Nàng nên làm gì bây giờ? Hiên Vương, chàng phải tin tưởng Lộ Nhi, nhanh đến tìm Lộ Nhi đi. . . . . .
Hiện tại, người duy nhất nàng có thể dựa vào, chính là Hiên Vương!
————
Lộ Nhi mất tích!
Trở lại trong phủ, không cảm giác được hơi thở quen thuộc, {ám vệ} Ngạo Vũ Các không hề thấy một ai.
Trong lòng Hiên Vương cảm thấy không ổn, chạy vào Ngạo Vũ Các, quả nhiên không tìm được Lộ Nhi.
Tìm đến quản gia, bọn họ trúng độc!
Mặc dù, chỉ là loại độc làm người ta mất sức lực, nhưng dám giương oai ở phủ của hắn, hắn biết sẽ là ai.
Rất nhanh, Tiểu Tuệ chạy trở lại, nàng khóc lóc chưa kịp mở miệng, Hiên Vương cả giận nói:
“Công chúa đâu?”
Tiểu Tuệ nức nở, ủy khuất nhìn Hiên Vương:
“Vương gia, phu nhân. . . . . . Phu nhân mất tích. . . . . .”
Hiên Vương nổi giận nhìn nàng, hắn dĩ nhiên biết, Lộ Nhi mất tích, nhưng quá trình này hắn cũng nên hiểu rõ.
“Tại sao mang phu nhân ra ngoài?”
Mày rậm nhíu chặt, Hiên Vương không vui quát.
“Vương gia, không phải là ngài phái người tới thông báo ư? Hoàng thượng khẩn cấp phái ngài xuất chinh, trực tiếp rời kinh, phu nhân muốn đi tiễn ngài, liền. . . . . .”
Tin tức đúng là nhanh nhẹn, nhưng khẩn cấp ra ngoài, không phải là hắn, là một người khác!
“Công chúa đâu? Nói, công chúa bây giờ đang ở nơi nào?”
Hiên Vương mặt đen lại, nữ nhân kia rất được, rất thông minh!
Hắn ra ngoài tìm Lộ Nhi như vậy cũng không phải là việc dễ, nàng ta tốt nhất nên trốn đi, bằng không. . . . . .
“Vương gia. . . . . . Ngài không có xuất chinh. . . . . . Công chúa, công chúa tiến cung. . . . . .”
Vào cung?
Là rất thông minh, biết đi tìm người che chở nàng ta. Nhưng, dám làm như vậy, hắn ngược lại muốn nhìn thử, ai dám bao bọc nàng ta!
“Hừ, cứu tỉnh bọn họ. . . . . .”
Liếc nhìn những người vô lực nằm đó, Hiên Vương hừ lạnh một tiếng, phi thân về phía hoàng cung.