Mà vết dầu mỡ trên bậc thang rất có khả năng là do không cẩn thận mà rơi vãi, muốn trách cũng chỉ có thể trách mình nóng vội, vừa thấy Hương Linh kêu trúng độc, hoảng sợ đến mức mất tinh thần.
Thật ra có lúc mẹ nàng đã nói nàng làm việc khó tránh khỏi nôn nóng hấp tấp, sau này nàng cũng biết như vậy không tốt, đã sửa rất nhiều lần, nhưng trong lúc bối rối vẫn sẽ hoảng hồn như vậy.
“Phu nhân, người tâm tính thiện lương, nhất định sẽ gặp may mắn!”
Nghĩ đến lúc trước, sau khi phu nhân tỉnh lại, chuyện đầu tiên là phân phó quản gia chữa bệnh cho Đan nhi, sau đó khi Vương gia tỉnh, cũng đề cập chuyện đó với ngài nên Đan nhi mới được tự do.
Nàng chỉ không muốn Đan nhi chết, không nghĩ tới phu nhân bỏ qua mọi chuyện, cho Đan nhi một cơ hội vì vậy đối với Lộ Nhi, Tiểu Tuệ càng thêm bội phục.
“Ha ha, nhưng ta không muốn làm người tốt gì đó đâu, người xưa có câu, người tốt không sống lâu, xấu xa sống ngàn năm? Ta muốn làm người xấu. . . . . .”
“Người xấu gì? Lộ Nhi, nàng nói cái gì? Nàng muốn làm người xấu?”
Mang theo một cơn gió nhẹ, Hiên Vương rốt cục trở lại, Lộ Nhi vui vẻ cười khanh khách chui vào lồng ngực của hắn:
“Đúng vậy, ta làm kẻ xấu, kẻ xấu trộm tâm của chàng. . . . . .”
Bỗng nhiên trong lúc đó, nàng phát hiện làm chuyện xấu thật không tệ nha.
“Ha ha, vậy nàng đã làm được. Tâm của ta, đã bị người khác trộm đi. . . . . .”
Hiên Vương cười rực rỡ, trong mắt lóe lên chút thương cảm, thấp giọng nói:
“Lộ Nhi, làm sao bây giờ? Ta không yên tâm. . . . . .”
Cái gì? Nghe lời bi thương của hắn, trong lòng Lộ Nhi càng thêm bất an, thanh âm này, tại sao lại có cảm giác giống như chia ly chứ?
“Hiên, sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Cố gắng tránh ra khỏi lồng ngực hắn, mặc cho lồng ngực ấm áp đó cách xa mình!
Nhưng thật ra trong lòng nàng vẫn lưu luyến hắn như vậy!