“Lộ Nhi, ta đưa nàng. . . . . .”
Có chút không yên tâm, Hiên Vương ôn nhu nói.
“Không cần, tự ta đi, trong nhà mình, sợ cái gì chứ ?”
Lộ Nhi ha ha cười, cũng chỉ có mấy bước chân, nàng mới không thèm lo lắng?
“Vậy. . . . . .”
Liếc nhìn {ám vệ} ẩn ở trong bóng tối, Hiên Vương cười nhạt nói:
“Được rồi, nàng cẩn thận một chút. . . . . .”
Lộ Nhi vội vàng đáp lại, nàng cũng không phải là trẻ con, chỉ có mấy bước chân đã có thể mất tích sao?
Hơn nữa, khó có được lúc nữ nhân của hắn không ở đây, không phải đụng ai cả, nàng thừa dịp đi chậm, tùy ý đi dạo một chút.
Chạng vạng tối, trăng sáng đã nhô ra ngoài, nhưng lại không phải là rất sáng, nhìn chung quanh cảm giác nơi nào cũng đều mờ ảo, làm cho người ta cảm thấy một loại xinh đẹp dịu dàng mông lung!
Không nghĩ tới, buổi tối trong vương phủ cũng có phong vị như vậy.
Lộ Nhi nheo mắt lại, hít thở thật sâu, quyết định muốn cùng hắn ở chung một chỗ, nàng sẽ lưu lại ở bên hắn, vậy sau này ở đây thật sự là nhà của nàng.
Nghĩ đến nhà, Lộ Nhi liền nghĩ đứa nhỏ dễ thương, nó đã hơn bảy tháng rồi, rất nhanh sẽ chào đời, Lộ Nhi nhàn nhạt cười, Bảo Bảo của nàng, mặc dù trải qua kiếp nạn, nhưng. . . . . .
Nhưng, cuối cùng vẫn bình an , như vậy cũng rất tốt.
Phải nhanh trở về thôi, bằng không, nếu như Hiên Vương biết nhất định sẽ lo lắng ——
Hắn đã nói để cho nàng về sớm một chút, trong phủ mặc dù cũng không phải nguy hiểm, nhưng luôn kém xa ở Ngạo Vũ Các.
Bởi vì sắc trời đã tối, Lộ Nhi cẩn thận nhìn đường đá dưới chân, đi tới cửa Ngạo Vũ Các, chợt nghe có người gọi nàng:
“Nương nương. . . . . .”
Nương nương? Giống như chỉ có phi tử của Hiên Vương mới có thể được gọi như vậy?
Nhưng chung quanh đây rất yên tĩnh, cũng không có thấy người nào khác.