Phu Nhân, Xin Đi Thong Thả

Chương 28




Vu Du Nhiên ngồi ở trong xe, cảm giác không khí bây giờ đặc biệt khiến người ta khó chịu. Cô ấy đến gần mình như thế, nha, hẳn là không phải lần đầu tiên, lần đầu tiên là ở chi nhánh công ty, người ta giúp mình tìm mắt kính.
Nhớ tới lần đó nàng ở chi nhánh công ty, mọi người nói tổng giám đốc xinh đẹp muốn đến chi nhánh thị sát. Nàng cũng không có hứng thú gì, người ta xinh đẹp hay không có liên quan gì đến nàng đâu. Khi nào gặp mặt cấp trên nàng sẽ tranh thủ liếc nhìn một chút. Nàng bị cận thị nặng, dù có đeo kính nhưng nếu quá xa cũng không nhìn rõ. Lúc ấy chỉ nhớ cô ấy có mái tóc và đôi mắt màu vàng kim, trên mặt dung mạo ra sao thì không có nhìn rõ.
Vu Du Nhiên tự hỏi vì sao lúc nãy lại nhìn rõ mái tóc và đôi mắt màu vàng kim ấy. Nếu là ngày thường nàng làm sao nhìn rõ ràng như vậy, thật là kì cục. Hôm nay rõ là cách xa đến thế mà nàng lại nhìn ra cô ấy. Sau đó Quan Di Tình cùng Cơ Huyền Ngọc xuất hiện, trong 3 người nàng cũng chỉ nhìn rõ dung nhan của cô ấy.
Vu Du Nhiên đối với dị hiện tượng quái dị này thật sự không thể nào hiểu được, bản thân nàng còn khó mà tin nổi.
Nhớ lần đầu tiếp xúc đại khái là buổi trưa, nàng ở phòng giải khát nghỉ ngơi, nhìn lơ đãng ngoài cửa sổ. Lại bị người trong nhà ép đi coi mắt, tâm tình bực bội đến phát hỏa. Hoàng Xán cũng bị mẹ bắt đi coi mắt, mẹ cũa tiểu Hề phái người đi tới nước Mỹ đợi Hề Hề chính thức tốt nghiệp liền trực tiếp đem về nước.
Nghĩ đến ba người bọn họ bị người trong nhà dùng các loại "Hình phạt", liền cảm thấy cha mẹ có lúc cũng là thật đáng yêu nha. Tuy rằng phiền lòng, thế nhưng hôn nhân không phải đi xem mắt là có thể giải quyết sự tình.
Tháng ba gió xuân mang theo luồng không khí mát mẻ. Tách cà phê bên trong tỏa nhiệt bay nhè nhẹ lên không trung. Tóc ngắn đen dài ngang tai, gió xuân thổi đến làm đong đưa từng sợi nhàn nhã. Nàng định uống xong cà phê sẽ đi, không cẩn thận chạm vào bệ cửa sổ làm mắt kính rơi xuống đất. Thế giới xung quanh hoàn toàn mơ hồ, ngồi xổm người xuống, mò mẫm đi tìm mắt kính nhưng tìm một hồi cũng không thấy.
Trong lòng có chút nôn nóng, không có mắt kính làm sao làm việc a, đã sắp đến giờ làm việc rồi. Mắt kính rơi rồi làm sao thấy đường về văn phòng, hiện tại không ngã ra đất đã là may mắn lắm rồi.
"Đây là của cô sao?" Âm thanh trong trẻo như từ trong bóng tối xuất hiện dương quan, một khắc đó tâm Vu Du Nhiên lay động, mọi thứ rối loạn không theo tự nhiên.
Không nhìn rõ hình dạng cô ấy, nhưng có thể từ giọng nói nghe được đó mà một cô gái rất ôn nhu. Nhớ lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy cô ấy, chính mình cảm thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện một cô gái xinh như búp bê, sáng lạng chói mắt. Cử chỉ tao nhã, nụ cười mê người, còn có trên người cô nhàn nhạt hương vị hoa lài.
