Đến một ngày mới rồi, nàng chỉ là một nữ tử nhỏ bé, cái gì nàng cũng không thể thay đổi, nhưng vô luận như thế nào, nàng sẽ sống tốt, nhất định sẽ sống cho thật tốt!
Ít nhất còn hơn một tháng nữa đứa nhỏ sẽ ra đời, nàng nhất định phải sinh nó, nó đã trải qua quá nhiều khổ cực, nó sẽ ra đời bình an !
Về phần mình, không sao ——
Hiên Vương kiên trì giữ nàng, nàng sẽ rất vui vẻ, sẽ quyết tâm đi theo hắn, vô luận có bao nhiêu khó khăn khổ cực cũng sẽ đi cùng hắn.
Nhưng nếu như hắn bỏ nàng, nàng còn có đứa nhỏ, giống như khi lần đầu nàng tới đây, nàng vẫn là một thân một mình, trừ tiểu sinh mệnh chưa ra đời ra, cái gì cũng không có!
————
Hắn để lại ở thư phòng sao?
Thấy Chu quản gia dẫn mình đi tới, Lộ Nhi kinh ngạc nhìn nơi quen thuộc này!
Thư phòng Hiên Vương, vốn là không thể tùy tiện vào, nhưng Chu quản gia biết Vương gia coi trọng Lộ Nhi, ông vẫn dẫn nàng tới.
Ở bên cạnh một ngăn tủ nhỏ, Chu quản gia cúi đầu nói:
“Y phục của phu nhân Vương gia để ở chỗ này, nhưng lão nô không có chìa khóa. . . . . .”
Thật không?
Nàng muốn mở ra thử có thật không?
Tay thon dài ôn nhu vuốt ve cái rương, Lộ Nhi quyến luyến vuốt ve, giống như đây chính là quần áo hiện đại của nàng.
“Quản gia, ông đi theo Vương gia đã bao nhiêu năm?”
Lộ Nhi không ngẩng đầu, cả đêm cũng không ngủ ngon, thanh âm của nàng có chút khàn khàn, có chút khổ sở.
“Phu nhân, đã hơn hai mươi năm. Từ khi Vương gia lúc còn rất nhỏ, lão nô là do tiên hoàng tự mình an bài. . . . . .”
“Phải không? Vậy đã lâu rồi. . . . . .”
Hơn hai mươi năm trước, Hiên Vương vẫn là một đứa trẻ, đã phải sống cuộc sống đơn độc như vậy, cũng rất không dễ dàng.
“Quản gia, ông nói xem, lần này cháu có thể ở lại Vương phủ không?”