“Ta. . . . . . Đến lúc đó hãy nói! Ta vẫn luôn tin tưởng, xe tới trước núi tất có đường, ta không phải là người luôn nhìn xa, vẫn là đi một bước nhìn một bước, tương đối thực tế!”
“Ha ha, cô không cần nhìn quá xa, bên cạnh cô đã có đệ ấy nhìn giúp cô . . . . .”
Tay chỉ một cái, Lộ Nhi quay đầu theo ngón tay của hắn nhìn sang, chỉ thấy Hiên Vương đứng ở đó, khóe miệng mỉm cười, đuôi lông mày ẩn tình:
“Lộ Nhi. . . . . .”
Thanh âm có chút kích động, Lộ Nhi kinh ngạc, lại quay đầu nhìn về phía Hoàng thượng, lẩm bẩm cả giận nói:
“Ngài đã sớm biết?”
“Không có, tuyệt đối không có! Ta cũng vừa mới thấy. . . . . .”
Hoàng thượng vô tội nháy mắt mấy cái, nhưng vẻ mặt như hồ ly giảo hoạt, nơi đó lại có một chút giống như là cái gì cũng không biết.
“Hiên, chàng xem, Hoàng thượng ngài ấy, ngài ấy, là cố ý . . . . . .”
“Lộ Nhi, Hoàng thái hậu đi rồi, không phải là nàng muốn thấy Khánh sao? Chúng ta đến đó thôi!”
Lộ Nhi chỉ có thể gật đầu một cái, Hoàng thượng cũng lấy cớ có chuyện rời đi. Hai người trở lại trong phòng, những nữ tử xinh như hoa đã rời đi từ lâu.
Điệp phu nhân không nói dối, Khánh Vương thật sự rất tiều tụy, sắc mặt hắn tái nhợt, nhắm chặt hai mắt, cũng không biết là ngủ thiếp đi, hay là đang giả vờ ngủ say.
“Vương gia, ngài rốt cục tỉnh chưa?”
Khánh Vương không mở mắt ra, nhưng lông mi thật dài run rẩy, Lộ Nhi biết, hắn chưa ngủ.
Hiên Vương thở dài, chỉ chỉ cửa, Lộ Nhi gật đầu một cái, chỉ nghe rõ được hô hấp của hai người.
“Vương gia, ta biết ngài hận ta, là ta hại ngài. . . . . .”
Nước mắt, tách một tiếng rơi xuống, thời điểm không biết tâm của Khánh Vương, nàng có thể giả bộ không hiểu, bọn họ vẫn là bạn rất thân.
Nhưng hôm nay Điệp phu nhân rất tàn nhẫn nói cho Lộ Nhi, thậm chí Lộ Nhi cũng không biết đối mặt với Khánh Vương như thế nào.