Lần đầu tiên gặp người đẹp như thế, đẹp đến như một người từ thế giới nào khác bước đến. nàng sợ thở một cái sẽ động đến cô ấy, con mắt lấp lánh như châu ngọc, óng ánh long lanh, nhìn vào đáy mắt còn có thể thấy được bóng mình in trong đó.
Tim tựa hồ đập nhanh, hô hấp có chút gấp gáp, nàng làm sao thế nào, sinh bệnh chăng? hay là gặp phải người đẹp mà sợ hãi?
"Đây là mắt kính của cô sao?" Vị nữ nhân xinh đẹp hỏi lại lần nữa.
Nàng lúc đó ngây dại, có chút hoảng hốt, qua một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại.
"A, là... Là của tôi." Đưa tay tiếp nhận mắt kính, tay trong lúc lơ đãng chạm tới tay của người ta, liền như có một luồng điện lưu, trong nháy mắt bao phủ toàn thân, toàn thân đều kì lạ. Chính mình liên tục nhìn chằm chằm vào người ta, bản thân cảm thấy không lễ phép, đứng dậy cười đối với người ta nói: "Cảm ơn" .
"Không cần cám ơn, cô xem có hỏng chổ nào không." Âm thanh như trước, trong sáng lạ kì, người này là người phàm sao? Ngay lúc đó nàng thật sự cảm thấy cô ấy là đến từ thế giới khác.
Kiểm tra mắt kính không thấy có gì hỏng hóc, hai người nói với nhau vài câu xong tách ra. Thế nhưng lần gặp gỡ đó vẫn xoay quanh ở đầu óc của Du Vu Nhiên, mãi cho đến khi ở tổng công ty gặp nhau lần nữa.
Lúc nhận được tin tổng công ty điều nàng sang làm việc, nàng giật mình, đã từng hoài nghi có phải là Cát Tử Kỳ đem nàng điều đi hay không. Sau đó nghĩ, hai người tựa hồ không có giao thiệp gì, quan hệ cũng là bởi vì người ta giúp mình nhặt mắt kính, chỉ đơn giản như vậy.
Sau đó nàng rất nhanh vùi đầu vào công việc, không có lưu ý đến chuyện của tổng giám đốc, đại khái chỉ có họp hội vào mỗi thứ hai đầu tuần thì có trông qua, cho dù có gặp mặt thì lúc này hai người ở hai đầu phòng họp, nàng cũng chỉ ở xa xa nhìn cô ấy. Cô ấy ở trước mặt nàng là một bóng người mơ hồ nên nàng cũng không có để ý nhiều.
Công việc làm mãi chẳng xong, hai người thỉnh thoảng ở công ty tình cờ gặp phải, nàng lễ phép chào hỏi một câu, dừng lại một lát cũng không có gì hơn.
Ngày hôm nay người này đột nhiên như vậy xuất hiện, tự nhiên mình lại quan tâm đến vẻ bề ngoài. Lúc cô ấy mở cửa ra, hẳn là nhìn thấy mình bết bát rồi chứ? Tự nhiên sao mình lại quan tâm điều này, tại sao lại vì người ta mà đau lòng, vì sao tâm lại bắt đầu rối loạn, vì sao bắt đầu yêu thích trên mùi vị hoa lài trên người người ta?
Trong đầu loạn như ma, càng quấn càng chặt, khẩn trương đến không thể thở nổi, cảm giác ngực thật khó chịu. Đây là sinh bệnh sao? Trước đây tiếp xúc gần gũi với người này, triệu chứng cũng y như vậy, cô ấy có ma lực gì mà một chưởng đã khống chế nàng.
Lông mày nhíu chặt, hai tay khoanh tròn trước ngực. Vẻ mặt bối rối, một hồi giãn ra, một hồi nhíu chặt như có quy luật nhịp nhàng vừa vặn.
