“Đúng, ta tin tưởng nàng. . . . . .”
Hiên Vương kiên định xoay người lại, bá đạo ôm Lộ Nhi, thấp giọng nói:
“Nàng là người của ta, cho dù là hắn, ta cũng sẽ không buông tay!”
Hướng Quân, từ trước đến giờ đều không phải là một người dễ đối phó, nhưng hắn không sợ, tại Đại Nguyệt của bọn họ, còn chưa tới phiên hắn ta tới đây giương oai!
Nhưng hắn thật sự có thể kiên trì sao?
“Hiên, ngày mai ta muốn đến chỗ công chúa, thử dò xét xem, có thể không?”
Công chúa, Văn Văn, là nữ tử cực thông minh, nàng ta tới bên này cũng nhiều ngày như vậy, cái gì cũng có thể nhịn được không nói ra, điều này cũng nói rõ, nàng ta không phải là người tầm thường!
“Không nên, không nên kinh động nàng ta, giống như bình thường là được rồi. Lộ Nhi, Hướng Quân tới chỗ chúng ta. . . . . .”
Phải chờ, chờ tin tức của Cô Ưng.
Đại Nguyệt đối với hoàng thất Đại Hướng quốc vẫn tương đối hiểu rõ, nhưng điều bọn hắn hiểu cũng chỉ là mấy người mấu chốt trong bọn họ, những người không liên quan rất ít khi chú ý.
“Hiên, nhưng là ta rất sợ. . . . . . Ta rất sợ. . . . . .”
Nàng sợ, nếu như ngộ nhỡ là hồn xuyên qua, vậy làm sao bây giờ?
“Lộ Nhi, đừng lo lắng, không cần lo lắng, mọi chuyện đều có ta. . . . . .”
Qua mấy ngày lo lắng đề phòng, vậy mà công chúa giống như là mất tích, không tới chỗ nàng nữa.
Nhưng Lộ Nhi không dám phớt lờ, lòng của nàng vẫn rất bất an, rất sợ, ngộ nhỡ xảy ra điều gì đó.
Nàng sợ nàng là linh hồn xuyên qua, sợ đứa nhỏ trong bụng không phải là của Hiên Vương, sợ thân phận không rõ ràng, sợ nam tử lãnh khốc vô tình . . . . . .
Nhưng những thứ này, nàng không nói rõ cho Hiên Vương, nàng biết hắn cũng đã rất khó xử, chuyện hắn phải xử lý, phải lo lắng còn nhiều hơn, tâm sự cũng nhiều hơn rất nhiều.
Bình thường nàng sẽ ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ đến thất thần, thỉnh thoảng sẽ đi dạo trong sân một chút, cũng không phải là rất lâu, một ngày khoảng nửa canh giờ.
“Lộ Nhi. . . . . .”