tóc mai buông lơi, ngũ quan sâu thẳm, lông mày đậm như được ai vẽ lên.
Y phục đơn giản là một bộ đồ tang màu đen, nhưng lại toát ra một vẻ lạnh lùng.
Ta sững sờ. Sao lại có người đẹp đến vậy?
Nếu không phải vết sẹo ở khóe mắt, ta e là mười tên Tề Túc cộng lại cũng không sánh bằng vẻ đẹp trước mắt này.
Phải biết rằng, ban đầu ta đồng ý hôn sự với Tề Túc phần lớn cũng vì hắn ta có tướng mạo không tồi.
“Hắn tên Trạch Ngọc, là cô nhi được một vị tiền bối của ta nhận nuôi. Vị tiền bối đó đã qua đời vài ngày trước, nên hắn đi theo ta,” ca ca giới thiệu. “Căn cốt và công phu đều tốt, cấm quân chúng ta không ai sánh bằng.”
Phụ thân nghe vậy liền gật đầu: “Công phu tốt là quan trọng nhất.” Ông không biết kẻ định giết nữ nhi mình võ công ra sao, nếu tìm được người giỏi nhất, ông cầu còn không được.
“Tịnh nhi thấy thế nào?” Phụ thân quay sang hỏi ta.
Ta bị vẻ đẹp đó làm cho ngẩn ngơ, phụ thân vừa gọi, ta liền ngơ ngác gật đầu: “Cực tốt, cực tốt.”
Thiếu niên tên Trạch Ngọc nghe vậy ngẩng đầu, đôi mắt hắn vừa lúc chạm phải ta. Trong khoảnh khắc đó, ta lại cảm thấy có chút quen thuộc.
Đôi mắt hắn đen láy, không mang theo sự ôn nhu, lúc này lại như bừng sáng, lập tức quỳ xuống trước mặt ta: “Gặp qua phu nhân.”