Cát Tử Kỳ không biết Vu Du Nhiên lo âu cái gì, lần đầu thấy nàng nhíu mày nhăn mặt. Trong công tác chưa thấy có gì khó khăn đến nỗi nàng nhíu mày, hôm nay người này sao lại nhăn nhó, không để yên cho da mặt. Nhớ tới lần gặp Vu Du Nhiên, người khác đều ở bên cạnh mình tìm mọi cách lấy lòng, nàng ngược lại trốn ở phía sau, nhìn một cái cũng không thèm nhìn cô.
Thỉnh thoảng sẽ cùng đồng nghiệp thì thầm vài câu, nụ cười nở trên môi, nàng cả người làm cho người ta cảm giác như hoa lan ngày hè, thanh tân tự nhiên, xem ra man mác. Cô chợt muốn tìm một nơi bình yên như thế
Tóc ngắn ngang tai, gác ở trên mũi là cặp kính xinh xinh. Thỉnh thoảng sẽ cong khóe môi, hàm răng trắng noãn, màu da mềm mại ráng vàng. Bất quá xem ra lại có hương vị khác lạ.
Buổi trưa biết nàng công tác ở tầng trệt, chính mình cố ý đi một chuyến, liếc nhìn nàng một chút, trái tim liền xác định đối tượng.
Có thể ông trời không phụ lòng cô, ở phòng giải khát gặp nàng.
Một người đứng nơi đó cảm thụ ánh mặt trời, tia sáng đem bóng nàng kéo rất dài. Phấp phới chập chờn màu tóc đen, ánh sáng rọi vào bóng lưng nho nhỏ. Tự nhiên có một loại cảm giác yêu thương, cảm thấy nàng đặc biệt tin cậy, có thể bao dung hết thảy tùy hứng của mình.
Nhân ảnh kia tựa hồ đọng lại nơi nào, đây là một bức hoàn hảo. Một người tỏa nắng dưới ánh mặt trời, một người thuộc về không gian của riêng nàng ấy. Khi nàng xoay người, không cẩn thận làm rơi mắt kính, nhìn thấy nàng tìm kiếm xung quanh mới biết mắt của nàng là cận thị nặng.
Cô ngồi xổm xuống tìm kiếm mắt kính cho nàng, trong lòng "Hồi hộp" một thoáng. Cô vô cùng ghét hình ảnh này, nhìn nàng trông như đứa trẻ bất lực. Ánh mặt trời vốn là thuộc về nàng chứ không phải như bây giờ, không có bất kỳ sức mạnh nào.
Cô nhặt mắt kình lên cho nàng, tay của nàng trong lúc lơ đãng đụng vào tay cô. Khi đó tim cô như sóng biển cuồn cuồn thủy triều, bản thân cảm giác được nhịp tim đập của mình. Thấy nàng ngây người nhìn mình, lại có một chút ngốc nghếch. Một khắc đó cô biết cô đã yêu nàng, tình yêu đến quá đột ngột. Cô đợi gần ba mươi năm, vậy mà lúc tình yêu đến cứ lặng lẽ như vậy.
"Du Nhiên có phải thấy không thoải mái?" Nhìn người này xoắn xuýt, trong lòng cô không một chút nào dễ chịu.
"Ha ha, không có." Có gì mà không thoải mái đâu, tổng giám đốc tự mình làm tài xế cho nàng, loại đãi ngộ này mấy đời mấy gặp được nha.
"Thật sao?" Cát Tử Kỳ rất muốn hỏi vì sao nàng cau mày, chỉ là chính mình cũng không biết nên mở miệng như thế nào, cô thấy bản thân ngốc nghếch không kém. Muốn cùng người này nói rất nhiều, nhưng khi thấy nàng, hết thảy đều rơi lại trong bụng.
"Tổng giám đốc không cần lo lắng cho tôi, tôi không có chuyện gì, hôm nay cô chở tôi về nhà, thật thấy không tiện." Vu Du Nhiên lúng túng nở nụ cười, cùng người này nói nhiều như vậy là lần đầu. Khả năng là bởi vì quan hệ cấp trên cấp dưới, bản thân nàng cũng có chút sốt sắng.
