“Ta. . . . . . Ta không biết. . . . . .”
Mày kiếm Hiên Vương lại nhíu, không biết sao? Không biết, được!
Hừ, hắn không lên tiếng, lại chậm rãi ngồi xuống ở bên cạnh công chúa, ánh mắt dường như nhìn thẳng vào mắt nàng ta:
“Không biết sao? Công chúa, những lời này, tốt nhất nghĩ kỹ rồi hãy nói. . . . . .”
Ánh mắt lạnh thấu xương, trước mắt công chúa bỗng nhiên sinh ra ảo giác, đây là Hiên Vương sao? Tại sao cảm giác, giống như ca ca tàn khốc vô tình của nàng?
“Ta. . . . . . Ta không biết!”
Nàng run rẩy khó khăn nói, hoàng huynh không cho phép nói, nàng không thể phá hỏng kế hoạch của hoàng huynh!
“Có thật không? Như vậy rất tốt. . . . . .”
Ánh mắt Hiên Vương lạnh lẽo, bàn tay bỗng nhiên nhẹ nhàng đưa ra, công chúa sợ hãi lui về phía sau, nhưng nàng làm sao có thể tránh được Hiên Vương?
Cằm bị một bàn tay ấm áp chậm rãi nắm, động tác của hắn cực kỳ ôn nhu, giống như tình nhân, dịu dàng vuốt ve.
Nhưng công chúa lại càng run rẩy, nàng muốn tránh thoát, muốn chạy trốn, nhưng lúc này, đã không còn chỗ trốn!
Đôi mắt màu xanh ngọc vững vàng khóa lại gương mặt xinh đẹp của công chúa, mang theo ôn nhu đẫm máu.
“Chiếc cằm hoàn mỹ đến cỡ nào! Nhưng, đáng tiếc. . . . . .”
Còn chưa nói hết, hai ngón tay chợt dùng sức, chỉ nghe một tiếng kẽo kẹt, một hồi đau thấu xương đánh tới, trên người công chúa đã sớm giăng đầy mồ hôi lạnh. . . . . .
Chậm rãi đứng lên, cũng không thèm nhìn tới công chúa đang đau đớn vật lộn, Hiên Vương nhàn nhạt cười một tiếng:
“Nghĩ xong, tới cầu xin ta, cho cô thời gian một nén hương. . . . . .”
Một nén hương, không phải là rất dài, nháy mắt đã trôi qua, nhưng loại thống khổ bị bóp vỡ xương, một nữ tử yếu đuối, có thể chịu được bao lâu đây?