Chỉ nhìn một đôi mắt liền nhận ra mình, tình huống so với dự đoán của bọn họ, có chút chênh lệch.
Nhưng biết điểm này, trong lòng Hướng Quân càng thêm sinh khí ——
Nàng quên hắn, không nhớ rõ hắn, hắn còn có thể cố gắng tha thứ cho nàng, hoặc là xử phạt nhẹ nhàng!
Nhưng bây giờ, nàng rõ ràng chưa từng quên hắn, nàng lại dám mang theo cốt nhục của hắn gả cho Hiên Vương, đây không phải là muốn chết sao?
“Anh thật sự là Hướng Quân?”
Mới vừa rồi chẳng qua là trực giác, một loại trực giác rất mãnh liệt !
Lộ Nhi thuận miệng nói ra, không nghĩ tới như vậy cũng có thể đã đoán đúng, vận khí của nàng có phải cũng quá tốt hay không?
Nhưng Hướng Quân này, cảm giác không giống như những gì họ nói!
“Hừ. . . . . .”
Hừ lạnh một tiếng, Hướng Quân không nhìn Lộ Nhi, chỉ là nhìn đám hỗn độn bên dưới. . . . . .
Lộ Nhi cũng cúi đầu, nhìn dáng vẻ những người bị đánh ngã kia thống khổ, tiếng khóc kêu rên, nàng mới đột nhiên cảm thấy sợ ——
Vừa rồi nếu như không phải là Hướng Quân giúp, vậy chẳng phải nàng cũng được là một trong những thành viên ở dưới đó sao?
“Mới vừa rồi thật sự cám ơn anh đã cứu tôi. Ừm. . . . . . nha đầu của tôi đang tìm tôi. . . . . . Anh có thể thả tôi xuống không?”
Thấy bộ dạng gấp gáp của Tiểu Tuệ, Tiểu Mê, công chúa, Lộ Nhi bất an hỏi.
“Không thể!”
Rất lạnh lẽo tàn khốc đáp một tiếng, Lộ Nhi thiếu chút nữa liền trợn mắt một cái, đây là người nào vậy, hắn cứu nàng, tại sao không thể đưa nàng xuống. . . . . .
Hơn nữa, nơi này giống như rất cao a. . . . . .
Cúi đầu, chợt phát hiện mình đang đứng ở trên nóc nhà, Lộ Nhi bị sợ đến nỗi hai tay vội vàng ôm lấy cánh tay Hướng Quân, không tự giác mà run rẩy:
“Hướng Quân, này. . . . . . ừm. . . . . . Chúng ta đi xuống trước có được hay không. . . . . . Trên nóc nhà, rất dọa người . . . . . . Không cẩn thận, nhưng là sẽ xảy ra án mạng . . . . . .”