"Sau này ở bên ngoài, cô không cần gọi tôi là tổng giám đốc, gọi tên là được rồi. Kỳ hay là Kỳ Kỳ đều được." Cát Tử Kỳ không thích Vu Du Nhiên khách khí, cũng không thích nàng xem mình là lãnh đạo. Hai người nếu muốn phát triển quan hệ, ít nhất cũng phải cải tiến xưng hô.
Vu Du Nhiên quay mặt sang hiếu kỳ nhìn Cát Tử Kỳ, nàng không hiểu vì sao người ta đột nhiên như vậy. Kỳ hoặc là Kỳ Kỳ, đó là xưng hô khi hai người thân thiết nha. Mình chỉ là thủ hạ của tổng giám, đâu có sang mà cô ấy bắt quàng làm họ?
Nếu để cho đồng ngiệp khác nhìn thấy, còn tưởng rằng hai người có quan hệ gì.
"Như vậy không tốt ? Ngài dù sao cũng là lãnh đạo, tôi gọi như vậy sẽ không được lễ phép cho lắm?" Vu Du Nhiên không quen đột nhiên quan hệ hai người trở nên thân mật, nàng đối với cấp trên luôn luôn có chừng mực. Chính mình không thích cùng lãnh đạo quan hệ, chính mình cũng không phải loại người dựa hơi lãnh đạo mà thăng tiến.
"Không có gì không được, quyết định như vậy đi, hai cách xưng hô cô chọn đi? Nha, vẫn là tôi chọn cho cô, để cho cô chọn có lẽ phải suy nghĩ hồi lâu. Sau này gọi tôi là Kỳ Kỳ đi." Cát Tử Kỳ quyết đoán nói, nàng muốn cái gì chẳng lẽ cô không biết, nàng nghĩ cái gì chẳng lẽ cô không hay.
Nàng là thẳng, cô không nghĩ đến sẽ bẻ cong nàng. Nàng rõ ràng gần trong gang tấc, cô lại không cách nào chạm đến. Mỗi ngày đều chịu đựng nhớ thương nàng, sợ có ai bỗng dưng xuất hiện mang nàng đi xa, xa khỏi cuộc sống của cô.
Vu Du Nhiên nghĩ: Người này muốn nói chuyện gì đây? Cô ấy là lãnh đạo, nhưng cũng quá bá đạo? Bề ngoài và nội tâm nhìn thế nào cũng không biết là khác nhau. Nhìn từ bề ngoài là cô gái yếu đuối, nội tâm lại quyết đoán lợi hại hơn so với mình.
"Được." Vu Du Nhiên không thể nói cái gì nữa, nàng cảm thấy quan hệ hai người đang biến hóa từ bên trong.
"Ở công ty công tác vậy mà cũng gần 3 tháng rồi nhỉ." Cát Tử Kỳ tận lực tìm đề tài tán gẫu, đây là cơ hội tốt xích lại gần nhau, cứ ngồi im lặng thật lãng phí.
"Ừa, rất tốt, học thêm được rất nhiều thứ." Nơi này dù sao cũng là tổng công ty, quy trình và hiệu suất công việc không phải so sánh như dạo còn ở chi nhánh.
Hai người cứ như vậy nói đông nói tây, rất nhanh đã đến tiểu khu của Du Nhiên.
Vu Du Nhiên cởi dây an toàn, cười cười đối với Cát Tử Kỳ nói: "Cảm ơn cô, Kỳ Kỳ. Về nhà lái xe cẩn thận."
Lần đầu nghe Vu Du Nhiên từ miệng gọi tên mình, sao thích đến thế, nhất thời ngây ngẩn.
Vu Du Nhiên thấy Cát Tử Kỳ không nói lời nào, nàng mở cửa xe, chuẩn bị đi. Mới vừa bước ra chân phải, liền nghe thấy một câu làm trái tim của nàng triệt để ngổn ngang.

Bình Luận (0)
Comment